- Một khi đã như vậy, chuyện này cũng biểu quyết một chút đi!
Trương Dương cười nhạt một tiếng nói. Chu Dật Trần ánh mắt tóe lửa, chỉ hận không thể xé xác Trương Dương ra được, không thể không gật đầu đồng ý với đề nghị của Trương Dương.
Tiêu Bân vừa mới mất đi quyền lợi công tác ban Thư ký, thế nào mà lại bất ngờ trèo lên được cái ghế Trưởng Xã đoàn. Quá trình như thế nào, ngay cả chính hắn cũng không biết là Trương Dương đã dùng biện pháp gì mà có thể kéo mình vào ban Xã đoàn chỉ trong nháy mắt, lại còn làm Trưởng ban nữa chứ.
Sau khi thông qua, Tiêu Bân vẫn còn có chút sững sờ, có cảm giác như đang nằm mơ.
Tuy nói tính chất công việc không khác mấy nhưng cấp bậc và chế độ đãi ngộ là hoàn toàn khác nhau. Trưởng ban là cán bộ cao cấp của Hội sinh viên, dù cho Chu Dật Trần đều muốn đối phó với mình, tóm được mình cũng không dễ dàng như trước.
Hơn nữa có danh hiệu Trưởng ban này, khi tốt nghiệp rời khỏi trường sau này và đi vào xã hội tìm việc làm, mình cũng sẽ có ưu thế hơn. Biết đâu mười năm sau, vừa tốt nghiệp đã có mười mấy vị Phó chủ tịch đến, sinh viên bây giờ có trình độ chưa phải là điều gì to tát.
Giờ này khắc này, Tiêu Bân cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ biết cảm động nhìn Trương Dương.
- Trưởng ban Tiêu, còn không mau cảm ơn sự ủng hộ của Chủ tịch Chu?
Trương Dương cười tít cả mắt nói. Tiêu Bân hơi ngây người ra, lập tức bật dậy, trịnh trọng cảm ơn Chu Dật Trần. Song Chu Dật Trần lại tức điên trong lòng.
Lời cảm tạ của Tiêu Bân như cái vả thẳng vào mặt, cũng là đánh dấu sự thất bại hoàn toàn trong cuộc giao tranh giữa Chu Dật Trần và Trương Dương.
- Hy vọng sau khi mấy vị Trưởng Ban điều chỉnh công xong sẽ nỗ lực cố gắng làm việc thật tốt. Chủ tịch Chu, có chuyện tôi cần nói riêng với anh một chút.
Trương Dương lại nói bồi thêm một câu khiến Chu Dật Trần càng tức điên lên.
Cái gì mà sau khi mấy vị Trưởng Ban điều chỉnh công xong sẽ nỗ lực cố gắng làm việc thật tốt? Đây là những lời mà Trương Dương được nói ra hay sao? Đây chính là quyền lợi của Chủ tịch như y cơ mà. Hôm nay Trương Dương hoàn toàn áp đảo cầm trịch, cơ bản là không xem y ra gì.
Khi cơn tức của Chu Dật Trần vẫn chưa nguôi thì phản ứng của mấy Trưởng ban cấp dưới càng đổ thêm dầu vào lửa tức giận đang bùng cháy trong y.
Cao Kiệt, Tiêu Bân đều gật đầu đồng ý, mà ngay cả Vương Quốc Hoa cũng gật đầu theo cái rụp.
Mấy người này rõ ràng cũng không xem Chủ tịch như y ra gì mà.
- Chuyện gì?
Chu Dật Trần nói rắn như đá. Yn dù sao cũng là người thâm hiểm nên chưa đến nỗi hoàn toàn mất đi lý trí.
- Chủ tịch Chu, anh xem, tôi đã không còn làm ở Trưởng ban Thư ký rồi. Dù sao anh cũng nên sắp xếp việc cho tôi làm, tôi không thể nhàn rỗi như thế mãi được. Anh sắp xếp cho tôi một công việc đi!
Lời nói của Trương Dương khiến ánh mắt mạnh mẽ Chu Dật Trần tắt ngấm, suýt chút nữa không biết nhìn đi đâu nữa.
Trương Dương đã tự động rút lui, không ngờ lại mọc ra một công việc mới. Y coi Chu Dật Trần y là cái gì? Thời điểm này, Chủ tịch Chu hận chỉ không nghiền Trương Dương ấy thành cám được.
- Chủ tịch Chu, bạn Trương Dương vẫn rất có năng lực, để cho bạn ấy nhàn rỗi như vậy rất lãng phí, nên sắp xếp cho bạn ấy một công việc mới!
