Thần Y Thánh Thủ

Chương 19: Chương 19: Không để vào mắt




- Gấp cái gì!

Ngô Hữu Đạo ngẩng đầu cười cười, Vương Quốc Hải buồn bực phát hiện vị bác sĩ bình thường rất uy nghiêm này trong lúc tươi cười không ngờ lại còn có vẻ đắc ý.

Đúng vậy, chính là đắc ý, Vương Quốc Hải cảm giác Ngô Hữu Đạo như là có được bảo bối tốt gì đó, mà y thì lại có cảm giác sốt ruột đến phát cuồng.

- Lo quá hóa loạn, chẳng lẽ ông đã quên, mấy người này và sản phụ kia quan hệ rõ ràng không thường chút nào, bọn họ đều rất quen thuộc với nhau, hiện tại đôi vợ chồng kia còn ở bệnh viện thì còn lo hỏi không ra lai lịch mấy người trẻ tuổi này sao?

Ngô Hữu Đạo nhìn thần sắc buồn bực của Vương Quốc Hải, rất hài lòng gật đầu rồi mới chịu nói ra nguyên nhân.

Vương Quốc Hải hơi sững sờ, lập tức vỗ vỗ đầu, hớn hở nói:

- Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ tới điểm này nhỉ, đôi vợ chồng kia và mấy sinh viên đó quan hệ tốt lắm, khẳng định biết lai lịch của họ!

Có một thầy thuốc cũng cười cười, nhẹ nhàng nói:

- Chủ nhiệm Vương, bác sĩ Ngô không có nói sai, ông đúng là lo quá hóa loạn rồi, mấy người bọn họ đều là sinh viên nên không khó tìm đâu, các trường gần đây cũng không có mấy!

- Cũng phải, cách bệnh viện chúng ta gần nhất, nổi danh nhất chính là đại học Trường Kinh , tên tiểu tử kia lại là học y, tập trung ở viện y học, nhất định có thể tìm được bọn họ!

Vương Quốc Hải hưng phấn vỗ chân, sự ảo não lúc trước hoàn toàn biến mất.

Ngô Hữu Đạo và các bác sĩ khác cũng đều mỉm cười, Ngô Hữu Đạo vừa mới nhìn ra Trương Dương không muốn công khai thân phận của mình, cũng vốn không có hỏi nhiều, lúc Trương Dương ra đi càng không có ngăn trở.

Bởi vì ông ta sớm đã có biện pháp tra ra thân phận của Trương Dương rồi.

Mấy người đang thảo luận chuyện Trương Dương thì Trương Dương bên này đang gãi gãi mũi, hắn cứ muốn hắt xì mà lại không ra, loại cảm giác này tương đối khó chịu.

Sau khi đưa đám Mễ Tuyết bọn họ về ký túc xá, Trương Dương mới rời khỏi cửa, trở về phòng trọ.

Chỗ ở của hắn đã đổi thành hai gian với một phòng khách.

Với căn phòng mới này, Trương Dương không thể nói là quá vừa lòng, nhưng cũng không hề ghét bỏ, căn phòng này nếu so với chỗ ở của hắn hồi mới lên đại học thì còn tốt hơn nhiều.

Kể từ khi xuyên vượt thời gian đến đây, tâm tính Trương Dương vẫn luôn rất bình thản.

Nhớ lại tai nạn trên không ở thời khắc cuối cùng lúc đó càng khiến hắn thêm quý trọng sinh mạng, còn sống so với mọi chuyện đều tốt, có thể sống chính là lễ vật trời ban tốt nhất dành cho hắn.

Lại càng không cần phải nói chuyện hắn lại thêm lần nữa được về với tuổi thanh xuân, có thể ôn lại cuộc sống của sinh viên đại học thêm lần nữa.

Với thân phận và cuộc sống trước mắt, Trương Dương có thể nói là hết mực hài lòng, mọi vinh quang kiếp trước hắn cũng đã có, mọi xa hoa hắn đều hưởng thụ qua, nhưng ở kiếp trước hắn cũng có rất nhiều chuyện không tự chủ được.

Kiếp này, hắn thầm nghĩ đây mới đích thị là chính mình, sống một cuộc sống mà hắn vẫn hằng nghĩ tới.

Mang theo khát vọng về một cuộc sống mới, Trương Dương chậm rãi chìm vào giấc mộng đẹp, hắn không hề hay biết, lão già gian trá Ngô Hữu Đạo cùng đám thầy thuốc kia đã sắp sẵn mưu đồ bí mật về hắn rồi.

Ngày hôm sau thì trường học khai giảng, sáng sớm Trương Dương đã ra khỏi giường.

Phòng trọ Trương Dương thuê ở ngay phía ngoài cửa đông khuôn viên trường, đi lại không mất quá mười phút, mua hai miếng xíu mại, thêm một túi sữa đậu nành, Trương Dương tiến vào cổng trường với một tia kích động trong tâm tưởng.

Mười mấy năm rồi, hắn cũng chưa từng nghĩ qua rằng mình còn có một ngày được trở về làm học sinh, khi hắn được lưu lại trường làm giảng viên, hắn mới biết quãng đời sinh viên đáng quý biết bao.

- Trương Dương , chào buổi sáng!

Vừa mới giải quyết hết chỗ xíu mại, Trương Dương liền gặp người quen, người này da ngăm đen, vóc dáng cao tầm một mét bảy, mặc áo sơmi đen, nếu không nhìn kỹ còn thực sự nghĩ rằng đây là một người bạn ngoại quốc.

- Hồ Đào, chào buổi sáng!

