- Bà nội!
Nghiêm Lương Phi nhìn thấy sắc mặt của lão nhân kém đi, gấp đến độ chảy nước mắt ra, liền vội vàng lau mồ hôi trên trán lão
nhân đi, nghẹn ngào nói:
- Mau để cháu đưa bà đi bệnh viện đi!
- Phi nhi!
Lão nhân dùng sức bắt lấy cánh tay Nghiêm Lương Phi, cố nén đau đớn, lắc lắc đầu nói:
- Nhà chúng ta, nhiều thế hệ làm nghề y, sức khỏe của bà thế nào, sao bà
lại không biết, bà nội không sao, Phi nhi cháu không nên lo lắng!
Nói xong, lão nhân lại hướng về Trương Dương, gằn từng chữ nói:
- Chàng trai, tôi không biết kí hiệu nói với cậu điều gì, cũng không muốn biết kí hiệu đó có y nghĩa gì, xin cậu lập tức đưa cháu tôi về Trường
Kinh, chỉ cần cậu có thể đưa Phi Nhi về bên Nghiêm gia gia Quách Dũng,
Nghiêm gia tôi đã vô cùng cảm kích cậu rồi!
Trương Dương nhíu lông mày, hắn không ngờ, sau khi đến Nghiêm gia, lão nhân của Nghiêm gia lại có thái độ này.
- Bà nội!
Nghe thấy bà cụ nói như thế, Nghiêm Lương Phi càng thêm sốt ruột.
- Phi nhi, nghe lời bà nội!
Lúc này, Đường Tiểu Lan trừng mắt nhìn NGhiêm Lương Phi, vô cùng nghiêm
nghị, nhưng Nghiêm Lương Phi cố chấp đứng ở đó, cắn chặt môi, không chịu động đậy.
Đường Tiểu Lan thấy thế, thái độ liền quay ra mềm mỏng, gần như là cầu khẩn nói:
- Phi nhi ngoan, nghe lời mẹ, mau về Trường Kinh đi, đợi sau khi thực tập kết thúc, muốn trở lại cũng không muộn!
- Mẹ………sức khỏe của bà…..!
Nghiêm Lương Phi chảy nước mắt, hiện tại mọi đau đớn của bà nội đều biểu hiện
ra mặt hết rồi, nhưng anh ta không hiểu, vì sao lúc này bà nội và mẹ lại biến thành cố chấp như vậy.
- Phi nhi, cháu không nghe lời bà nội nữa có phải không?
Lúc này bà cụ đột nhiên tức giận đến nỗi thân mình run rẩy lên, bà bắt lấy cánh tay của Nghiêm Lương Phi, quát mắng nói:
- Cháu mau chóng về Trường Kinh đi, nếu như cháu còn không đi, bà nội dù
có không sao cũng khiến cháu làm cho tức đến nỗi xảy ra chuyện đó!
Thái độ của bà nội và mẹ đều kiên quyết như vậy, lúc này Nghiêm Lương Phi
hoàn toàn bó tay không còn biện pháp nào, nhìn đến Trương Dương luôn
đứng bên cạnh nãy giờ không nói tiếng nào, trước mắt đột nhiên sáng lên.
- Trương Dương, anh Trương!
Nghiêm Lương Phi căng thẳng lau đi nước mắt trên mặt, nói với Trương Dương:
- Anh Trương, em biết anh y thuật cao siêu, anh có thể giúp em khuyên nhủ bà nội em, để bà em đi bệnh viện trị bệnh, chắc chắn anh cũng có thể
nhìn ra, bà nội em chắc chắn là bị viêm ruột thừa cấp tính, đây tuyệt
đối không thể chỉ ở nhà uống thuốc và nghỉ ngơi liền có thể hoàn toàn
trị khỏi, bà nội em tuổi đã cao rồi, căn bản không thể kéo dài nữa1
Hiện tại Trương Dương cũng nhìn rõ, người già của Nghiêm gia chắc chắn biết
mình bị trúng độc, mà không phải là loại bệnh khác, điểm này bao gồm cả
Đường Tiểu Lan cũng vô cùng rõ ràng, cho nên hai người đó mới cự tuyệt
thỉnh cầu đi bệnh viện của Nghiêm Lương Phi, mà người hạ độc này, ngoại
trừ Khương gia ra thì không có người khác làm được, lão nhân và Đường
Tiểu Lan vội vàng giục Nghiêm Lương Phi quay về Trường Kinh, đương nhiên là lo sợ sau khi Khương gia biết Nghiêm Lương Phi quay về Bắc ngoại ô,
sẽ hạ thủ với Nghiêm Lương Phi.
