Thần Y Thánh Thủ

Chương 231: Chương 231: Khinh người




Trương Dương không vẽ, dưới đề nghị của Khâu Tĩnh Hoan, bắt đầu cắt một bên trước.

Nhìn thấy có người mở đá, một số người ở lại, nhưng cũng có người rời đi nơi khác, tảng cát hắc ô của Trương Dương quá tầm thường, tảng nguyên liệu thô không nhỏ, nhưng biểu hiện không có gì đặc sắc, còn có vài vệt nấm.

Đối với dân chơi mà nói, tảng nguyên liệu như vậy rất dễ bị sụp.

Trong giới đổ thạch có câu, đặt mười cửa thua chính cửa, câu này không phải chỉ tất cả các loại đổ thạch, mà đặc biệt chỉ cát Hắc ô, một câu đơn giản đã thể hiện rõ tính cá cược lớn của cát hắc ô.

Cát Hắc ô không đặc biệt, lại có khuyết điểm, muốn cược tăng quá khó.

Kỳ thực bản thân Khâu Tĩnh Hoan cũng không nắm chắc, anh ta nói vậy, chỉ để trao cho Trương Dương chút tự tin, anh ta đã biết Trương Dương trước giờ chưa từng chơi đổ thạch, hôm nay là lần đầu tiên.

Trong lòng anh ta cũng tiếc cho Trương Dương, lần đầu chơi đã lựa chọn cát hắc ô có tính đánh cược cao, đáng ra nên lựa chọn loại khác.

Những người chơi lần đầu trong lòng đều mang niềm hy vọng lớn, ai cũng muốn cược tăng.

Đối với mấy người chơi này, chủ tiệm thường đề cử những loại dễ cược tăng, nhưng những nguyên liệu thô khó tăng mà cược tăng cũng có tác dụng kích thích người chơi, rất nhiều người chơi mới trong lòng đều nghĩ chỉ cần không lỗ là được rồi.

Những người chọn thẳng cát hắc ô như Trương Dương quả thực không nhiều.

Khâu Tĩnh Hoan hơi khó hiểu, tuy nhiên những lời này anh ta không nói ra, anh ta với Trương Dương lần đầu gặp mặt, nói chuyện cũng khá hợp, anh ta không muốn nói những câu đả kích Trương Dương.

-Chít chít chít chít!

Trong túi vải, Vô Ảnh ló đầu ra, vươn móng vuốt chỉ vào tảng nguyên liệu thô đang chuẩn bị cắt.

Bộ dạng như đang nói, đây là đồ tốt mà ta tìm đấy.

-Tiểu tử kia, nếu trong đó thực sự có bảo bối, về tao sẽ cho mày ăn đồ ngon!

Trương Dương chụp lấy túi vải, nhẹ giọng nói, vô ảnh ở bên trong lập tức kêu to lên.

Nhìn hai người bọn họ như vậy, Tia Chớp dường như hơi ghen tỵ, nhảy lên vai trương dương, còn dùng đuôi không ngừng gãi gãi cổ Trương Dương, kêu “chi chi”.

-Haha, mày cũng có một phần!

Trương Dương bị nó gãi ngứa, cười lớn nói. Khâu Tĩnh Hoan có chút ngạc nhiên nhìn Tia Chớp, vẻ mặt Hoàng Hải không thay đổi, anh sớm đã quen với sự thông minh của Tia Chớp rồi.

Xung quanh có mười mấy người, những người này đều không nhìn tảng nguyên liệu thô trên máy cắt đá mà đều nhìn Tia Chớp.

Bộ dạng đáng yêu của Tia Chớp làm mọi người rất thích, ai nhìn nó cũng không kìm được phải nhìn thêm vài lần nữa, nhất thời, Tia Chớp đã thắng cả sức hấp dẫn của mở đá, trở thành tiêu điểm của mọi người.

-Anh Dương, bắt đầu chưa?

Khâu Tĩnh Hoan chuẩn bị xong, quay lại hỏi Trương Dương.

-Bắt đầu đi!

Trương Dương gật đầu.

Mở đá hắn không hiểu, tất cả đều nghe theo Hoàng Hải và Khâu Tĩnh Hoan. Trương Dương lựa chọn họ, chắc chắn là tin tưởng họ.

-Xoẹt xoẹt xoẹt!

Tiếng cắt đá chói tai lại vang lên, Tia Chớp nhảy vào lòng Trương Dương, cụp hai tai xuống.

Tảng đá vỏ cát hắc ô của Trương Dương rất cứng, âm thanh có vẻ càng chói tai hơn, bắt đầu cắt đá, xung quanh cũng có vài người bắt đầu nhìn máy cắt đá, đồng thời nhỏ giọng bàn luận.

Có người suy đoán đây là gạch, sau khi mở ra bên trong sẽ chẳng có gì.

Cũng có người đoán bên trong có phỉ thúy, nhưng là loại bình thường, rất ít nước, có gia công cũng chẳng có giá trị.

