Thần Y Thánh Thủ

Chương 155: Chương 155: Lời nhắc nhở của Phạm Tư Triết




Đám đánh nhau không ít, rất nhiều người đều đứng xa xa mà xem, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng va chạm rồi lại là tiếng kêu thảm thiết. Mễ Tuyết nắm thật chặt cánh tay Trương Dương, cũng may bọn họ đứng ở khoảng cách xa một chút, không nhìn thấy cảnh đầm đìa máu tươi bên trong, ngay cả như vậy cũng đã làm cho cô sợ sệt đến chết khiếp.

-Ầm!

Một người kêu thảm trượt dài trên mặt đất văng ra, trên đầu của hắn vẫn đang chảy máu, đó là một kẻ xui xẻo bị người ta đá văng ra. Trên mặt đất phút chốc đã trở nên hỗn độn, người bị đá ra còn khá trẻ tuổi đang lảo đảo đứng lên, tựa hồ vẫn còn hơi choáng.

-Hồ Đào?

Trương Dương đột nhiên sửng sốt một chút, bỗng thấy người trẻ tuổi vừa vặn xoay người quay về phía bọn họ, tuy nói trên đầu có máu nhưng vẫn có thể nhận ra, đây chính là Hồ Đào khoa thể dục. Tuy nói Hồ Đào trước đây không đi cùng với bọn hắn nhưng dù sao đều là sinh viên một trường, Hồ Đào sau khi vào một công ty liền rời khỏi hội sinh viên, Chu Dật Trần làm những chuyện kia đều không liên quan đến cậu ta. Mặt khác, chuyện Chu Dật Trần đi Khải Toàn Lâu tiêu phí chính là Hồ Đào đã sớm nói cho hắn biết. Mễ Tuyết cũng nhìn thấy Hồ Đào , tương tự sững sờ đứng trân ra đó. Vừa nãy chỉ là biết có nhân đánh nhau, lại không nghĩ rằng trong đám người đánh nhau còn có bạn học của mình.

-Trương Dương!

Mơ hồ mất một lát Hồ Đào lúc này rốt cục đã tỉnh táo lại, mới vừa tỉnh táo liền thấy Trương Dương đang ở phía đối diện. Sắc mặt của cậu ta bỗng nhiên thay đổi đầy vẻ sợ hãi và bất an, còn đưa tay xoa đầu nhưng chỉ thấy trơn trượt đầy máu tươi.

-Trương Dương, tôi chỉ là cùng đám Đình Đình bọn họ đi ăn cơm, không phải tôi gây sự!

Hồ Đào vội vàng giải thích một tiếng, cậu ta biết Trương Dương với ông chủ của bọn hắn có quan hệ rất tốt, mà công việc này cậu ta lại rất coi trọng nên không muốn vì đánh nhau mà bị khai trừ.

-Bên trong còn có ai không?

Hồ Đào lo lắng điều gì Trương Dương hiểu rõ, nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp nói chuyện đó, Hồ Đào xuất hiện ở đây thì rất có thể bên trong đám đánh nhau còn có bạn học nào đó của bọn hắn.

-Hai chị em Hạ Đình, Hạ Lan, còn có Phạm Tư Triết cùng mấy bằng hữu của cậu ấy!

Hồ Đào vội vàng trả lời, đồng thời trong lòng cũng rất hối hận. Cậu ta đáng lẽ không nên nghe lời Hạ Đình, cùng Phạm Tư Triết đi ăn cơm, ngày mai cậu ta còn muốn đi làm sớm một chút, gần đây công ty có thành tích rất khá, Tô Triển Đào còn cố ý phân cho cậu ta công việc rất quan trọng. Chỉ là Hạ Đình nhõng nhẽo cố chấp, cuối cùng cậu ta cũng chỉ có thể đi theo, không ngờ tới đây lại để xảy ra chuyện đánh nhau với bàn bên kia. Lần này đánh nhau đúng là không liên can gì đến cậu ta, là Hạ Lan nói chuyện khó nghe, chọc giận đám người ở bàn bên cạnh, sau đó mới gây ra xung đột. Cậu ta đứng lên bảo vệ Hạ Đình, lại bị người ta cầm chai bia đập vào đầu, sau đó không biết chuyện gì xảy ra đã bị đá văng ra, sau đó thì gặp Trương Dương. Thấy Trương Dương cậu ta liền nghĩ tới Tô Triển Đào, việc này nếu như bị Tô Triển Đào biết được thì cậu ta nhất định gặp chuyện không may, lúc này Hồ Đào trong lòng khó chịu thế nào không cần ai phải nói cũng rõ.