Đến nay, đàn ông của Nghiêm gia
cũng chỉ còn lại độc đinh Nghiêm Lương Phi, lão nhân và Đường Tiểu Lan
tuyệt đối không đồng ý để Nghiêm Lương Phi sảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
- Phi nhi!
Không đợi Trương Dương nói gì, Nghiêm lão nhân lại nhanh chóng hô một tiếng.
Lúc này Đường Tiểu Lan chần chừ một lát, thở dài thật mạnh, sau đó đỡ lấy lão nhân, nói với lão nhân:
- Mẹ, Phi nhi đứa trẻ này từ nhỏ là mẹ dẫn dắt, tính cách của nó mẹ cũng hiểu, hay là mẹ đi cùng nó đến bệnh viện một lát đi!
Đồng thời khi nói chuyện, Đường Tiểu Lan không ngừng nháy mắt với lão nhân, lại bổ xung một câu:
- Con đi ra ngoài mượn một chuyến xe của láng giềng một lát!
Lão nhân hơi sững sờ, tiếp theo liền hiểu được, sau đó nói với Nghiêm Lương Phi:
- Thôi được, Phi nhi, bà nội nhận lời cháu, đi bệnh viện khám bệnh, nhưng cháu nhất định cũng phải nhận lời với bà nội, sau khi đưa bà đến bệnh
viện phải lập tức cùng chàng trai này quay về Trường Kinh, còn lại thì
để mẹ cháu chăm sóc bà được rồi!
- Vâng, vâng!
Nghiêm
Lương Phi thấy bà nội cuối cùng cũng thay đổi suy nghĩ, lập tức mừng rỡ, chỉ cần bà nội đồng ý đi bệnh viện chữa bệnh, bảo cậu ta nhận lời cái
gì cũng được.
Đường Tiểu Lan thầm lau nước mắt, liền hướng bên ngoài đi ra.
Đúng lúc này, Trương Dương đưa tay ngăn Đường Tiểu Lan lại.
- Trương Dương, cậu làm gì vậy?
Nghiêm Lương Phi hơi sửng sốt một chút, tiếp theo cũng không khỏi phẫn giận.
- Tình hình này của bà nội cậu, không phải là viêm ruột thừa cấp tính!
Trương Dương ngăn Đường Tiểu Lan thản nhiên nói:
- Bà ấy chỉ là bị trúng độc mà thôi, không cần thiết phải đi bệnh viện!
Lời Trương Dương vừa nói xong, lập tức như đá rơi xuống.
Nghiêm Lương Phi há to miệng, hai mắt tròn xoe, vẻ mặt không thể tin.
Mà sắc mặt Đường Tiểu Lan càng trở lên trắng bệch, thân mình suýt chút nữa ngã sấp xuống, chỉ có lão nhân, sau khi nghe được Trương Dương nói, chỉ là nheo mắt lại cũng không có thay đổi gì quá lớn.
- Sao có thể thế được?
Nghiêm Lương Phi kịp phản ứng lại, câu nói đầu tiên là chất vấn Trương Dương.
- Bà nội em sao có thể là bị độc?
Trương Dương thở dài, Nghiêm Lương Phi vẫn là quá trẻ, làm nghề y thời gian
quá ngắn, cộng thêm đối tượng lần này là người thân nhất của cậu ta, sau khi kích động thì khó tránh khỏi sai lầm.
