Thần Y Thánh Thủ

Chương 530: Chương 530: Long gia nghìn năm




Vì đợi Long Thành, Long Phong và Trương Dương chỉ có thể đi chậm lại một chút.

Côn Lôn sơn rất lớn, nơi này có rất nhiều truyền thuyết, có người nói Côn Lôn là Thánh sơn, thần sơn, nơi này Tây vương mẫu ở, là tiên sơn đạo gia chính thống.

Còn nói Côn Lôn sơn là long mạch của Trung Quốc, dân tộc Trung Hoa khởi thủy từ đây, từ xưa đến nay, rất nhiều truyền thuyết đều có bóng dáng của Côn Lôn, nơi này luôn có vẻ rất thần bí.

Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, Côn Lôn sơn đương nhiên có chút thần bí, nơi này không chỉ là tổng bộ của Long gia, còn có rất nhiều linh thú.

Dãy Côn Lôn sơn quá lớn, kéo dài cả nghìn dặm, nơi lớn như vậy có linh thú cũng không có gì là lạ. Điểm này tổ tiên của Long gia sớm đã chứng minh.

Ngoài linh thú, nơi này cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo, đệ tử Long gia thường xuyên được phái đi vào núi tìm những thứ này, mặc dù phần lớn đều là không có tí thu hoạch nào, tuy nhiên một khi có thì thu hoạch rất lớn.

Linh dược mà Long gia sử dụng nhiều năm như vậy, cũng đều có được nhờ phương pháp này.

Nếu chỉ có Trương Dương và Long Phong, buổi trưa là họ có thể tới vùng đất của Long gia, nhưng vì có Long Thành nên hơi chậm chút, hơn ba giờ chiều mới tới.

- Trương Dương, chúng ta đã đến.

Đứng ở một hẻm núi, Long Phong có chút xúc động kêu lên.

Nơi đây đã là thâm sơn, bốn phía đều là đại thụ hai người ôm không xuể. Nơi này cũng coi là rừng rậm nguyên thủy, ngoại trừ thực vật, các loại động vật như rắn chuột cũng không hiếm.

Vừa rồi lúc Tia Chớp chơi đùa liền bắt được một con rắn độc đầu đỏ, nó không thèm nhìn liền cắn một cái vào đầu, trực tiếp nuốt vào bụng.

Bộ dạng ăn rắn độc của nó, khiến ánh mắt xinh đẹp của Truy Phong cũng ngây ra.

- Tới rồi?

Trương Dương lộ ra một tia nghi hoặc, nơi này xung quanh đều rất hoang vắng, căn bản không có bóng dáng của con người, ngoài khe núi này, căn bản không có bất cứ nơi nào có thể ở.

Cho dù là khe núi này, cũng không có bao nhiêu người ở được, nhìn thế nào cũng không giống nơi ở của Long gia kế thừa ngàn năm, có danh hiệu Hiên Viên thế gia.

- Haha, cậu đi theo tôi.

Long Phong cười to một tiếng, người nào lần đầu tới tổng bộ của Long gia đều có vẻ mặt như vậy, Trương Dương cũng không ngoại lệ.

Long Phong cười, trực tiếp dẫn bọn Trương Dương tới hẻm núi nhỏ. Hẻm núi này cũng không lớn, cho dù dùng những kỳ môn trận pháp cổ xưa hay dùng thủ thuật che mắt cũng không thể giấu nhiều người như vậy.

Lúc này trong lòng Trương Dương rất hiếu kì.

- Chẳng phải chỉ là tìm một bức tường chắn thôi sao, hay ho cái khỉ gì? Người của Long gia đều vậy cả.

Xa xa, một vị lão nhân ngồi trên cành cây khinh thường nói, trên tay ông ta còn cầm một quả dại không biết là gì, nói xong ngồi gặm quả.

- Bọn họ muốn vào Long gia, bây giờ theo vào đương nhiên bị Long lão quỷ phát hiện, ta phải nghĩ cách lẻn vào, đồ tốt trên người hỗn tiểu tử nhiều lắm, đừng chịu thiệt ở Long gia.

Gặm hết quả này, miệng lão nhân lại phun ra một câu, nói xong nhảy từ cây xuống, tròng mắt không ngừng đảo, không biết đang nghĩ gì.

Không lâu sau, bóng dáng lão nhân biến mất, chỗ lúc trước ông ta ngồi, không có bất kì dấu vết nào, giống như chưa từng có ông ta.

Hai mặt của hẻm núi là vách núi, có một mặt là vách núi nhỏ, hẻm núi nhỏ như vậy rất hiếm thấy trong núi, không nhìn ra điểm nào thần kỳ.

Long Phong đi thẳng đến vách núi ở một bên, đứng đó cười cười.