-Phạm Tư Triết?

Trương Dương khẽ cau mày, bên trong quả nhiên còn bạn học của bọn hắn, chỉ không nghĩ tới lại là Phạm Tư Triết. Phạm Tư Triết với Trương Dương cũng từng có xung đột, lần trước y còn muốn nương nhờ Chu Dật Trần đến làm nhục Trương Dương, cuối cùng lại tự rước lấy phiền não. Đối với người này Trương Dương có thể nói rất ghét nhưng y dù sao cũng là cùng một bạn học cùng trường, nếu gặp thì Trương Dương không thể mặc kệ không chào hỏi.

-Mễ Tuyết, em cứ ở đây chờ anh, tuyệt đối không nên lộn xộn!

Nghĩ ngợi chốc lát, Trương Dương nhỏ giọng bảo Mễ Tuyết, bên trong càng ngày càng loạn, cũng không biết Phạm Tư Triết thế nào rồi.

-Anh phải cẩn thận đấy!

Mễ Tuyết cầm lấy tay Trương Dương, rất lo lắng nhìn hắn, Trương Dương nói như thế là cô liền biết Trương Dương muốn làm gì. Cô biết Trương Dương hiện tại thân thủ rất tốt nhưng lo quá hóa loạn, mỗi người đều có tư tâm, cô cũng không hi vọng Trương Dương vì người khác mà gặp nguy hiểm.

-Không có chuyện gì, em cứ ở đây chờ anh!

Trương Dương gật đầu một cái, lại liếc nhìn Hồ Đào, lúc này mới bước nhanh vào bên trong. Bên trong đang đánh nhau, vẫn là kéo bè kéo lũ đánh loạn cả lên, tất cả mọi người đều vây quanh ở bên ngoài xem trò vui, cũng chỉ có Trương Dương một người dám như vậy xông thẳng vào trong. Đến bên trong, Trương Dương càng thấy rõ hơn. Bên trong tổng cộng có mười mấy người, hiện tại có năm, sáu cái đã gục trên mặt đất, gục trên mặt đất còn có hai cô gái, trong đó một người đang lớn tiếng gào khóc, một cô gái khác thì lại đang bị một cô nữa đè ra bạt tai. Ở bên cạnh bọn hắn, có hai ông con trai đang vây quanh một người, xa một chút thì lại càng hỗn loạn hơn, đánh nhau loạn xì ngầu, đấm đá lẫn nhau hoàn toàn rối loạn hết cả. Cũng may ở đây có đèn, Trương Dương nhận ra được, cô nàng đang kêu khóc chính là bạn gái Hồ Đào, Hạ Đình, còn cô gái đang bị người ta ra sức bạt tai là chị gái cô ta, Hạ Lan, cô gái phe kia vẫn ra sức vừa chửi vừa đánh như muốn đánh nát miệng Hạ Lan ra. Nơi này hoàn toàn rối loạn, cũng khó trách Hồ Đào bị đá ra mà cũng không ai hỏi đến.Trương Dương bước nhanh vào, đi tới chỗ hai gã đang vây đánh một người kia, một tay một gã nhấc bổng lên lập tức ném thẳng ra ngoài. Người bị hai gã kia vây đánh chính là Phạm Tư Triết. Lúc này Phạm Tư Triết đã sưng hết cả mặt, mũi còn không ngừng chảy máu, ôm đầu kêu rên ở đó, nếu không phải Trương Dương đến, phỏng chừng hắn sẽ thảm hại hơn, chí ít phải đến bệnh viện nằm một thời gian. Giải quyết xong bên này, Trương Dương lại sang chỗ hỗn loạn nhất. Người nơi đó càng nhiều, hơn nữa tất cả hắn đều không quen,vậy là chỉ việc đơn giản đem những người này tất cả đều ném ra ngoài, lúc ném đã có ám theo chút kình lực, chí ít bọn họ cũng chỉ có thể gục trên mặt đất chứ không thể tiếp tục nhúc nhích nữa. Cuối cùng Trương Dương mới đi sang phía đám con gái. Cô gái ban nãy không ngừng bạt tai Hạ Lan giờ đã dừng lại, cô ta vẫn cưỡi trên người Hạ Lan, vừa nãy Trương Dương một tay thu thập nhiều người như vậy cô ta đã thấy hết, nay thấy Trương Dương tiến về phía mình thì lộ vẻ sợ hãi.

