- Viện trưởng Quách, tôi lần này tới đây, chính là không đợi được, nên
thành tâm muốn luận bàn giao lưu học hỏi một chút với Trương Dương bác
sĩ Trương đang thực tập tại quý bệnh viện.
Pu Yong Jun Lại nói thêm một câu, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ luận bàn.
- Nào, bác sĩ Pu , mời cậu thưởng thức cái này trước đã, đây chính là trà đại hồng bào vô cùng nổi danh của Hoa Hạ chúng tôi.
Quách Dũng nhìn thấy Tiêu Tiểu bưng lá trà vào, lập tức tủm tỉm cười nói với
Pu Yong Jun, đối với những lời Pu Yong Jun nói trước đó, không có bất kỳ hồi đáp nào.
- Cảm ơn.
Đón lá trà từ trên tay của Tiêu
Tiểu, và mỉn cười với Tiêu Tiểu, anh ta biết rằng bản thân có một khuôn
mặt phong độ đẹp trai sáng lạn, nên rất tự tin vào nụ cười.
Chỉ
đáng tiếc, khuôn mặt tươi cười của Pu Yong Jun, chỉ nhận được một cái
liếc mắt của Tiêu Tiểu, cô để cốc trà vào bàn trà, sau đó nhìn Quách
Dũng với ánh mắt dò hỏi.
Quách Dũng vẫy vẫy tay, ra hiệu ở đây không còn việc của cô ta nữa.
Nhận được câu trả lời của Quách Dũng, Tiêu Tiểu đi thẳng ra khỏi văn phòng,
đến liếc mắt cũng không thèm nhìn vị bác sĩ đến từ Hàn Quốc này, khác
biệt hoàn toàn so với khuôn mặt tươi cười khi mới bước vào.
Trong văn phòng, Quách Dũng và Pu Yong Jun bưng chén trà lên,từ từ thưởng thức hương vị của trà, lúc này, có chút yên tĩnh.
Trong văn phòng của Quách Dũng có lá trà, vốn không cần phiền người khác đến
chỗ bác sĩ khác để lấy lá trà, dụng ý này của Quách Dũng, hiển nhiên là
có cách nghĩ của riêng ông, mà trên thực tế, Tiêu Tiểu bưng trà vào rất
đúng lúc.
Tin rằng với tốc độ buôn dưa của đám y tá này, không
cần đến nửa ngày, người trong toàn bệnh viện sẽ đều biết có một vị bác
sĩ đến từ bệnh viện Asan Seoul Hàn Quốc, ngàn dặm xa xôi đặc biệt tới
bệnh viện Kinh Hòa, chính là vì muốn giao lưu y thuật với một thực tập
sinh của bệnh viện Kinh Hòa.
Tin tức này sau khi truyền ra bên
ngoài, đối với danh tiếng của bệnh viện Kinh Hòa sẽ được đề cao rất lớn, vừa nghĩ tới đó, Quách Dũng cũng có chút không kìm lòng mà đắc ý, đồng
thời bưng chén trà lên, trên mặt cũng lộ rõ nụ cười xảo quyệt.
Một cơ hội tuyên truyền mà không cần tiền như vậy, có thể có hiệu quả hơn
cả việc lên tivi bỏ ra một số tiền lớn để làm quảng cáo, rồi đợi sau này Trương Dương thắng được cái anh du học sinh ngoại quốc này, bệnh viện
Kinh Hòa ở Trường Kinh tất nhiên sẽ càng nổi tiếng hơn.
Giao lưu
học tập, nói cho cùng vẫn là so tài cao thấp, về phần kết quả, Quách
Dũng không hề nghĩ Trương Dương sẽ thua, ông ta đối với Trương Dương, có thể nói là sự tự tin đến mù quáng.
Quách Dũng thật không hổ là
người bị Trương Dương oán thầm là lão hồ ly, đoán chừng rất nhiều người
bao gồm cả Chu Đạo Kỳ của học viện y học Trường Kinh cũng đều bị vẻ bên
ngoài thật thà chất phác của ông ta lừa gạt.
