Thần Y Thánh Thủ

Chương 418: Chương 418: Gọi mụ là mụ già yêu quái!




Tình thế trong sảnh lập tức trở nên căng thẳng.

Vốn tất cả mọi người nghĩ rằng hai người trẻ tuổi nhất định sẽ bó tay chịu trói, chẳng ai ngờ chỉ một người thanh niên này đã chiếm thế thượng phong trong phút chốc, còn bắt một người của họ là tù binh.

- Được, tốt lắm, các người giỏi lắm! Đợi khi bắt được, ta sẽ cho chúng mày nếm mùi vạn “Cổ” xuyên tim.

Mụ già độc địa nói, giọng nói có chút thảm thiết không nói ra lời.

Những đệ tử đang đứng đều hơi run lên, các cô hiểu được là sư phụ của một thật sự nổi giận rồi.

- Sư phụ, hãy để con !

Lão Nhị đứng dậy nói, trên tay không có bất kỳ vũ khí gì, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Long Phong.

Cô đã nhận ra, thực lực của Long Phong mạnh hơn so với cô ả và lão Tam, tuy nhiên cô ả cũng không cho là mình không đối phó được Long Phong.

Các đệ tử của núi Linh Thần, sở trường lớn nhất không phải chiến đấu, mà là thả cổ hạ độc.

Chỉ cần cô ta hạ độc được Long Phong thì cho dù Long Phong có mạnh bằng mấy cũng không thắng được ả.

- Cẩn thận một chút!

Mụ già gật đầu nói. Mụ biết rất rõ thực lực của lão Nhị, nếu đơn thương độc mã chiến đấu đường đường chính chính thì khẳng định ả không phải đối thủ của Long Phong.

Nhưng sử dụng độc, ném đá dấu tay là sở trường nhất của lão Nhị. Nhìn thấy Long Phong còn trẻ như vậy nhất định kinh nghiệm chiến đấu còn chưa đủ, cho dù nội công cao hơn lão Nhị nhưng mụ già vẫn tin rằng người đệ tử này có thể hạ gục được đối phương.

Lão Nhị đi từ từ đi ra, trông ả còn xấu xí hơn cả lão Tam.

Mập mạp, xấu xí, trên mặt còn có mụn.

Trương Dương nhìn các cô ả, trong lòng cũng có chút sầu não.

Chẳng lẽ mụ già này là đồ lập dị, đệ tử xinh đẹp một chút thì đều không được coi trọng, ngược lại cứ đi bồi dưỡng mấy ả xấu hoắc.

Bất luận thế nào thì Khúc Mỹ Lan mà bọn hắn bắt được vẫn xinh đẹp hơn ba chị già kia nhiều. Nếu ba chị già này đi ra đường thì nhất định sẽ khiến người đi đường phải nhắm mắt lại mà đi.

Những người ưa sạch sẽ sau khi nhìn thấy mấy ả này thì e rằng tối về ăn cơm cũng không ngon.

Lão Nhị lúc này đã đi đến phía trước, còn lão Đại, chị già khú hơn bốn mươi tuổi đang ở trước mặt mụ già thầm thì mấy câu.

Mụ già khẽ lắc lắc đầu, cô ả đành đứng sang một bên.

Các ả nói giọng rất nhỏ nhẹ nhưng Trương Dương vẫn nghe được. Chỉ số gia tăng nên Trương Dương có được thính lực vô cùng lợi hại.

Lão đại chủ động muốn tham chiến, hợp sức cùng lão Nhị đối phó Long Phong, tốc chiến tốc thắng, đáng tiếc là mụ già không đồng ý.

Mụ biết suy nghĩ thật sự của lão Đại là ả thích mê vũ khí trong tay Long Phong.

Cây roi tuyết tiên này vừa nhìn thấy đã biết ngay không phải vật bình thường, đừng nói là lão Đại mà ngay cả mụ già cũng khao khát chiếm lấy. Nói thẳng ra là chỗ các ả chẳng qua chỉ là hơn hoang sơn hẻo lánh. Vũ khí lợi hại duy nhất trên núi đã hơi tàn tạ, lại chính là bọn họ gặp mày kiếm được trên một người tu luyện nội công bị chết ở Nam Cương.