Cao Kiệt lập tức đi nói hùa theo một câu.
Chỉ là đưa ra một đề nghị thôi, gã cũng không sợ Chu Dật Trần nghĩ nhiều cái gì. Hơn nữa gã cũng nhận ra nếu thế lực của Chu Dật Trần càng ngày lớn thì nhất định sẽ có ngày đến áp đảo mình.
Gã này hoàn toàn không có dũng khí và thực lực để chống đối Chu Dật Trần. Trong tất cả mọi người ở đây chỉ có Trương Dương là thích hợp nhất, tuyệt đối không thể để Trương Dương rời khỏi Hội sinh viên.
Trương Dương có thể tặng cho Chu Dật Trần một sự đả kích không nhỏ. Ngang bướng trong hội nghị của Hội sinh viên, biểu diễn trên địa bạn của anh, lại còn vào hùa với nhau để ‘ép người’ nữa, điều này khiến cho Chu Dật Trần không thể nuốt tiêu được.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Trưởng ban Cao!
Lời phát biểu ý kiến này chính là của Vương Quốc Hoa. Vừa nãy khi Chu Dật Trần trực tiếp từ chối thông qua đề nghị của tất cả mọi người cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh đối với y.
Cách nghĩ của y và Cao Kiệt không khác nhau là mấy. Tuy rằng y quy phục Chu Dật Trần nhưng không có nghĩa là cái gì y cũng phải nghe theo Chu Dật Trần.
Sau khi hai người bày tỏ thái độ, lại có mấy người thể hiện sự đồng tình với thái độ của mình, Chu Dật Trần lạnh lùng nhìn những người này. Toàn thân y sắp sôi máu lên vì lửa giận.
- Tôi cũng thấy rằng bạn Trương Dương là một nhân tài, không thể cứ để lãng phí như vậy được.
Hồ Đào bất ngờ bật lên một câu. Chu Dật Trần sửng sốt quay đầu trừng mắt lườm gã chăm chăm.
Tiêu Bân, Cao Kiệt, thậm chí cả Vương Quốc Hoa ủng hộ Trương Dương, y đều có thể nhẫn nhịn được. Riêng có Hồ Đào a dua theo là y không thể nhịn nổi. Hồ Đào là do một tay y cất nhắc lên và còn là tay chân y tin tưởng nhất. Nói như thế chẳng khác nào y đã phản lại y.
Không đợi Chu Dật Trần đặt câu hỏi, Hồ Đào lại tiếp tục nói:
- Bộ phận đối ngoại vẫn trong tình trạng thiếu người. Bạn Trương Dương rất có thực lực, tôi đề nghị để bạn Trương Dương đảm nhận Bộ phận đối ngoại để cống hiến nhiều hơn cho Hội sinh viên chúng ta.
- Bộ phận đối ngoại?
Chu Dật Trần hơi sững sờ, khóe miệng từ từ nở nụ cười.
Hồ Đào nhìn lấy lòng y một cái, thấy vẻ hài lòng của Chu Dật Trần nên cũng yên lòng, liền gật đầu cười nịnh với Chu Dật Trần.
Những người khác sau khi nghe Hồ Đào đề nghị đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bộ phận đối ngoại là một bộ phận đặc biệt của Hội sinh viên, ít nhất là đối với một trường đại học như đại học Trường Kinh.
Những bộ phận khác không có quyền lợi thì thôi, ít nhất cũng không có áp lực gì lớn. Bộ phận đối ngoại thì khác, bọn họ có áp lực tài trợ rất lớn.
Điểm này, Hội sinh viên từ khi bắt đầu đã như thế rồi.
Công việc chủ yếu của Bộ phận đối ngoại là liên hệ với Hội sinh viên của trường khác hoặc là liên hệ với có sinh viên khác để tiến hành tổ chức các hoạt động hay làm công tác tiếp đãi khác.
Làm những công việc như vậy sẽ rất nổi tiếng trong trường Đại học. Nhưng trường Đại học Trường Kinh lại chỉ là một trường học thông thường, bình thường rất ít khi giao lưu với các Tổ chức sinh viên của các trường Đại học khác nên căn bản là chẳng có việc gì để làm, càng không phải đón tiếp ai cả.
Ngoài điều đó ra thì còn một số trận thi đấu quan trọng giữa các trường Đại học, chẳng hạn như cuộc thi CUBA, vân vân cũng do Bộ phận đối ngoại phụ trách. Điều đáng tiếc là các đội thi đấu của trường Đại học Trường Kinh chưa từng đi đấu ngoài trường nên cũng không cần đến Bộ phận đối ngoại.
