Thần Y Thánh Thủ

Chương 371: Chương 371: Không ai đi được




…Lý Vĩ căng thẳng nhìn, Trương Dương lúc này đã đến gần trước người linh vượn tay dài.

Long Phong cũng chạy như bay từ phía bên kia bãi cỏ Hoàn Hồn thảo tới, hy vọng có thể mau chóng đào được một gốc cây Hoàn Hồn thảo, coi như lần này bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.

Linh vượn tay dài, một cánh tay thật dài đột nhiên đưa ra ngoài, lúc này liền ngăn lại sự tấn công của Trương Dương.

Cánh tay của nó quá dài, cánh tay dài mà có lực này, chính là vũ khí tốt nhất của nó.

- Phốc phốc

Rót vào mã tấu nội kình của Trương Dương, trực tiếp quét qua cánh tay sắt của linh vượn tay dài. Mã tấu chỉ phát ra âm thanh khi quét qua cánh tay sắt, ngoài ra không có gì.

Cánh tay của linh vượn tay dài đột nhiên ép xuống dưới, tốc độ của nó không phải là nhanh, cơ thể không linh hoạt, tuy nhiên lực của nó quá lớn, Trương Dương căn bản không dám đá chọi đá, chỉ có thể trước tiên vội lui lại,

Da của con linh vượn tay dài này, thật đúng là quá cứng.

Lúc Trương Dương vẫn nội kình nhị tầng, nội kình rót vào dao có thể rút ra cả thân Kim Quan Mãng, lúc này hắn là nội kình tam tầng, đối mặt với linh vượn tay dài này, thậm chí ngay cả một dấu vết cũng không lưu lại được.

Thực lực mạnh mẽ của linh vượn tay dài này, ngay cả Trương Dương cũng không kìm được tặc lưỡi.

Sau khi Trương Dương lùi ra, linh vượn cũng không đuổi theo, ngược lại giơ cánh ta trái lên.

Ánh mắt Trương Dương càng chăm chú, cánh tay trái của nó không ngờ quấn lấy một cây trường đằng. Trường đằng màu đen sẫm, vừa nhìn đã biết có chút cứng tuổi, cánh tay trái của linh vượn vừa giơ ra, trường đằng liền lập tức bị nó ném qua.

Trường đằng này rất dài, còn dài hơn tuyết tiên của Long Phong.

Trường đằng mang theo một âm thanh xé gió trên không trung, như hắc long cuốn ập tới Long Phong. Long Phong vẫn luônn chú ý tình hình bên này, lúc linh vượn ném ra cây trường đằng, anh ta đồng thời cũng đã có động tĩnh.

Thân thể anh ta nhanh như bay lùi về phía sau, trường đằng mà linh vượn ném ra cũng đổi hướng theo, gắt gao đuổi theo anh ta ở phía sau.

Long Phong bị trường đằng màu đen truy đuổi ở phía sau, đừng nói đào Hoàn Hồn thảo, ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng khó.

Tất cả những điều linh vượn làm, đều khiến Trương Dương ngây ra.

Linh thú biết dùng vũ khí, cho dù là vũ khí nguyên thủy nhất cũng là chuyện không tin nổi. Trí tuệ của linh thú dù sao cũng không cao như con người, nhiều nhất chỉ như đứa trẻ.

Đứa trẻ ở đây, chỉ là suy nghĩ của chúng, về mặt trí tuệ thì thua kém nhiều.

Linh viên lão niên trước mặt này, rõ ràng thông minh hơn nhiều những linh thú khác. Lúc bọn Trương Dương bất động, nó cũng bất động. Đợi lúc bọn Trương Dương chủ động tấn công, nó mới chống đỡ lại.

Như vậy, nó thể tiết kiệm được thể lực.

Còn cây hắc đằng khiến người ta không dám tin kia, rõ ràng là một cái roi dài, động tác linh vượn vung vẩy cây mây màu đen, rất giống một bộ tiên pháp hoàn chỉnh.

Linh thú biết dùng vũ khí đã đủ khiến người ta giật mình rồi, linh thú này cò biết dùng tiên pháp, Trương Dương lúc này có thứ cảm giác như đang nằm mơ.

- Trương Dương.

Long Phong bị cây roi mây của linh vượn truy đuổi không biết làm sao, chỉ có thể hét to một tiếng.

Tiếng hét này cuối cùng đánh thức Trương Dương. Long Phong vẫn còn trong tình thế nguy hiểm, Trương Dương cũng không thể đứng nhìn anh ta bị nguy, phải nghĩ cách cứu.

Cách giải cứu anh ta tốt nhất, vẫn là tấn công linh vượn, khiến linh vượn từ bỏ việc truy đuổi Long Phong.

Trương Dương lao về phía linh vượn, cánh tay phải của linh vượn lại giơ lên. Cho dù Trương Dương tấn công như nào, nó chỉ dùng cánh tay phải chống đỡ, ngẫu nhiên tấn công Trương Dương một chút.

