Phác Thừa Ân trong tình thế cấp bách, đã nói hoàn toàn bằng tiếng Hàn,
anh ta không hề nghĩ tới việc Trương Dương cơ bản là không hiểu được
tiếng Hàn, nhưng Kiều Dịch Hồng lại nghe hiểu được, Kiều Dịch Hồng cũng
hoàn toàn không ngờ tới, Phác Thừa Ân khi ở vào thế bất lợi, lại có thể
nói ra những lời xấu hổ như vậy.
Trương Dương là người Hàn Quốc,
giết anh ta chẳng khác gì người trong nhà tự giết lẫn nhau? Những lời
xấu hổ như vậy, cũng được phát ra từ miệng Phác Thừa Ân !
-
Trương Dương, nhất định không thể tha cho anh ta, anh ta tới Trung Quốc
lần này, chính là để săn bắt linh thú của Trung Quốc, mang về Hàn Quốc
cũng không biết sẽ giở trò gì nữa, trong cái bao bố này, chính là Huyễn
Lang linh thú mà anh ta đã bắt được ở thôn Tử Kim trước đó, vị lão nhân
này, cũng là do anh ta đả thương!
Kiều Dịch Hồng trong khi cấp
bách, đã bất chấp sự phát tác của độc tố Linh Hồ Chín Đuôi bên trong cơ
thể, vội vội vàng vàng hô lên với Trương Dương, đối với Phác Thừa Ân,
anh ta sớm đã hận thấu xương.
Hô lên như vậy, có thể sẽ làm phát
tán chất độc Linh Hồ Chín Đuôi trong cơ thể Kiều Dịch Hồng, theo tính
toán thời gian, Phác Thừa Ân cho anh ta uống viên thuốc kia cũng chỉ đủ
khống chế chất độc trong vòng 30 phút, bây giờ cũng đã gần hết thời
gian.
Sắc mặt Kiều Dịch Hồng, sau khi hô lên xong, các vết bầm đã xuất hiện với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, những dấu hiệu của sự phát tác độc tố dần lộ rõ!
- Cậu không cần phải nói gì nữa, chất độc này qua một lát nữa mới được giải trừ hoàn toàn!
Trương Dương nhíu mày, dặn dò Kiều Dịch Hồng một câu, nhưng Vô Ảnh không biết
từ lúc nào đã đến bên Kiều Dịch Hồng, nhảy dựng lên, mở miệng cắn vào
cánh tay Kiều Dịch Hồng một cái!
Sau khi bị Vô Ảnh cắn một cái,
Kiều Dịch Hồng bỗng giật mình, sự phát tán chất độc Linh Hồ Chín Đuôi
trong cơ thể dường như chậm dần lại.
Vô Ảnh dù sao cũng không còn là Tầm Bảo Thử bình thường nữa, đi theo Trương Dương cũng đã được uống
rất nhiều linh đơn thần dược,năng lực giải độc của nó, thậm chí đến cả
chất độc khắc chế linh thú như của Linh Hồ Chín Đuôi, cũng đều có thể
giải trừ được!
Phác Thừa Ân không nhìn thấy Vô Ảnh giải độc cho
Kiều Dịch Hồng, mà chỉ nghe thấy câu trả lời của TrươngDương liền ngây
người ra một lúc rồi mừng rỡ, anh ta cơ bản không nghe thấy những gì
Kiều Dịch Hồng nói, thậm chí anh ta cũng không để ý đến những chữ cuối
cùng trong câu trả lời của Trương Dương mang hàm ý như thế nào, mà chỉ
tưởng Trương Dương đã có chút dao động đối với thái độ của anh ta.
- Tôi nói là, giữa anh và tôi…
- Ngươi vẫn là im miệng đi, ta thấy ngươi cũng không nói được câu nào là tiếng người đâu!
Phác Thừa Ân vừa hé miệng, ngẩng đầu lên nhìn từng bước ép sát Trương Dương, dùng tiếng Hán nhắc lại lưu loát một lần nữa những gì bản thân vừa nói, chỉ đáng tiếc, anh ta vừa mới mở miệng Trương Dương đã ngắt lời anh ta, sau đó cúi người xuống hung hăng đánh một quyền vào má anh ta!
- Phốc!