Nụ cười của Quách
Dũng khiến Pu Yong Jun khó hiểu. Hai người đều giữ sự im lặng đến bất
thường, trái lại anh ta cảm thấy Quách Dũng vị viện trưởng của bệnh viện Kinh Hòa này, có chút bí hiểm.
Quách Dũng đương nhiên hoàn toàn không biết gì về điều này, nếu không chỉ e ông ta sẽ càng đắc ý hơn.
Quách Dũng không hề xem nhẹ độ buôn dưa của đám y tá trẻ trong bệnh viện Kinh Hòa, khi Tiêu Tiểu rời khỏi văn phòng viện trưởng, cô lập tức bị mấy cô y tá to gan vừa rồi bao vây, cô nào cũng mồn năm miệng mười hỏi xem vừa rồi trong văn phòng đã xảy ra chuyện gì.
- Tiếu tiếu, mau nói xem, vị bác sĩ đến từ Hàn Quốc đó có phải rất đẹp trai không?
- Đúng vậy Tiếu Tiếu, mau nói cho chúng tôi biết, anh ta có phải người Hàn Quốc không?
- Chính vậy Tiếu Tiếu, cậu nói xem anh ta ở trong văn phòng viện trưởng
làm gì vậy? Nghe nói anh ta là bác sĩ của bệnh viện Asan Hàn Quốc thì
phải?
Thấy đồng nghiệp mồn năm miệng mười như vậy, trên mặt Tiêu
Tiểu có chút không vui, cô đẩy mấy cô y tá đang vây quanh mình ra và
nói:
- Đừng có linh tinh nữa, cái người đấy đẹp trai gì chứ, cũng không bằng được bác sĩ tiểu Nghiêm của chúng ta, so với bác sĩ Trương
vừa mới đến, cũng còn kém xa!
- Thật hay giả vậy, Tiếu Tiếu, cậu không lừa chúng tôi đấy chứ?
- Đúng vậy, nếu là thật, thì thật là đáng tiếc.
- Tuy nhiên cũng đúng, bác sĩ Trương mới đến của chúng ta, là người lái
chiếc Mercedes-Benz đi làm đó, chắc chắn cũng là con nhà giàu có, nếu
không, viện trưởng Quách đã không lới lỏng cho anh ta có thời gian đi
làm nhẹ nhàng như thế.
Mấy cô y tá vây quanh Tiêu Tiểu lại bắt đầu mồn năm miệng mười, Tiêu Tiểu nở nụ cười, nói:
- Các cậu chắc chắn vẫn chưa biết, cái anh chàng Hàn Quốc này, đặc biệt tới tìm bác sĩ Trương mới đến bệnh viện chúng ta đó?
- Chuyện này là sao?
- Đúng vậy, Tiếu Tiếu, cậu mau nói xem, chuyện này là sao?
Tiêu Tiểu đọc đúng khẩu vị của các chị em, sau đó nói thêm:
- Anh ta à, hình như là đặc biệt tới để luận bàn y thuật với bác sĩ Trương của chúng ta!
Tiêu Tiểu nghĩ tới lúc bản thân bưng trà đi vào, nụ cười của anh chàng người Hàn Quốc kia với mình, nói thật, anh chàng người Hàn Quốc đó rất đẹp
trai, nhưng vì trước khi đi vào, cô ta nghe được anh chàng Hàn Quốc này
nói là muốn tìm Trương Dương để giao lưu y thuật, khiến những thiện cảm
của Tiêu Tiểu đối với anh ta, lúc đó đều biến thành hư vô, nếu không,
anh chàng Hàn Quốc đó cười với cô, chắc chắn cô cũng thẹn thùng đỏ mặt.
Lúc trước, Tiêu Tiểu phụ trách việc chăm sóc người già và trẻ em, cho nên,
bác sĩ thực tập mới đến Trương Dương, từ ngày đầu tiên đến, đã trở thành thần tượng của cô.
Nói như vậy, trong mắt Tiêu Tiểu cái anh
chàng người Hàn Quốc đến thách đấu với Trương Dương này, tất nhiên là
không còn đẹp trai như vậy nữa.