Dù suy đoán thế nào thì mọi người cũng không coi trọng tảng nguyên liệu thô này.

Mấy phút sau, Khâu Tĩnh Hoan đã cắt xong, tảng nguyên liệu thô của Trương Dương hơi tròn, lại chọn cắt một bên lớp vỏ nên tốc độ của dao rất nhanh.

-Xoạt!

Hoàng Hải tưới chậu nước lên bề mặt, lập tức lau sạch bề mặt.

Khâu Tĩnh Hoan, Hoàng Hải, cả ông chủ Lục và những người xung quanh đều dồn ánh mắt vào tảng đá.

-Sương đen, sụp rồi!

-Biết mà, tính các cược cao lắm, chắc chắn sụp!

Trên bề mặt, cả hai bên đều lộ ra sương đen, sương đen và sương trắng khác nhau, nếu sương trắng là biểu hiện tốt thì sương đen là loại biểu hiện rất kém, nguyên liệu thô xuất hiện sương đen hầu như đều sụp.

Cát hắc ô xuất hiện sương đen, cơ bản là đã xong đời.

Khâu Tĩnh Hoan ngẩng đầu, có chút xấu hổ nhìn Trương Dương, lúc nãy anh ta còn cầu nguyện, dù thế nào cũng phải mở ra Phỉ thúy, cho dù không phải là phỉ thúy tốt, nhưng cũng đáng chút tiền là được rồi.

Chỉ cần phỉ thúy giá vài trăm là tảng nguyên liệu của Trương Dương coi như không thường tiền, có thể không thường tiền, đối với anh ta mà nói đã là kết quả tốt nhất rồi.

-Anh Dương, sụp rồi!

Trong lòng không thoải mái, nhưng Khâu Tĩnh Hoan vẫn phải thừa nhận, anh ta ảo não nói với Trương Dương.

-Trương Dương, hay chúng ta đi chọn thêm vài tảng khác, tôi đi chọn với cậu!

Hoàng Hải cũng nói, anh biết lần đầu Trương Dương tới đây, không biết về đổ thạch, lần đầu chọn đổ thạch đã sụp, ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến tâm trạng.

Đây không phải vấn đề tiền bạc, mà là một loại tâm lý.

-Chít chít chít!

Vô Ảnh ở trong túi vải kêu lên, còn ló đầu ra, vừa nãy Khâu Tĩnh Hoan không nhìn thấy tiểu tử này, lần này đã chú ý đến, vừa nhìn thấy đã vô cùng ngạc nhiên.

Anh ta không ngờ Trương Dương dẫn theo hai vật cưng, một là chồn một là chuột.

-Không sao, cứ cắt tiếp đi!

Trương Dương dường như cảm nhận được ý của Vô Ảnh, nhét nó trở lại túi vãi, nói với Khâu Tĩnh Hoan.

Ý Vô Ảnh rất đơn giản, bọn họ nói sai rồi, đây là bảo bối, nhưng nó chưa xuất hiện thôi.

Đây là lý giải của Trương Dương, hắn chỉ có thể lý giải như vậy, nếu không thì thí nghiệm lần này sẽ thất bại.

-Cắt?

Khâu Tĩnh Hoan sửng sốt, Hoàng Hải cũng sửng sốt

Khâu Tĩnh Hoan chưa kịp trả lời, ông chủ Lục đột nhiên nói:

-Tảng nguyên liệu thô này đã phế hoàn toàn rồi, có cắt cũng phí thời gian, thế này đi, cậu đi với tôi, tôi chọn cho cậu một tảng nguyên liệu thô bằng giá, rồi quay lại cắt tiếp!

Ông chủ Lục không cố ý hào phóng, ông chỉ không muốn Trương Dương lãng phí thời gian của Hoàng Hải.

Ông cũng nhận ra, Trương Dương không đi Hoàng Hải sẽ không đi, ông cứ chờ Hoàng Hải quay lại tiệm của ông chọn thêm vài tảng nguyên liệu thô quý giá để buôn bán nhiều thêm một chút.

Tảng nguyên liệu của Trương Dương không đắt, có tặng cho hắn thêm một tảng cũng không sao, mấy trăm đồng có là gì, so với vụ làm ăn mấy chục ngàn mà nói chẳng thấm vào đâu, con số này ông chủ Lục biết rất rõ.

Sắc mặt Hoàng Hải trầm xuống, anh ta bắt đầu không thích ông chủ Lục rồi.

Trương Dương là ai, là người bạn anh ta đưa đến, lúc nãy anh đã nói là anh em của anh.

Dựa vào tài sản của Trương Dương, làm sao có thể để ý đến chuyện thắng thua của một món đồ mấy trăm tệ chứ, nên biết, Trương Dương mua xe mấy triệu mà chẳng chớp mắt lấy một cái, hơn nữa cộng cả tiền sửa xe, tiền thuế và các chi phí phụ khách cũng gần tám triệu rồi.