Khi mụ già từ chối thì lão Nhị đã mượn dùng thân pháp chạy tới.

Cô ả không đánh trực tiếp đỡ đòn của Long Phong mà chỉ nhảy qua nhảy lại để tránh. Cô ả không đánh ở cự ly gần càng đúng ý Long Phong bởi anh ta lo rằng nhìn thấy khuôn mặt xấu xí như vậy sẽ buồn nôn.

Chiếc roi Tuyết Tiên trên tay Long Phong vung đánh rất nhanh, liên tục truy kích lão Nhị.

Lão Nhị ban đầu còn có thể tránh né, sau đó Long Phong đánh nhiều và mạnh hơn khiến cô ả tránh né càng lúc càng khó khăn, đã có chút lực bất tòng tâm.

Dù sao cũng thua kém hai bậc, cô ả muốn trực tiếp chiến đấu thắng được Long Phong thì thật sự chỉ là vọng tưởng.

Trong một lần nhảy lên, hai tay lão Nhị đột nhiên phóng cái gì xuống, nhìn bằng mắt thường thì chỉ là hai điểm nhỏ phi về phía người Long Phong.

Hai điểm nhỏ này, ngay cả Long Phong cũng không để ý được.

Ánh mắt Trương Dương đột nhiên căng thẳng, trong tay hắn thủ sẵn hai cây kim lập tức phi ra. Hai điểm nhỏ xíu này Trương Dương cũng không nhìn thấy được nhưng hắn có thể nghe được thanh âm rất nhỏ.

Nơi này chính là Nam Cương, những người này am hiểu nhất là cái gì thì Trương Dương vô cùng rõ ràng, hắn đã sớm có phòng bị.

- Bụp bụp!

Tiếng kim xé gió vun vút vang lên rồi lập tức nghe thấy hai tiếng kêu chói tai, hai con sâu màu trắng nhỏ xíu kêu thảm thiết rớt xuống mặt đất, trên thân chúng đều bị một cây kim của Trương Dương đâm xuyên qua.

Hai con sâu quằn quại trên mặt đất một hồi rồi hết cựa quậy.

- Linh Cổ của tôi, mày đã giết Linh Cổ của tao!

Lão Nhị đột nhiên kêu thất thanh. Long Phong lúc này cũng sửng sốt, ngơ ngác nhìn hai con sâu đã chết kia.

Chỉ liếc mắt nhìn anh ta liền hiểu được ngay, vừa rồi cô ả này không ngờ muốn hạ độc thủ ở trên người của anh ta.

Phát hiện này, càng làm cho anh ta tức giận hơn.

Sau một thoáng ngây người, anh ta múa roi nhanh hơn, mạnh hơn. Hai Linh Cổ bị giết, lão Nhị lúc này có chút tâm thần không yên. Lát sau chưa đến mấy đòn, ả đã bị cây Tuyết Tiên của Long Phong đánh trúng, theo gót của lão Tam.

Tuy bọn họ nuôi dưỡng Cổ nhưng việc này không hề dễ dàng. Sâu độc phải hấp thụ tinh hoa con người mới có thể lớn lên được, nhiều khi, bọn họ còn phải hiến dâng tinh hoa trong cơ thể mình để nuôi dưỡng Cổ.

Nói như vậy, có sâu độc nhiều hay ít, cũng là tượng trưng cho thực lực của bọn họ.

Đệ tử bình thường như Khúc Mỹ Lan thì cùng lắm một người chỉ có được một con sâu độc, lại còn phải nuôi rất cẩn thận. Thậm chí có người không có con nào, phải đợi cơ hội xem có được nuôi một con hay không.

Ba bà chị già được chân truyền của mụ già có nhiều sâu độc hơn những đệ tử bình thường khác, nhưng số lượng cũng chỉ có hạn.

Lão Nhị am hiểu nuôi dưỡng cổ, sâu độc của cô ả cũng nhiều hơn so với lão Tam một ít, nhưng tổng cộng cũng chỉ có tám con. Bây giờ Trương Dương đã giết chết hai con, bảo sao ả lại không đau lòng cho được.