Trương Dương và Long Thành đều đi tới, vách núi này không có gì đặc biệt, nhìn từ bên ngoài chẳng gì khác lạ.

Nếu nói khác thì cũng có, đó chính là vách núi này rất nhẵn, không mọc đầy cây lục đằng như những nơi khác.

Long Phong khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vài cái vào vách núi, không lâu sau, vách núi có một tảng đá tự động hạ xuống, lộ ra một sơn động vừa cho bốn người cùng đi vào. Nhìn sơn động tối đen, Trương Dương và Long Thành đều mở to mắt nhìn.

Thì ra vách núi này còn có bộ phận đóng mở, có thể mở ra, để lộ một sơn động.

- Ai đó?

Sơn động vừa lộ ra, bên trong liền có một người trẻ tuổi nhảy ra, trên mặt anh ta còn có vẻ đề phòng.

Nhìn thấy Long Phong anh ta vô cùng sửng sốt, lập tức vui mừng hét lên:

- Phong ca, rút cục anh cũng trở về, hai ngày trước nghe tin anh về, em đã đoán không biết bao lâu anh sẽ tới, thật làm em ngóng quá.

- Long Tường, đây là Trương Dương, khách của gia tộc chúng ta, đây là Long Thành, đệ tử ngoại môn của Long gia chúng ta. Long Tường là một người thoạt nhìn chừng bằng tuổi Trương Dương. Lúc cậu ta nhảy ra Trương Dương đã đại khái đoán được thực lực của cậu ta, người này nội kình chưa đột phá nhị tầng, tuy nhiên cũng nhanh rồi, nội kình của cậu ta rất thuần khiết, tuyệt đối là nhất tẩng đỉnh cao, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.

Trương Dương không có công pháp đặc thù như Lý Trường Phong, nhưng cảm giác của hắn vẫn luôn rất chuẩn, Long Tường này đúng là nhất tầng hậu kỳ.

Tuổi của Long Tường còn nhỏ hơn Trương Dương, cậu ta mới 19, 19 mà đã đạt đến trình độ này cũng không phải là kém.

- Chào Trương tiên sinh.

Long Tường lễ phép gật đầu với Trương Dương, mắt nhìn Long Thành, lập tức tò mò nhìn con bạch mã phía sau Trương Dương.

Bộ lông của truy phong đẹp hơn ngựa bình thường, khiến người ta nhìn thấy đều không kìm được muốn vuốt ve.

- Trương Dương, đây là Long Tường, con của thất thúc tôi, đừng tưởng nó nhỏ tuổi, tu luyện rất khắc khổ, 19 tuổi đã…

Long Phong lại giới thiệu vừa người em này cho Trương Dương, vừa mới giới thiệu một nửa anh ta đã dừng lại.

Long Phong vốn định nói, cậu ta 19 tuổi đã có thể đột phá nội kình nhị tầng, thành cao thủ nhị tầng. Long Tường đã sắp đột phá rồi, nội kình nhất tầng đột phá nhị tầng đối với đệ tử Long gia mà nói cũng không coi là quá khó, về cơ bản đều có thể dự tính chính xác.

19 tuổi đã nội kình nhị tầng quả thật không tệ, nhưng nghĩ tới Trương Dương, 20 mà đã tam tầng hậu kỳ, nếu hắn mà kiêu ngạo thì đúng là không kể hết.

- Thôi đi, chúng ta vào rồi nói tiếp.

Không ra ngoài, Long Phong không nói nữa, trực tiếp dẫn Trương Dương và Long Thành vào bên trong, truy phong và bọn Tia Chớp cũng theo vào.

Sơn động rất lớn, hơi giống hầm trú ẩn, cũng có dấu vết của người từng đào bới. Đi trong sơn động Trương Dương còn có chút buồn bực, tổng bộ Long gia sao lại đào trong núi, cứ vào sâu mãi trong núi.

Những ngày tháng không thấy ánh sáng mặt trời như vậy, sợ rằng sẽ không chịu nổi.

Đi tầm năm, sáu phút, phía trước đột nhiên có chút ánh sáng, nhìn ánh sáng phía trước, bước chân Long Phong không kìm được đi nhanh hơn.

Không bao lâu, bọn họ cuối cùng cùng tới vùng đất có ánh sáng.

Đây là một cửa ra của sơn động, sau khi đi ra, Trương Dương và Long Thành đều có chút ngẩn người, ngạc nhìn nhìn tất thảy trước mắt.

Ra khỏi sơn động không ngờ là một bình nguyên, bình nguyên này rất lớn, bên cạnh còn trồng lúa nước và rau quả. Ngoài ra ở phía xa còn có một loạt nhà ở, có nhà ngói, có nhà gỗ, những ngôi nhà này đều có một đặc điểm, đại bộ phần đều là nhà mái bằng, chỉ có một tầng.