Đơn giản chỉ cần nhớ lại giây lát, Trương Dương lập tức nhận ra người có làn da đen sẫm trước mắt.

Hồ Đào là sinh viên khoa thể dục, vóc dáng chỉ có một mét bảy nhưng là kiện tướng bóng rổ, còn là hậu vệ khống chế bóng chủ lực của đội khoa này, rất nổi danh trong đội bóng rổ khoa thể dục, trong đội của trường có rất nhiều thành viên đều đến từ khoa thể dục.

Đáng tiếc chính là, hậu vệ khống chế bóng chủ lực của đội trường lại không phải cậu ta, mà là một người khác, người này cùng Trương Dương có quan hệ rất tốt, đó chính là Hồ Hâm.

- Chủ tịch Chu có dặn, một giờ ba mươi chiều nay họp, tôi vốn định đi thông báo, vừa lúc gặp cậu ở đây, cậu chớ tới trễ đó nha!

Hồ Đào tưng tửng nói một câu, nói xong liền trực tiếp đi khỏi.

Hồ Đào vẫn luôn rất có thành kiến với Hồ Hâm, hai người đều họ Hồ, nhưng chỉ năm câu ba điều là đã không hợp, trời sinh không thể ở cùng một chỗ, vì vậy vị trí hậu vệ khống chế bóng chủ lực của đội trường, trong sáng ngoài tối không biết hai người đã cạnh tranh bao nhiêu lần.

Đáng tiếc vóc dáng cậu ta không cao bằng Hồ Hâm, kỹ thuật lại không bằng nốt, lần nào cũng đều sẽ bị thua, chỉ có thể làm dự bị, hoặc là vào đội chủ lực của khoa.

- Tôi biết rồi, cậu cứ bảo với Chủ tịch Chu, tôi tuyệt đối sẽ không đến muộn!

Trương Dương cười cười, có vẻ không hề để ý, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Hồ Đào thật ra sửng sốt mất một lát, sau đó chậm rãi lắc đầu, cũng đi về phía trước, nhưng không cùng một đường với Trương Dương.

Hồ Đào cũng là thành viên hội sinh viên, tuy nhiên cũng là người của Chu Dật Trần, vẫn là chó săn một giống, tự nhiên sẽ không chào đón Trương Dương, hơn nữa Trương Dương và Hồ Hâm quan hệ rất thân, Hồ Đào cũng liền xem Trương Dương không vừa mắt.

Bình thường ở hội sinh viên, Hồ Đào không ít lần giúp đỡ Chu Dật Trần bài xích Trương Dương.

Nếu là trước kia, Hồ Đào và Trương Dương nói qua mấy lời tương tự thì sau đó nhất định là vài cái hừ lạnh, trả lời cũng sẽ không có chứ lấy đâu ra dáng vẻ hiện tại, cười tủm tỉm lại còn nói cho y biết hắn sẽ không đến trễ.

Thái độ củaTrương Dương khiến Hồ Đào mơ hồ mất một lúc.

Trương Dương trong lòng thì thầm bật cười, hắn hiện tại đã sớm không phải là 'Trương Dương' trước kia nữa rồi, so với đại học Trường Kinh này thì danh khí còn lớn hơn gấp bội, họp Đảng ủy hắn cũng đều thường xuyên tham gia, lại càng không cần phải nhắc tới một hội sinh viên nho nhỏ.

Sau khi load lại ký ức cũ, Trương Dương thật đúng là không đem bọn Chu Dật Trần, cùng với tên Hồ Đào này để vào mắt.

Mé Đông Viện y học thuộc đại học Trường Giang, từ cửa Đông tiến vào không bao xa liền tới khu giảng đường, từ phía xa Trương Dương đã thấy một bóng hình quen thuộc.

Mễ Tuyết đang đứng dưới nhà giảng đường, bên cạnh nàng còn có Cô ngốc, phía sau còn có Hồ Hâm.

Xung quanh cũng không thiếu các sinh viên của viện y học ra ra vào vào, sau khi nhìn đến Mễ Tuyết rất nhiều “gia súc” ánh mắt đều sáng ngời muốn tiến lên ve vãn nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt hung tướng của Hồ Hâm thì tất cả đều do dự.

Hồ Hâm ở viện y học có thể nói là có tiếng tăm không nhỏ, không chỉ là vì nguyên nhân cậu ta là thành viên đội bóng rổ trường này mà bộ dạng hung hãn của cậu ta khiến rất nhiều người chỉ nhìn thôi đã chùn bước.

Hơn nữa Hồ Hâm còn có tính tình bạo liệt, tuy rằng chưa thật sự đánh ai trong trường, nhưng các bạn học nhìn đến cậu ta cũng không tự chủ nổi mà có chút sợ hãi, cậu chàng này chính là loại “người xấu” bẩm sinh.

Tuy nhiên cũng có mấy kẻ to gan hơn chút, cứ đứng ở bên cạnh không chịu rời khỏi, muốn chờ cơ hội làm quen với giai nhân một chút.

- Mễ Tuyết, chào buổi sáng!

Trương Dương hôm nay mặc một bộ quần áo thể thao rất bình thường, nhưng khi hắn mặc lên người lại có vẻ rất cứng cáp, Trương Dương bước nhanh tới làm Mễ Tuyết nhìn mà hơi ngẩn người.

Thấy Trương Dương thẳng bước qua chào hỏi, cô mới phản ứng lại, vội vàng hấp tấp nói:

- Trương Dương, chào a, buổi sáng tốt lành!

Nói xong câu đó, người luôn phóng khoáng rộng rãi như Mễ Tuyết không ngờ lại xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

... ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.