Còn về phền mụ già vẫn đang ngồi lù lù ở kia có nhiều sâu độc nhất, khoảng chừng gần trăm con. Bình thường mụ ta trách phạt những đệ tử này, chính là tới đút nuôi dưỡng bọn sâu độc đó.

Sau khi Lão Nhị bị đánh ngất xỉu, Long Phong trực tiếp vác cô ả chồng chất lên người lão Tam.

Bọn hắn đã bắt làm tù binh hai người, cũng đủ để trao đổi lấy thuốc giải độc cho Ngô Chí Quốc. Lúc này, Trương Dương cũng không nóng vội, chỉ lẳng lặng nhìn mụ già ngồi trên kia.

- Thủ pháp giỏi lắm, kim thuật của Thánh Y nhất mạch quả nhiên không tồi.

Hai đệ tử bị bắt, mụ già dường như không bận lòng gì, ngược lại còn ở tại kia nhìn Trương Dương, miệng còn cười vang lên một cách khủng bố.

- Mụ già yêu quái, bây giờ bà dừng tay ngay thì còn kịp, chỉ cần bà giải độc cho người bạn của tôi thì tôi sẽ trả lại hai đệ tử này cho bà.

Trương Dương không nói gì, Long Phong ở đó thản nhiên nói.

Vừa nãy thủ pháp lão Nhị thả cổ khiến anh ta có cảnh giác. Nếu không phải Trương Dương ở bên cạnh vẫn chú ý quan sát thì anh ta có khả năng đã trúng đòn.

Bây giờ trong lòng anh ta đã kiêng dè, chí ít là cũng không còn khinh thường những người này như lúc đầu nữa.

- Mày gọi ta là cái gì ?

Mụ già đột nhiên đứng lên, hung tợn trừng mắt nhìn Long Phong, nụ cười trên mặt mụ cũng tắt ngấm mà mặt có vẻ vô cùng tức giận.

Vô Ảnh vẫn trốn trong ba lô của Trương Dương đột nhiên lại chui ra, cái mũi hếch lên, hít hít ngửi ngửi về phía kia.

Nó hướng mặt ra ngoài nhìn nhìn, nhìn quanh một vòng rồi dừng lại trên thân hai con sâu độc đã chết ngắc trên mặt đất.

Rồi nó lại ngẩng đầu nhìn Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương vẻ mặt vẫn luôn rất nghiêm túc, cái đầu nhỏ lại lặng lẽ chui vào trong ba lô.

- Gọi mụ là mụ già yêu quái thì đã sao nào? Mụ vừa già vừa xấu, không gọi là mụ già yêu quái thì gọi là gì?

Long Phong cười ha hả nói, Trương Dương cũng nhịn được cười. Một Long Phong bình thường lạnh lùng như thế khi mỉa mai người khác không hàm hồ tý nào.

- Nhóc con cuồng vọng, ta nhất định khiến các ngươi hối hận cả đời!

Mụ già tức giận gào lên, đã định đi từ trên bục xuống.

Lão Đại ở một bên vội vàng ngăn lại, hấp tấp nói:

- Thưa sư phụ, đối phó một tên nhãi ranh như vậy không cần người phải ra mặt, như vậy sẽ mất đi thân phận của người, xin hãy để con lên.

Mụ già nhìn cô ả, tròng mắt đảo qua đảo lại, lập tức gật đầu, nói:

- Được, con mà thu phục được thằng nhóc này, cứu được hai sư muội của con thì ta sẽ thưởng cho con hai Linh Cổ.

- Thưởng cho hai Linh Cổ?

Nghe được câu này, lão Đại thì sửng sốt. Cô ả lập tức hiểu ra mụ già này cũng thèm muốn vũ khí của Long Phong.

Xem ra ả ta đã không còn hi vọng gì chiếm được chiếc roi Tuyết Tiên làm chiến lợi phẩm nữa rồi. Tiếc là thực lực của mụ già quá mạnh, cô ả cũng không có hi vọng gì có thể tranh đoạt được.