-Cậu, cậu kia đừng tới đây!

Cô ta vội buông Hạ Lan ra muốn đứng lên nhưng không được, lập tức ngã nhào trên mặt đất, miệng vẫn gào ỏm tỏi cả lên. Cô ta ngã xuống rồi lồm cồm bò qua người Hạ Lan chạy ra ngoài, Trương Dương cũng ung dung đi theo, bị Trương Dương quần thảo một hồi như thế, hiện tại nơi này đã không còn ai đánh nhau nữa. Liếc nhìn chung quanh xong một lượt, Trương Dương mới khẽ lắc đầu quay ra. Hồ Đào lúc này cũng chạy tới, đầu tiên là đỡ lấy cô bạn gái Hạ Đình, Hạ Đình sợ hãi đến mức vẫn đang kêu khóc, ôm lấy Hồ Đào liền không buông tay khiến cậu ta không có cách gì đi đỡ Hạ Lan với Phạm Tư Triết bên cạnh. Xa xa tiếng còi cảnh sát vang lên, cảnh sát lần này đến rất nhanh, Trương Dương điện thoại báo cũng chưa có mấy phút.Thấy bên này không có chuyện gì, Mễ Tuyết cũng bước tới, Trương Dương vừa nãy một mình vào đây khiến cô rất lo lắng, nhưng thấy bên trong nhiều người như vậy đều bị ném ra mà Trương Dương bình yên vô sự thì cô lại yên tâm, trong lòng còn tràn đầy niềm tự hào. Có bạn trai lợi hại như vậy đúng là không ai không thích.

-Là ai đang đánh nhau?

Trong đám người đi tới bảy, tám viên cảnh sát, người đi đầu nhanh chóng chen tới, lông mày cau lại chăm chú. Nhìn thấy có người tiến vào, Trương Dương đầu tiên là sửng sốt nhưng đoạn lại nở nụ cười. Lần này đến đây vẫn là Vu Hạp, đồn trưởng đồn công an Hoàng Trạch, Trương Dương với anh ta cũng coi như là có duyên, mấy lần có chuyện đều là gặp anh ta.

-Đội trưởng Hoàng, chúng ta lại gặp nhau rồi!

Trương Dương đưa tay ra bắt hỏi thăm một chút, Hoàng Trạch nhìn thấy Trương Dương thì cũng sững sờ mất một lúc. Ấn tượng của anh ta với Trương Dương rất sâu, người có thể khiến cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố đích thân hỏi đến thì hẳn là nhân vật lớn mà anh ta không thể đắc tội được. Hai lần trước sự việc vẫn chưa hoàn toàn được giải quyết, không ngờ nay lại xảy ra chuyện, Hoàng Trạch trong lòng âm thầm kêu khổ, tại sao lại hay gặp phải gã Đại thiếu gia khó chơi này chứ.

-Trương tiên sinh, chuyện gì thế này?

Việc công vẫn phải làm, Hoàng Trạch kiên trì nói chuyện rất khách khí trước mặt Trương Dương.

-Cụ thể thì tôi cũng không rõ, tôi chỉ là ngăn bọn họ đánh nhau, trong đây có cậu bạn học của tôi, anh có thể hỏi cậu ấy!