- Tiếu Tiếu, câu nói này
của cậu thật là đáng nghi ngờ, ai chẳng biết cậu xem bác sĩ Trương mới
đến của chúng ta là thần tượng, nhưng cũng không thể vì thế mà hạ thấp
anh chàng Hàn Quốc đẹp trai của người ta được.
Lên tiếng là một
cô gái trẻ trang điểm khá đậm, nhìn thấy Tiêu Tiểu bị đám người vây
quanh, cũng bu lại xem, sau khi nghe Tiêu Tiểu nói xong, liền phản bác
lại một câu, lộ rõ vẻ mặt dại trai, nói tiếp:
- Người ta là thiên tài của bệnh viện Asan đó, trẻ tuổi đẹp trai lại nhiều tiền, nếu như
được làm bạn gái anh ta, thì sẽ hạnh phúc chết mất.
Tiêu Tiểu
liếc mắt nhìn nữ y tá vừa lên tiếng, trên mặt hiện rõ sự chán ghét, nữ y tá này là một y tá nhỏ được bố trí tới bệnh viện Kinh Hòa sau khi tốt
nghiệp trường y tế năm ngoái, tên là Lưu Sảnh Sảnh , ỷ vào có một chút
nhan sắc lại biết cách trang điểm, vì vậy mà trong bệnh viện cũng có
chút tiếng tăm.
Tiêu Tiểu biết cô ta trước kia vẫn luôn theo
đuổi bác sĩ tiểu Nghiêm, nhưng sau khi thấy Trương Dương lái chiếc
Mercedes-Benz đi vào bệnh viện, thì cô ta lại tuyên bố sẽ theo đuổi
Trương Dương, mà cái cô nàng dại trai quyết chỉ gả cho Trương Dương này, đối với cô ta, Tiêu Tiểu đương nhiên chẳng thể có vẻ mặt tốt đẹp gì
được.
Cho nên Tiêu Tiểu cười cười, rồi cùng với mấy chị em tốt
của mình rời đi, vừa đi vừa nhỏ tiếng cùng với mấy chị em của mình bàn
luận về cái vị bác sĩ đến từ Hàn Quốc kia, căn bản là không thèm để ý
tới Lưu Sảnh Sảnh.
Lưu Sảnh Sảnh tức giận dậm chân huých mũi nhẹ
một cái, liếc mắt khinh thường nhìn đám người Tiêu Tiểu, nói thầm một
câu, rồi cũng quay người bỏ đi.
Quách Dũng ở trong văn phòng,
đương nhiên không biết được những việc diễn ra bên ngoài, đối với ông ta mà nói, chỉ cần thông tin Pu Yong Jun tới bệnh viện Kinh Hòa được
truyền ra ngoài, là được rồi.
- Viện trưởng Quách, ngài có thể
giúp tôi gặp mặt vị bác sĩ tên là Trương Dương được không? Sau khi tôi
từ Hàn Quốc tới Trường Kinh, đã nghe được rất nhiều điều, chính là những việc có liên quan đến anh chàng Trương Dương này.
Pu Yong Jun
thấy Quách Dũng vẫn im lặng không nói lời nào, thì hơi thiếu kiên nhẫn,
bèn chủ động lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí trầm lặng.
- Hóa ra là như vậy!
Quách Dũng nghe thấy Pu Yong Jun nói như vậy, lúc này mới lộ rõ vẻ mặt như
bừng tỉnh, sau đó vô cùng áy náy nói với Pu Yong Jun :
- Thật là
xin lỗi, bác sĩ Pu , cái anh chàng thực tập sinh Trương Dương này mặc dù đang thực tập tại bệnh viện chúng tôi, nhưng, anh ta có chút đặc biệt,
hàng ngày anh ta chỉ cần đến bệnh viện chúng tôi làm việc có nửa ngày,
cho nên có thể nói, anh ta hiện giờ không có ở bệnh viện Kinh Hòa.
- Cái gì!
Pu Yong Jun nét mặt lộ rõ sự kinh ngạc, một ngày chỉ đi làm có nửa buổi,
loại đãi ngộ này, ở bệnh viện Asan, chỉ có những giáo sư bác sĩ lâu năm
rất nổi tiếng trên thế giới, mới được đãi ngộ như vậy.