Phác Thừa Ân bị đánh trúng quyền này, không những cảm thấy quai hàm bị lệch
chỗ, toàn thân gồm cả đầu, dường như có hai luồng khí thuận chiều đảo
lộn hai vòng, khiến anh ta một lần nữa bị ngã mạnh xuống nền.
Lần này Phác Thừa Ân miệng chảy máu tươi sủi bọt mép, a ô kêu lên vài
tiếng, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết, chứ không nói được nên lời.
Hai má đau buốt nhức nhối cũng không nói làm gì, Phác Thừa Ân còn cảm thấy, tất cả răng bên trong miệng đều bị một quyền này đánh cho gãy rụng hết, máu không những không ngừng chảy ra bên ngoài, lại thêm cả răng bị gãy
rụng, đúng là khổ không còn gì để nói.
Linh Hồ Chín Đuôi bị tam
đại linh thú cuốn lấy, cuối cùng còn bị Truy Phong quật ngược cho một
vó, bản thân vốn không còn sức lực bận tâm tới Phác Thừa Ân, nhưng đến
nó cũng không ngờ rằng, Phác Thừa Ân trong tay Trương Dương đến một
chiêu cũng không đánh lại được, bị đánh cho không còn sức mà trả đòn.
- Tíu tíu!!
Thấy Phác Thừa Ân bị Trương Dương đánh cho thê thảm như vậy, Linh Hồ Chín
Đuôi dần lấy lại sức ánh mắt hung hãn, chín cái đuôi trắng bành ra giống như những chiếc côn sắt thường vậy, trong cơn giận dữ, nó không thèm để ý tới Vô Ảnh và Tia Chớp, và cả cái con thần mã Truy Phong đã đá nó một vó nữa, nhanh như chớp xông tới chỗ Trương Dương!
Sức mạnh tứ
tầng của Linh Hồ Chín Đuôi, lợi hại hơn Phác Thừa Ân nhiều, bản thân
Phác Thừa Ân dám ở đây kiêu ngạo lớn lối một phần lớn là vì có sự hiện
diện của Linh Hồ Chín Đuôi.
Lúc này, Linh Hồ Chín Đuôi trong cơn
tức giận mà toàn lực xông lên, điều này khiến Trương Dương không dám xem thường, lướt nhẹ lui về phía sau.
Trương Dương tránh được Linh
Hồ Chín Đuôi, còn làn khói độc mà Linh Hồ Chín Đuôi phun ra, càng không
thể làm tổn thương Trương Dương một chút nào!
Nhưng chín cái đuôi bành lên cương cứng như sắt kia, giống như cày đất vậy, khi nó xông
lên, đã tạo ra chín khe rãnh nhỏ phía trước Phác Thừa Ân, xới tung mặt
cỏ bùn đất lẫn cả đá cục bên trong lên!
Rầm rầm bịch phịch!
Linh Hồ Chín Đuôi xông lên nhưng không trúng đích, liền xoay mình, chín cái
đuôi nhanh như chớp cùng phóng ra, giống như là chơi bóng chày vậy, làm
tung hết đá sỏi lên, vận nội công bên trong, nhằm Trương Dương mà đánh
tới.
Những viên đá sỏi đó, bị cuốn vào trong nội công của Linh Hồ Chín Đuôi, từng viên một giống như những viên đạn, tốc độ như bay, bắn
thẳng vào Trương Dương, cả Vô Ảnh, Tia Chớp và Truy Phong cũng không
ngoại lệ!
Trương Dương lùi về sau một bước, đối mặt với những
viên đạn đá mà Linh Hồ Chín Đuôi bắn tới, giơ nắm tay ra rồi xoe tay
thành quyền, ngưng tụ năng lượng trời đất xung quanh vào lòng bàn tay.
Năng lượng thực thể hóa, không những có thể tiến công, đồng thời còn có khả năng phòng thủ lợi hại nhất!
Đát đát đát!
Toàn bộ những viên đá sỏi bắn về phía Trương Dương đều bị màn sương trắng
dày đặc phía trước hai tay của Trương Dương ngăn lại, sau đó đều bị kẹt
lại trong màn sương trắng, giống như là vô số ngôi sao được khảm trong
màn đêm đen vậy.