Cánh tay phải cứng rắn kia của nó, còn lợi hại hơn đao kiếm bình thường. Trương Dương vây quanh nó, nhưng không có biện pháp gì.

Trong sơn cốc, hiện ra một cảnh tượng hết sức cổ quái. Một người vây con linh vượn lại, tấn công. Đao trên tay nhiều lần tiếp xúc với thân thể của linh vượn, nhưng không tạo ra bất kì thương tổn nào cho linh vượn.

Mà linh vượn kia, một tay chặn người này, tay kia không ngừng quăng một cái roi mây rất dài màu đen, đuổi theo một người khác.

Nhìn cảnh tượng này, Lý Vĩ miệng lại càng há to, đây là cảnh cả đời anh ta chưa từng thấy.

- Chít…

Tia Chớp đột nhiên nhảy dựng lên, tốc độ của nó nhanh hơn, giống một bóng trắng, nháy mắt đã rơi xuống trên đầu linh vượn.

Linh vượn lúc này một tay ứng phó Trương Dương, tay kia đang ném cây roi, căn bản không rảnh quan tâm chuyện khác. Tia Chớp nhìn như vậy một hồi, rốt cuộc tìm được cơ hội, lập tức nhảy tới.

Trên đầu linh vượn, Tia Chớp cắn không chút khách khí.

Chỉ cắn một cái, Tia Chớp lại chít chít nhảy xuống. Tia Chớp răng độc có thể cắn nát đầu của Kim Quan Mãng, lại bị cái đầu cứng ngắc của linh vượn phản lại.

Tuy nhiên vết cắn này, cũng khiến linh vượn buông tha cho Long Phong, quay lại đối phó nó.

Nhân cơ hội này, Long Phong cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đứng đằng xa không ngừng thở hổn hển. Cây roi mây đen vừa rồi đuổi theo anh ta rất sát, chút nữa không thở nổi.

Tia Chớp thấy cây roi mây đen bay tới, vội vàng tránh sang một bên, tốc độ của nó nhanh hơn, mấy cái đã nhảy ra xa, lập tức không thấy bóng dáng.

Trương Dương lúc này nhanh chóng lùi về phía sau, trực tiếp tới bên người Long Phong.

Linh vượn kia lại đứng ở đó, không truy kích bọn họ, cũng không chủ động động thủ.

- Linh thú biết dùng tiên pháp, đây là linh thú sao?

Long Phong hỏi một câu trước tiên, hỏi có vẻ rất bất đắc dĩ. Bản thân mình chính là một người dùng roi, lại bị linh thú tung roi lên truy tới chỗ không còn đường chạy, với anh ta mà nói, đây thật sự là một sự châm chọc.

- Nó chắc chắn là linh thú, chỉ là…

Trương Dương cười khổ một tiếng, nói tới đây cũng không nói tiếp.

Chỉ nhìn bộ dạng của linh thú này, liền biết nó là linh thú thật sự. Tuy nhiên linh thú có thể thông minh tới mức dùng vũ khí, lại còn là tiên pháp, chính là Trương Dương cũng chưa từng nghe nói.

Trong sách quý của Trương gia, không có ghi chép như vậy.

Trương Dương vừa liếc nhìn Hoàn Hồn thảo bên cạnh, cả người đột nhiên sửng sốt mạnh mẽ, sau khi nhìn Hoàn Hồn thảo, hắn rút cuộc hiểu ra sự việc.

Linh vượn tay dài nay, rõ ràng đang bảo vệ đám Hoàn Hồn thảo này.

Hoàn Hồn thảo rất nhiều, linh vượn canh giữ nó chắc chắn không chỉ nhìn chúng lớn, có thể sẽ ăn chúng.

Hoàn Hồn thảo không thể tăng cường nội lực, nhưng lại có thể cường thần, ngoại trừ cường thần, nó còn có một tác dụng phụ, đó là tăng trí.

Trí, vốn thuộc bên trong tinh thần, thuộc về thần.

Ăn một chút Hoàn Hồn thảo vô dùng, nhưng nếu ngày nào cũng ăn, thường xuyên ăn, dần dần tích lũy lại, đối với vấn đề phát triển trí lực có rất nhiều lợi ích. Con linh thú này trông coi đám Hoàn Hồn thảo này không biết đã bao nhiêu năm, càng không biết đã ăn bao nhiêu Hoàn Hồn thảo.

Trí tuệ của nó, tuyệt đối khác với linh thú bình thường, có thể nói gần như thành yêu.

Linh thú có trí khôn, cũng có thể xem là yêu. Trí tuệ của chúng vốn không có gì không giống với con người.

Nếu thật sự như vậy, vậy lần này thật phiền toái rồi. Linh thú này rõ ràng có năng lực lấy một địch hai, Trương Dương và Long Phong cho dù tách ra cũng không thể lấy ra được Hoàn Hồn thảo.

- Hống hống hống.

Linh vượn tay dài không nhúc nhích đừng ở đằng xa, đột nhiên tự kêu lên, thanh âm rất vang, cũng rất khủng bố.