Anh ta
trước khi đến, chỉ biết rằng Trương Dương là một thực tập sinh, một bác
sĩ thực tập, lại có được sự đãi ngộ như vậy? Điều này khiến Pu Yong Jun
không khỏi đố kỵ với anh chàng thực tập sinh chưa từng gặp mặt này.
- Rất xin lỗi, xem ra cậu chỉ có thể để lần sau lại đến vậy.
Quách Dũng đứng dậy, khách sáo nói:
- Hoặc là đợi sau khi hoạt động giao lưu y học với nước ngoài thực sự bắt đầu, thì có thể cùng Trương Dương giao lưu học hỏi về mặt y thuật rồi.
Mặt của Pu Yong Jun lúc trắng lúc xanh, sắc mặt thay đổi mấy lần, anh ta
hoàn toàn không ngờ rằng, bản thân lần này tới, lại có kết quả như vậy.
Anh ta vốn cho rằng, anh ta thân là bác sĩ của bệnh viện Asan bệnh viện lớn nhất Hàn Quốc, lại đồng ý tới một bệnh viện bình thường không có chút
tiếng tăm nào như bệnh viện Kinh Hòa ,là đã nể mặt viện trưởng bọn họ
lắm rồi, vì vậy mà anh ta mới đến thẳng văn phòng của Quách Dũng.
Nhưng kết quả, Quách Dũng không những không dùng lễ nghi long trọng tiếp đón
anh ta, còn không hề có cảm giác tôn trọng anh ta, chỉ dùng một cốc trà
liền đuổi anh ta rồi, bây giờ nói như vậy, không nhẽ là ra lệnh đuổi
khách sao?
Pu Yong Jun im lặng một lúc, rồi đứng dậy, giọng điệu trở lên cứng rắn, gượng gạo nói tiếp:
- Nếu là như vậy, xem ra tôi đã tới không đúng lúc lắm, viện trưởng Quách, làm phiền ông rồi.
Ai cũng có thể nhìn ra, sắc mặt của Pu Yong Jun lúc này vô cùng tệ.
Cũng không biết Quách Dũng đang nghĩ gì, giống như là không hề nhìn ra Pu
Yong Jun bây giờ đang rất tức giận, còn nở nụ cười, với vẻ mặt áy náy
nói:
- Thật là xin lỗi, bác sĩ Pu, để cậu tới bệnh viện Kinh Hòa một chuyến vô ích rồi.
- Không vấn đề gì, tôi sẽ trở lại sau.
Pu Yong Jun bây giờ không muốn ở đây thêm khắc nào, sau đó đã trực tiếp cáo từ Quách Dũng:
- Vậy viện trưởng Quách, hẹn gặp lần sau.
- Ừ ừ, được rồi, được rồi, bác sĩ Pu, tôi tiễn cậu!
Viện trưởng Quách vẫn mang bộ mặt tươi cười, tủm tỉm nói:
- Hoan nghênh lần sau cậu lại đến.
Đợi tiễn Pu Yong Jun ra về xong, Quách Dũng trở về văn phòng, một lúc sau mới gọi được điện thoại cho ông bạn học cũ Chu Đạo Kỳ.
- Lão Quách ah, lần này lại có chuyện gì tìm tôi vậy?
- Đạo Kỳ ah, ông có biết hoạt động giao lưu y học với nước ngoài lần này không.
- Biết chứ, cơ bản đã được quyết định rồi, bây giờ chỉ còn vấn đề quyết
định về thời gian và quy trình hoạt động mà thôi, đợi quyết định xong
chi tiết của hoạt động, sẽ được công bố ra bên ngoài, sao đột nhiên ông
lại nhớ đến mà hỏi tôi vấn đề này?
- Như vậy, ông có biết, một bác sĩ Hàn Quốc tên là Pu Yong Jun, anh ta tới từ bệnh viện Asan của Hàn Quốc.
- Pu Yong Jun? Tôi biết, trong hoạt động giao lưu y học với nước ngoài
lần này, cậu ta có phải là một người trẻ tuổi nổi bật nhất của Hàn Quốc?
- Cậu ta hôm nay, đã tới bệnh viện tìm tôi.