Phải biết rằng, khi
chữa bệnh, thân làm nghề y nhất định phải tuyệt đối bình tĩnh, như vậy
mới không bỏ qua hoặc xem nhẹ những chi tiết nhỏ của bệnh nhân, do đó sẽ không phán nhầm chứng bệnh của bệnh nhân.
Viêm ruột thừa cấp
tính đặc tính rõ rệt nhất chính là ban đầu đau xung quanh rốn hoặc là
thượng bụng, tiếp theo mấy giờ sau sẽ chuyển xuống bên phải bụng, Nghiêm gia lão nhân tuy rằng tình huống giống bệnh viêm ruột thừa cấp tính,
nhưng hiện giờ độc tố của lão nhân đã ảnh hưởng đến dạ dày, điều này mới khiến lão nhân giờ phút này có biểu hiện giống như viêm ruột thừa cấp
tính, khiến Nghiêm Lương Phi phán đoán nhầm, cậu ta đã lược bỏ một chi
tiết rất quan trọng, lão nhân thẳng đến bây giờ cũng chỉ là khó chịu,
cảm giác đau đớn cũng có thể nhịn, nếu thực sự là viêm ruột thừa cấp
tính, tất nhiên sẽ theo thời gian trôi qua mà ngày càng đau lên, chứ
không phải là hiện tượng như lão nhân bây giờ, vẫn còn sức nói chuyện.
Hơn nữa, sắc mặt của lão nhân khô vàng, ấn đường còn mơ hồ có vệt đen, cộng thêm lúc trước chẩn đoán bệnh, Trương Dương liền khẳng định, tất cả
tình huống của lão nhân giờ phút này là do độc gây nên, còn về phần là
loại độc gì, thì còn phải cần Trương Dương kiểm tra lại từng mạch thì
mới có thể khẳng định.
- Giao cho tôi đi, tôi bảo đảm bà nội của cậu nhất định sẽ không sao!
Trương Dương đi tới, đón lấy cánh tay của lão nhân từ tay Nghiêm Lương Phi,
phân phó Nghiêm Lương Phi đi lấy một cái ghế lại đây.
- Chàng trai, không cần phải tự tìm phiền toái, đưa cháu của ta đi đi!
Thời điểm Nghiêm Lương Phi đi lấy ghế, lão nhân lại gần Trương Dương nhỏ giọng nói với Trương Dương:
- Nếu cậu nhìn ra độc trong cơ thể tôi rồi, cũng nên biết rằng, loại độc
này phiền phức đến cỡ nào, chàng trai, Nghiêm gia chúng tôi, không muốn
liên lụy cậu!
Trương Dương khẽ mỉm cười, không trả lời.
Mà Nghiêm Lương Phi đang bán tín bán nghi đi lấy ghế trúc tới, để Trương Dương giúp lão nhân ngồi xuống.
Tiếp theo Trương Dương bắt mạch trên tay áo khoác của lão nhân, càng rõ ràng tình huống hiện tại của lão nhân, Trương Dương còn thâm nhập một tia
nội công đi lại trong cơ thể lão nhân một vòng.
Nghiêm Lương Phi ghé vào ghế dựa bên cạnh, hai tay nắm lấy tay còn lại của lão nhân, vẻ mặt lo lắng.
Mà khi nội công của Trương Dương trong người của lão nhân đi ra, mắt của
lão nhân đột nhiên sáng ngời, hình như nghĩ đến gì đó, cả người thả lỏng một chút.
Sau khi kiểm tra mạch, trên mạch Trương Dương hiện lên vẻ tươi cười, đối với tình hình thân thể của lão nhân hắn đã rõ như
lòng bàn tay.