Nuốt mối phiền muộn vào lòng, cô ả chậm rãi bước về phía Long Phong. Bất luận thế nào thì ả ta cũng phải đánh thắng được người này trước, bằng không thì ngay cả bản thân ả cũng phải chịu trừng phạt.

Trên tay của ả cũng có một cây roi, nhưng là một cây roi màu đen, được làm tự dây leo bện thành vô cùng rắn chắc, chắc chắn hơn chiếc roi bình thường nhiều, nhưng nếu so sánh với cây roi Tuyết Tiên của Long Phong thì còn kém xa.

Cây Tuyết Tiên của Long Phong là vũ khí lợi hại chịu được cả nước lẫn lửa.

Không chiếm được cây Tuyết Tiên của Long Phong, lão Đại càng thêm oán hận trong lòng, nhưng ả ta lại trút hết giận dữ lên đầu Long Phong, cũng không biết chị ả già cổ quái này rốt cuộc nghĩ cái gì nữa.

Cô ả đi từ từ đến và dừng lại ở một khoảng cách khá xa Long Phong.

Trên người ả còn tỏa ra uy thế khác thường.

Long Phong vẻ mặt trở nên nghiêm nghị hơn, anh ta biết đối thủ này sẽ khó nhằn hơn hai ả trước.

Nếu chỉ là chiến đấu sô lô thông thường thì Long Phong chẳng có gì phải lo ngại, chỉ sợ ả này cũng đánh lén hạ độc thủ thì anh ta khó mà đề phòng được lũ sâu độc này.

Lão Đại đưa cây roi trong tay lên, đột nhiên quăng vút lên không trung, tiếng roi xé gió rất vang, giống như quả pháo đột nhiên phát nổ vậy.

Khi âm thanh đó vang lên, thân mình lão Đại cũng chạy như bay về phía trước. Long Phong lập tức quăng roi Tuyết Tiên lên đỡ.

Hai cây roi quấn giao nhau trên không trung một chút, lại nhanh chóng tách ra. Lão Đại lại giơ roi, tiếng roi xé gió lại vang lên trong sảnh, lần này cô ả càng tới gần chỗ Long Phong hơn.

Ưu điểm của thực lực mạnh chính là ở chỗ ít nhất ả ta cũng có thể chống lại Long Phong, không giống lão Nhị và lão Tam, căn bản cũng không có thể đến gần được người Long Phong.

Hai bóng hình cây roi quấn lại với nhau, Long Phong cũng không đứng tại nguyên chỗ, mà linh hoạt vận dụng thân pháp.

Võ công và thân pháp của anh ta đều giỏi hơn lão Đại, có vũ khí mạnh hơn so với đối thủ, hai người giao đấu, Long Phong tạm thời chiếm thế thượng phong.

Khi bọn họ đánh nhau, Vô Ảnh lại thò đầu lên.

Hai chiếc roi một đen một trắng đã loang loáng khó nhìn, những đệ tử bình thường trong sảnh đều mắt chữ o mồm chữ a theo dõi.

Bình thường các cô chỉ nhìn thấy Đại sư tỷ tu luyện, có lẽ chưa nhìn thấy cô ả chiến đấu thật sự bao giờ. Lần này các cô mới biết Đại sư tỷ lợi hại như thế nào.

Điều cũng làm cho bọn họ ngạc nhiên chính là người thanh niên này không ngờ cũng lợi hại như vậy, không ngờ có thể ngang tài ngang sức với Đại sư tỷ.

Trong số các cô có vài người xấp xỉ tuổi Long Phong nhưng so về thực lực thì còn chênh lệch một trời một vực. Điều này khiến các cô vừa ghen ghét vừa đố kị.

Tiếc là các cô không biết là Đại sư tỷ của các cô lúc này cũng chỉ là gắng gượng. Chiếc roi của ả ta bình thường cứng vô cùng nhưng sau vài lần va chạm với cây roi Tuyết Tiên của Long Phong đã bị hư tổn, cứ tiếp tục đánh như vậy thì sớm muộn gì cũng tan nát.

Điều này cũng làm cho cô ả càng cảm thấy ghen tị và khao khát có được cây roi Tuyết Tiên của Long Phong hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.