Trương Dương khẽ lắc đầu, rồi kêu Hồ Đào lại vì hắn thật sự là không biết chuyện gì xảy ra. Nghe Trương Dương nói hắn chỉ là ngăn đám đánh nhau chứ không có tham dự trong đó, Hoàng Trạch trong lòng yên tâm không ít, sức chiến đấu của Trương Dương thế nào anh ta hiểu rất rõ, Trương Dương mà động thủ thật thì phỏng chừng sẽ có rất nhiều người phải vào bệnh viện. Lần trước đám côn đồ cắc cớ kia vào bệnh viện, đến bây giờ có mấy gã vẫn đang phải nằm trong đó. Bởi vì phát sinh chuyện đánh nhau, Trương Dương không thể không theo về đồn công an. Tại đồn công an, qua thăm dò tỉ mỉ, sự tình rất nhanh chóng đã rõ ràng, nguyên nhân ẩu đả lần này khá là đơn giản, là Hạ Lan thấy cô gái bàn bên có chút không vừa mắt nên đã nói mát vài câu. Kết quả cô nàng bị người ta nghe được, cô kia cũng chẳng phải tay vừa nên đã nổi nóng ngay tức khắc. Nghe Hồ Đào miêu tả, Trương Dương lại lắc đầu, cũng khó trách cô gái kia lại không ngừng bạt tai Hạ Lan, người ta vốn dĩ không trêu ngươi chọc giận chị em nhà họ Hạ mà lại bị nói lời khó nghe như vậy, đổi thành người khác chỉ sợ cũng không chịu nổi. Nếu như có người dám nói Mễ Tuyết như vậy, hắn khẳng định cũng sẽ đánh kẻ đó. Nguyên nhân đã được làm rõ, Trương Dương cũng không cần thiết tiếp tục lưu lại, thuật lại xong khẩu cung liền dẫn Mễ Tuyết chuẩn bị rời khỏi.

-Trương Dương, cảm ơn nhé!

Trương Dương định đi thì Phạm Tư Triết đột nhiên gọi giật hắn lại. Vừa nãy qua lời kể của Hồ Đào, cậu ta cũng biết hôm nay đã làm phiền đến Trương Dương, không phải Trương Dương ném bọn kia ra ngoài thì cậu ta không chừng đã bị đánh thành kiểu gì rồi. Mặc dù cậu ta hơi nhỏ nhen, hay ghen tỵ nhưng cũng không đến mức ân oán bất phân, lấy oán trả ơn.

-Không có gì, đều là bạn học với nhau cả!

Trương Dương khẽ mỉm cười, lắc đầu, Phạm Tư Triết có thể nói cám ơn như vậy cũng khiến hắn có chút bất ngờ, nhưng người như vậy hắn cũng không muốn gặp gỡ hay giao thiệp. Bọn họ căn bản không phải người trên cùng một con đường. Do dự chốc lát, Phạm Tư Triết mới chậm rãi nói rằng:

-Trương Dương, mấy ngày này ra ngoài cậu phải cẩn thận một chút, Chu Dật Trần hình như muốn giáo huấn cậu, hắn ta vẫn đang tìm người bên ngoài, tôi không biết hắn có tìm được hay không nữa!

Phạm Tư Triết mấy ngày hôm trước có gặp Chu Dật Trần, Chu Dật Trần hiện tại bi thảm thế nào cậu ta biết rõ. Lúc nói chuyện phiếm, cậu ta cũng cảm nhận được mối hận của Chu Dật Trần đối với Trương Dương, lúc đó Chu Dật Trần còn nói là có phải dùng tiền mua chuộc cũng muốn cho Trương Dương một bài học thích đáng. Lúc đó Phạm Tư Triết đối với Trương Dương cũng không có ấn tượng tốt, lời này nghe xong cũng không để ý, có người giáo huấn Trương Dương thì cậu ta càng ưng ý. Nhưng Trương Dương ngày hôm nay đã giúp cậu ta, trong lòng cậu ta thấy cảm kích, lại nghĩ tới chuyện lần trước nên lúc này mới lên tiếng nhắc nhở Trương Dương một chút, bất kể nói thế nào, Trương Dương ngày hôm nay cũng xem như là ân nhân cứu giúp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.