Tình huống của Nghiêm gia lão nhân thật vô cùng đơn giản, trước tiên là bà ấy trúng một loại độc, sau đó lại ăn vào một
loại độc khác, hai loại độc tố trong cơ thể của bà ấy lại sản sinh ra
phản ứng tổng hợp, hai loại độc áp chế cho nhau, kết quả mất đi độc tính vốn có của chúng, hai loại độc này chỉ là áp chế lẫn nhau đồng thời
cũng không thể hoàn toàn bài trừ, vì thế sau một khoảng thời gian dài,
cộng thêm sức đề kháng của lão nhân vốn yếu, hai loại độc tạng liền ảnh
hưởng đến vận hành của lục phủ ngũ tạng, lúc này mới khiến cho lão nhân
có tình huống như hiện tại.
- Bà nội em thế nào, không sao chứ?
Nghiêm Lương Phi thấy trên mặt Trương Dương lộ nét tươi cười, tâm cũng yên ổn lại, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi một câu.
- Yên tâm đi, không có bất kỳ vấn đề gì!
Trương Dương đưa ánh mắt giải phiền về phía Nghiêm Lương Phi, buông tay lão nhân nói:
- Chỉ là bởi vì độc tố trong cơ thể thời gian dài, cho nên độc tố đã phân tán, không dễ dàng lập tức tẩy trừ sạch sẽ mà thôi!
Đường Tiểu Lan không dám tin nhìn Trương Dương, bà ấy hoàn toàn không ngờ
Trương Dương có thể nhìn ra tình hình độc tố trong người lão nhân, mà
hình như còn thật sự có thể điều trị triệt để, tình hình của lão nhân bà ấy là người rõ nhất, có điều, nếu là có cách điều trị cũng không phải
khiến lão nhân trong khoảng thời gian này chịu nhiều đau đớn như vậy.
- Cô, phiền cô giúp cháu một chút, cởi y phục của lão nhân ra, chỉ cần lộ bụng ra là được, cháu cần phải châm cứu!
Trương Dương nhìn hướng đến Đường Tiểu Lan, ra hiệu Đường Tiểu Lan giúp hắn cởi y phục của lão nhân.
Lúc này thấy Trương Dương đã nắm chắc có thể chữa trị độc tố trong cơ thể
của lão nhân, lòng Đường Tiểu Lan đương nhiên vô cùng mừng rỡ, bà ấy gật đầu liên tiếp.
Lão nhân cũng rất phối hợp Đường Tiểu Lan cởi bỏ y phục, để lộ bụng ra, để Trương Dương tiện châm cứu.
Trương Dương trực tiếp lấy túi vải có ngân châm của mình ra, sau đó rút ra ba
cái ngân châm, Đường Tiểu Lan nhìn thấy ngân châm của Trương Dương không khỏi có chút sửng sốt.
Dù sao Nghiêm gia cũng nhiều thế hệ làm
nghề y, đối với ngân châm cũng không xa lạ gì, nhưng nhìn thấy ngân châm của Trương Dương, bộc lộ tài năng, vả lại hàn khí đoạt nhân, vừa nhìn
là biết không phải là ngân châm tầm thường.
Đem ba ngân châm kẹp
trên ngón tay giữa, ánh mắt Trương Dương tập trung trên phần dưới xương
ngực và tuyến điểm quản huyệt, cây châm thứ nhất và đâm vào vị trí này.
Đối với quản huyệt chính là hệ tiêu hóa của lão nhân, Trương Dương muốn
châm cứu vào nơi này để dùng nội công che lại hệ tiêu hóa của lão nhân,
khống chế độc tố tiếp tục khuếch tán.
Tiếp theo, hai cây châm đâm vào hai bên rốn trái phải của huyệt thiên khu, hai cây châm này là độc
tố gây cho lão nhân cảm thấy khó chịu và đau đớn.
Quả nhiên, sau
khi ba cây châm đâm xuống, sắc mặt thống khổ của lão nhân lập tức giãn
ra, hơn nữa nội công của Trương Dương theo cây châm đi vào trong cơ thể
của lão nhân, để thân thể của lão nhân thích nghi với nó sau đó nó chậm
rãi thu lại đau đớn trong cơ thể lão nhân lại, lão nhân được thoải mái
ánh mắt hơi mê muội, nhìn như là giống đang buồn ngủ.