8 triệu không để ý, lẽ nào Trương Dương để ý đến 800 tệ này sao.

Ông chủ Lục nói như vậy là có ý khinh thường họ, khinh thường Trương Dương chẳng khác nào khinh thường anh cả.

-Chàng trai, tiếp tục cắt!

Hoàng Hải không để ý đến ông chủ Lục, nói với Khâu Tĩnh Hoan, Trương Dương muốn cắt thì phải cắt, dù kết quả thế nào, anh cũng không để Trương Dương mất mặt.

Còn về phần ông chủ Lục, chỉ vì trong tiệm của ông có nhiều đổ thạch, chất lượng cũng khá nên anh mới tới chứ chẳng có giao tình đặc biệt gì cả.

Huống hồ ở đây không phải chỉ có mình tiệm ông ấy là bán đổ thạch, anh muốn đổi tiệm khác, cho dù là tiệm nào, anh tin chủ tiệm đó cũng sẽ đích thân tiếp đãi anh.

Thời đại này, không phải thời nguyên liệu thô động một tí là tăng một triệu, chục triệu, thậm chí trăm triệu, hiện nay chỉ cần mấy trăm ngàn đã là buôn bán lớn rồi.

-Được, chúng ta cắt tiếp!

Khâu Tĩnh Hoan đồng ý, trên mặt còn nở nụ cười.

Ý của ông chủ Lục anh cũng có nghĩ tới, nghe thì nghĩ cho Trương Dương, tặng cho cậu môt tảng nguyên liệu thô, nhưng nghĩ kỹ, rõ ràng đây chính là khinh người.

Anh vốn không có ấn tượng tốt với ông chủ Lục, giờ càng không làm theo ý ông ta.

Lần này Khâu Tĩnh Hoan cũng không bảo Trương Dương vẽ đường, tùy ý cố định xong thì hạ dao xuống, kỳ thực trong lòng anh ta cũng cảm thấy tảng nguyên liệu thô này không cần phải cắt nữa, chỉ lãng phí thời gian thôi.

Nhưng ông chủ Lục đã nhúng tay vào, không ngừng bảo khối nguyên liệu này hoàn toàn phế, nên anh ta bèn cắt tiếp.

-xoẹt xoẹt xoẹt!

Tiếng dao cắt lại vang lên, sắc mặt ông chủ Lục lúc xanh lúc tím, xấu hổ đứng yên đó.

Những người xung quanh đều biết ông, biết lúc nãy ông bị Hoàng Hải chỉnh, tuy nhiên ông bị khách của mình chỉnh nên không thể nói gì được.

Ai bảo ông cứ vội vàng, lại khinh người như vậy, hiện tại hầu như những người xung quanh đều rõ, ông nóng lòng muốn bán hàng, nên mới muốn đuổi Trương Dương,

Tất cả những điều này, Trương Dương đều hiểu rõ.

Hắn ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn ông chủ Lục, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Lúc này ông chủ Lục đã bị cho vào sổ đen của hắn, cho dù sau này có chuyện gì, hắn cũng không muốn dính dáng gì đến ông chủ Lục.

Tuy nhiên hắn cũng không vì chút chuyện này mà đi trả thù người ta, lòng dạ của hắn không hẹp hòi đến nổi đó.

Ông chủ Lục cắn răng, hơi xấu hổ, đứng yên đó không đi đâu..

Ông chẳng nói lời nào, chỉ yên lặng đứng đó trừng mắt nhìn Hoàng Hải, không thể không nói, da mặt người này quá dày, vì buôn bán mà chẳng thèm để ý đến chuyện mất mặt.

Kỳ thực lúc này ông cũng đang hối hận, biểu hiện của ông quá gấp gáp, nếu vì thế mà để mất khách hàng lớn như Hoàng Hải, đó cũng là tổn thất không nhỏ với cửa tiệm của ông.

Vì làm ăn, ông có thể nhịn được.

-Xoạt!

Khâu Tĩnh Hoan đã cắt xong, thời gian lâu hơn lúc nãy một chút, vị trí lần này anh ta chọn khá dày, vốn là tùy ý chọn.

Hoàng Hải đi rửa bề mặt, bước đã chuẩn bị xong, giội thẳng một chậu xuống.

Xung quanh chỉ còn lại bảy tám người, trong lòng đang nghĩ, sau dao này chắc Trương Dương không cắt nữa, hai dao liên tục đều sụp, tảng nguyên liệu thô này chắc chắn không có giá trị gì.

Bọn họ đều không tập trung nhìn bề mặt, chỉ vừa nhìn thoáng qua, ai nấy đều ngây người, tròn xoe mắt, giống như gặp phải quỷ.

Trước họ, Khâu Tĩnh Hoan, Hoàng Hải đều có vẻ mặt đó, ngơ ngác nhìn bề mặt, vẻ mặt không dám tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.