Không lâu sau, Tia Chớp từ phía sau nhảy tới, Vô Ảnh cũng không biết chui ra từ góc nào, cùng ở xa đối với linh vượn tay dài, cũng đang kêu.

- Chít..

Tia Chớp kêu vang nhất. Lúc nó vừa bắt đầu kêu lên, Trương Dương còn có chút nghi ngờ, nhưng cùng với tiếng kêu càng ngày càng to của nó, trên mặt Trương Dương ngày càng kinh ngạc.

Tia Chớp, không ngờ đang trao đổi cùng linh vượn tay dài.

Hơn nữa chúng thật sự trao đổi được, Tia Chớp đòi Hoàn Hồn thảo, linh vượn tay dài không đồng ý.

Tuy nhiên linh vượn tay dài cũng đưa ra một yêu cầu.

Đánh bại nó, chỉ cần đánh bại nó, Hoàn Hồn thảo ở đây tùy họ lấy. Lấy tất cả cũng được. Nếu không thể đánh bại nó, hôm nay ai cũng không đi được.

Ai cũng không đi được?

Trương Dương vừa cảm giác được điểm này, linh vượn tay dài kia đột nhiên chạy hướng về phía họ, tốc độ không nhanh, nhưng vô cùng hung mãnh. Trương Dương và Long Phong đều vội vàng núp vào một bên.

Linh vượn tay dài xông tới bên người họ, cũng không dừng lại, thẳng tay chạy về phía trước.

Phương hướng chạy lần này của nó, rõ ràng sơn động mà họ vào

- Không hay.

Sắc mặt Trương Dương biến đổi mạnh mẽ, hét to một tiếng, không kịp giải thích, vội vàng phóng về hướng sơn động.

Lúc này hắn rút cục hiểu rõ linh vượn tay dài này vì sao có thể nói vậy, vừa rồi không phải nó xông tới chỗ bọn họ, mà mục tiêu thực sự của nó, là sơn động mà họ vừa vào.

Chỉ cần bịt kín sơn động, bọn họ không ai chạy ra được.

Thấy quái vật chạy về hướng mình, Lý Vĩ lập tức vội chạy đi, đáng tiếc anh ta không chạy ra ngoài, mà lại chạy vào trong. Bên trong dù anh ta chạy xa tới đâu, cũng không thể chạy ra khỏi sơn cốc bốn mặt đều là vách núi này.

Tốc độ của linh vượn không nhanh, nhưng lúc trước Trương Dương đã bị lỡ.

Hiện tại cho dù Trương Dương đuổi tới, cũng không thể chạy ra qua sơn động, lại càng không cần nói trong sơn động còn có Lý Vĩ và Long Phong.

Hắn vừa đuổi kịp linh vượn, linh vượn đã tới cửa sơn động, linh vượn không để ý chút nào tới Trương Dương ở phía sau, hai cánh tay gõ mạnh hết sức vào vách núi.

- Rầm rầm rầm

Âm thanh nặng nề vang khắp thung lũng, từng khối đá vụn rất lớn không ngừng rơi xuống khi linh vượn tay dài đấm vào, không lâu sau cửa sơn động bị lấp kín.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Long Phong cũng thay đổi, anh ta hiểu ý đồ của linh vượn.

Thì ra linh vượn muốn bắt rùa trong hũ. Đường lui duy nhất bị lấp kín, bọn họ không ai ra được. Trong thung lũng bốn bề là vác núi như vậy, còn cả một con linh vượn tay dài cường đại, kết cục của bọn họ có thể biết trước được.

- Tiêu rồi.

Đợi Long Phong chạy tới, sau khi nhìn thấy cửa động đã hoàn toàn bị bịt kín, trong lòng không kìm nổi rên rỉ một tiếng.

Trương Dương lúc này cũng không ngăn cản hành động của linh vượn, vội vàng lui qua một bên.

Trên thực tế hắn cũng không ngăn cản được. Mã tấu của hắn không gây ra thương tổn gì đối với linh vượn, linh vượn tùy ý đảo qua, nếu bị đảo trúng, cũng có thể khiến hắn chết ngay tại trận.

Khả năng của linh vượn này, bọn họ tận mắt chứng kiến.

Vách núi cứng rắn như vậy, bị nó đánh nát cả, lại càng không cần nói tới thân thể nhỏ bé của họ.

Cho dù nội kình của Trương Dương có thể bày kín toàn thân, cũng tuyệt đối không đỡ nổi đòn tấn công mạnh như vậy, việc này hoàn toàn nằm ngoài khả năng chống cự của hắn.

- Long Phong, lần này chúng ta gay rồi.

Đứng bên cạnh Long Phong, Trương Dương cười khổ một tiếng. Bị phát hỏng đường lui, bọn họ chỉ còn lại một còn đường.

Đó là nghe theo lời linh vượn, đánh bại nó, đánh bại nó mới có thể rời khỏi đây, và lấy được Hoàn Hồn thảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.