Còn những viên đá sỏi bắn về phía Vô Ảnh, Tia
Chớp và Truy Phong, cũng bị tam đại linh thú nhẹ nhàng ngăn lại, mấy
viên đá sỏi đó dừng lại ngay trước chân tam đại linh thú, không thể gây
ra bất cứ tổn thương gì.
Linh Hồ Chín Đuôi muốn dựa vào chính sức của mình để đánh bại tam đại linh thú và Trương Dương, đúng làchuyện hoang đường!
Linh Hồ Chín Đuôi hăng hái lấy thêm tinh thần, hung hăng tái chiến, nhưng
sau khi nó phát hiện chiêu này của nó không có tác dụng gì, thì cũng
biết rằng chiêu thứ ba tiếp theo cũng sẽ chẳng là gì.
- Đi!
Vai Trương Dương rung lên, hai tay đẩy về trước, chắn ngay trước màn sương
trắng có lẫn đá sỏi kia rồi độtnhiên tản ra, còn những viên đá sỏi kia
một lần nữa như lại bị vận nội công vào, bắn ngược trở lại!
- Chiêm chiếp! !
Nhìn thấy những viên đá bị bắn ngược trở lại phía mình, Linh Hồ Chín Đuôi
cũng biết việc chẳng lành, phản ứng đầu tiên là nhảy vọt lên không
trung, một chiếc đuôi tóm lấy đầu một nhánh cây, sau đó xoay mình đứng
trên cành cây đó, tránh khỏi những viên đá sỏi kia!
- A a a! ! ! !
Linh Hồ Chín Đuôi tránh được những viên đá sỏi đó, nhưng Phác Thừa Ân ở đằng sau nó lại không có được phúc phận đó, Phác Thừa Ân vừa mới cương cứng
người, muốn nhân lúc Linh Hồ Chín Đuôi quyết đấu với Trương Dương, giãy
dụa mà đứng dậy, nhưng thật không ngờ, đã bị những viên đá sỏi bay tới
bắn trúng người, giống như vạn mũi tên xuyên qua người vậy, thảm thiết
kêu lên, vang vọng khắp nơi!
Ngay đến mấy người trong Linh Thú môn, cũng không kìm được mà run rẩy, kết cục của Phác Thừa Ân, thật sự rất thảm!
Không ít đá sỏi, đã chen vào bên trong da anh ta, dính lên mặt anh ta, khi
anh ta xoay người lại, nhìn anh ta chẳng khác nào người đầu đá, giống
như những lời ác ý anh ta đã nói Trương Dương trước đó!
Đông !
Phác Thừa Ân bỗng ngã cắm đầu xuống đất, lúc này những viên đá sỏi kia mới
mất đi kình đạo không còn dính được trên mặt Phác Thừa Ân nữa, dồn dập
rơi ra khỏi người và mặt anh ta.
Những viên đá sỏi mang bên trong là nội công của Trương Dương lại trở về là những viên đá sỏi bình
thường, bắn vào người Phác Thừa Ân, thì cho dù anh ta có sức mạnh nội
công tứ tầng trung kỳ, cũng không đủ để chống đỡ.
Nhưng trí mạng
nhất, phải là việc một viên đá nhỏ đã bay lệch hướng quỹ đạo ban đầu,
đánh trúng vào Linh Hồ Chín Đuôi đang trốn trên cây.
Song viên đá nhỏ này đã bị một chiếc đuôi của Linh Hồ Chín Đuôi dễ dàng ngăn lại!
- Ách! !
Phác Thừa Ân ở bên dưới cành cây vì bị những viên đá sỏi kia giã nện cho một trận mà đang nghẹn ngào thê thảm, viên đá nhỏ bị một chiếc đuôi của
Linh Hồ Chín Đuôi quét rơi lại vừa đúng rơi vào khe miệng khi anh ta
nhếch môi.
Chính viên đá nhỏ này, đã lấy đi tính mạng của anh ta!
Bi thảm ô ô lên một tiếng, Phác Thừa Ân đau đớn quằn quại mình một lúc, tứ chi bỗng xụi lơ, tắt thở hoàn toàn.
Như vậy chẳng khác nào, Phác Thừa Ân đã bị chết dưới tay linh thú của chính mình.