Chủ tịch đời thứ nhất của Hội học sinh thấy bộ phận này cả ngày không có việc gì làm nên đã giao nhiệm vụ tìm nhà tài trợ.
Liên hệ không được, tiếp đãi không được, các anh phải đi mà lôi kéo các nhà tài trợ vậy.
Kết quả là nhiệm vụ này gây nhiều áp lực khiến họ rất khổ sở. Sinh viên thì có thể kêu gọi nhà tài trợ gì được? Nhiệm vụ hai mươi nghìn tệ mỗi học kỳ chẳng khác gì bản án tử làm khó các thành viên của Bộ phận đối ngoại. Cuối cùng khi học kì một kết thúc, đến khoản tài trợ hai nghìn tệ cũng không tìm được.
Năm 98 mà có được hai mươi nghìn tệ đã gây sửng sốt lắm rồi, có thể đủ tiền mua một căn hộ ở huyện nhỏ rồi.
Chủ tịch đời trước cũng là người khái tính, ban đầu đã ra quy định thưởng phạt rõ ràng. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì phải lập tức rút lui khỏi Bộ phận đối ngoại, chức vụ Trưởng ban kia cũng thế, anh không làm được thì đừng làm nữa, dù sao anh cũng không làm nổi.
Sau đó lại bổ nhiệm một Trưởng ban, kết quả là chưa đầy ba tháng đã chủ động xin từ chức vì áp lực thật sự là quá lớn.
Cuối cùng đã thay đến Trưởng ban đời thứ ba. Người này càng “khá khẩm” hơn, chưa đến thời gian một tháng đã kéo theo một thành viên của Bộ phận đối ngoại rút khỏi Hội sinh viên, còn tuyên bố đây căn bản không phải là công tác mà con người có thể làm được.
Từ đó về sau, Bộ phận đối ngoại liền trở thành Bộ phận địa ngục của Hội sinh viên khiến cho người ta thà rút khỏi Hội sinh viên cũng không muốn vào Bộ phận này.
Cứ như vậy đến nay, Bộ phận đối ngoại vẫn bỏ trống, sau khi Chu Dật Trần tiếp nhận chức vụ Chủ tịch cũng không có điều chỉnh gì đối với Bộ phận đối ngoại, cũng không có hủy bỏ nhiệm vụ mà Chủ tịch đã định ra nên Bộ phận đối ngoại tất nhiên vẫn không có người.
Hồ Đào đề nghị cử Trương Dương vào Bộ phận đối ngoại, căn bản không phải là có lòng tốt mà muốn đẩy Trương Dương vào hố lửa.
- Trương Dương, để bạn vào Bộ phận đối ngoại, bạn thấy thế nào?
Chu Dật Trần đã hiểu ý tứ của Hồ Đào, lập tức nói theo luôn. Đề nghị này của Hồ Đào khiến y rất hài lòng. Y vẫn chưa có thời gian đi tổ chức lại Bộ phận đối ngoại, vừa hay lợi dụng được cục diện rối rắm mà Chủ tịch đời trước để lại đem ra chỉnh Trương Dương.
- Được thôi, tôi không ý kiến. Chủ tịch Chu đã ưu ái như vậy, tôi sẽ tiếp nhận vị trí Trưởng Bộ phận đối ngoại này. Tuy nhiên Bộ phận đối ngoại đã không còn ai rồi, tôi muốn tự tuyển thêm hai thành viên nữa tới trợ giúp tôi. Yêu cầu này không có gì quá đáng chứ?
Trương Dương cười ha hả, gật đầu, lập tức đồng ý.
Thực ra nếu Hồ Đào không nói thì chính y cũng sẽ chủ động đến Bộ phận đối ngoại. Từ lúc rời khỏi ban Thư ký, mục tiêu của y chính là hướng tới Bộ phận đối ngoại. Người khác sợ áp lực tìm nguồn tài trợ, riêng Trương Dương thì không hề lo lắng dù chỉ là một chút.
Hắn có y thuật, chỉ cần chữa cho vài bệnh nhân là có thể kéo về cả núi tài trợ, quan trọng nhất là Bộ phận đối ngoại có một số quyền lợi đặc thì càng khiến hắn thoải mái. Chỉ cần hắn muốn, những ngày tháng sau này của Chu Dật Trần sẽ chẳng dễ chịu gì..