Lần này, Phác Thừa Ân đã trở thành cao thủ tu luyện của Hàn Quốc chết oan
uổng nhất tại Trung Quốc, anh ta quả thực chết quá uất ức so với Jin
Xian Chen và Pu Yong Jun, không còn mặt mũi thể diện gì nữa!
- Chiêm chiếp! ! !
Linh Hồ Chín Đuôi ở trên cây kinh ngạc mất một lúc lâu, nó dường như cũng
không ngờ tới, vì bản thân né tránh mà dẫn tới việc Phác Thừa Ân ở phía
sau bại lộ dưới sự tấn công của Trương Dương.
Nhưng Linh Hồ Chín
Đuôi cơ bản không nhận ra rằng hung thủ trực tiếp dẫn đến cái chết của
Phác Thừa Ân lại chính là nó, nó hoàn toàn đem cái chết của Phác Thừa Ân quy kết cho Trương Dương!
Do vậy có thể, độ trung thành của Linh Hồ Chín Đuôi đối với Phác Thừa Ân, còn xa mới bì kịp Truy Phong, Vô Ảnh và Tia Chớp ba con linh thú của Trương Dương, nếu hoán đổi vị trí trong tình cảnh lúc đó, bất luận đổi là con linh thú nào trong Truy Phong, Vô Ảnh hay Tia Chớp, đều sẽ không giống như Linh Hồ Chín Đuôi vì tránh
những viên đá sỏi kia mà không màng đến sự sống chết của chủ nhân!
- Chít chít chít!
- Xèo xèo xèo!
Lúc này, đối phương chỉ còn lại một con Linh Hồ Chín Đuôi kia, Vô Ảnh và
Tia Chớp đột nhiên nhằm Trương Dương mà kêu lên, hai tên tiểu tử này
thật ra đang muốn nói với hắn, muốn Trương Dương để cái con Linh Hồ Chín Đuôi này cho chúng đối phó, còn Trương Dương hãy yên tâm mà đi lo việc
của bản thân đi.
Truy Phong đứng một bên ngẩng đầu hí lên một
tiếng, rõ ràng là đang muốn nói với Trương Dương, không cần phải lo
lắng, nếu hai tên tiểu tử Tia Chớp và Vô Ảnh không đối phó được cái con
Linh Hồ Chín Đuôi này, vẫn còn có nó ở đây.
Trương Dương gật gật
đầu, con Linh Hồ Chín Đuôi này hiện giờ tuy có chút quái dị, nhưng sức
mạnh cũng chỉ là tứ tầng mà thôi, bằng với thực lực của Vô Ảnh và Tia
Chớp, ngoại trừ chất độc khắc chế linh thú ra, cũng không còn điểm gì
đáng để Vô Ảnh và Tia Chớp phải chú ý nữa, ba con linh thú liên kết lại
đối phó nó, đã là xem trọng nó lắm rồi, muốn thua cũng là chuyện không
thể.
Độ trung thành của Linh Hồ Chín Đuôi đối với Phác Thừa Ân
vĩnh viễn không thể bằng được độ trung thành của tam đại linh thú Vô Ảnh Tia Chớp Truy Phong đối với Trương Dương, nó không hề có ý tuẫn tiễn
cái chết của Phác Thừa Ân, sau khi Phác Thừa Ân hoàn toàn tử vong, nó
giống như là được giải phóng vậy, đứng trên nhành cây, Linh Hồ Chín Đuôi đột nhiên ngửa đầu thét dài!
- Chiêm chiếp... Ô ô! ! !
Dần dần, tiếng kêu của Linh Hồ Chín Đuôi không còn giống như lúc trước nữa, mắt nó, đột nhiên phát ra ánh hào quang màu đỏ, chín cái đuôi trắng như tuyết, chợt chuyển sang màu xám tối, dần dần, chín chiếc đuôi đều giống như là bị vẩy nước mực lên vậy, trở nên đen tối, giống hệt màu sắc trên cơ thể nó.
- Đinh! !
Một tiếng máy móc quen thuộc vang lên, kèm theo đó là tiếng thét dài của Linh Hồ Chín Đuôi, vang dội bên tai Trương Dương!
Những hình ảnh Thánh Thủ đã lâu không nhìn thấy, không ngờ lại hiện ra trước mắt Trương Dương lúc này.