Ở phía xa hơn mơ hồ nhìn thấy một kiến trúc lớn hơn, kiến trúc màu đỏ như cung điện.

- Tới rồi, rốt cục cũng về đến nhà.

Đứng ở cửa sơn động, Long Phong kích động nói, đây là tổng bộ của Long gia, mảnh đất kế thừa của Long gia ngàn năm.

- Long Phong, cháu đã về?

Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói, trong vách núi, một người đàn ông trung niên chừng hơn 40 chậm rãi đi ra. Vẻ mặt của ông không rõ vui hay buồn, chỉ đứng đó quan sát Trương Dương và Long Phong.

- Cửu thúc, cháu đã về.

Long Phong vội vàng tiến lên khom người thi lễ. Đây là cửa ra vào Long gia, bên ngoài có đệ tử trẻ tuổi bảo vệ, bên trong thì do đệ tử đời thứ hai hiện nay trông coi. Gia tộc không có sự cho phép của tộc trưởng, không kẻ nào được tự ý ra ngoài.

Người ngoài muốn vào cũng không dễ, đệ tử trẻ phát hiện có vấn đề bất cứ lúc nào cũng có thể thông báo cho bên trong. Như vậy mới có thể bảo đảm vùng đất của Long gia ngàn năm không bị lộ.

- Hai người này là?

Cửu thúc của Long Phong hơi gật đầu, ông là bề trên, trước mặt Long Phong đương nhiên có bộ dạng trưởng bối.

- Tại hạ Trương Dương, y thánh nhất mạch, nhận lời mời của quý gia tộc nên tới.

Long Phong còn chưa nói, Trương Dương liền nắm tay, chào hỏi vị Cửu thúc này

Lần này hắn tới tuy là được mời, nhưng cũng là đại biểu cho y thánh nhất mạch. Người của y thánh nhất mạch không nhiều, nhưng cũng là gia tộc kế thừa ngàn năm, địa vị cũng không kém Long gia, lúc này hắn không thể để Long Phong tiếp tục giới thiệu mình.

Lại càng không cần phải nói, hiện tại hắn đã được gia tộc công nhận, hiện tại hắn chính là truyền nhân chân chính của y thánh nhất mạch.

- Người của y thánh nhất mạch?

Cửu thúc có chút ngạc nhiên, lại nhìn kỹ Trương Dương, cuối cùng yên lặng gật đầu.

- Đệ tử ngoại môn Long gia, Long Thành, bái kiến tiền bối.

Lễ của Long Thành trang trọng hơn một chút. Anh ta cũng coi như người của Long gia, cũng giống như trong một đại gia tộc, người hầu trong nhà cũng theo họ của chủ, nhưng địa vị của họ không bằng chủ nhân.

Đối mặt với tiền bối nội môn, còn là bề trên của Long Phong, Long Thành đương nhiên không dám có bất kì sơ sẩy nào.

- Đệ tử ngoại môn, không tồi.

Cửu thúc gật đầu, Long gia không phải chưa từng có đệ tử ngoại môn vào, thậm chí một vài đệ tử ngoại môn ưu tú có thể được đón vào bồi dưỡng, sau đó lại cho ra ngoài.

Long gia cách biệt với nhân thế, nhưng họ cũng cần những thứ phục vụ nhu cầu thiết yếu của cuộc sống. Ví như những dược liệu quý, nhân sâm mấy trăm năm, nấm linh chi các loại, không tự thu thập được họ cũng chỉ có thể dựa vào đệ tử ngoại môn tới giúp.

Đệ tử ngoại môn tuy không được coi trọng như nội môn, nhưng dù sao cũng là người một nhà, cho nên sắc mặt cửu thúc mới dịu đi một chút.

Sau khi nhìn Long Thành, cửu thúc lại nhìn Trương Dương.

- Trương Dương, cậu là truyền nhân của y thánh nhất mạch, lại được mời, có tư cách vào Long gia chúng tôi, tuy nhiên mỗi gia tộc đều có quy củ của mình, cậu có thể vào Long gia, nhưng tuyệt đối không được mang vũ khí, phải tạm thời đưa bọn ta giữ, nếu trên người cậu có vũ khí gì, bây giờ giao cho chúng tôi, lúc trở về sẽ trả lại.

Cửu thúc chậm rãi nói, lúc nói còn nhìn chằm chằm Trương Dương.

Kỳ thật lúc Trương Dương vừa đến ông ta đã chú ý tới hắn. Người thanh niên này không ngờ lại khiến ông có cảm giác không nhìn thấu, điều này khiến ông rất nghi hoặc. Long Phong mặc dù có tiến bộ, nhưng thoạt nhìn anh ta thì vẫn còn có cảm giác hậu bối, nhưng nhìn Trương Dương thì lại không có cảm giác gì, ngược lại giống một người thường.

Cảm giác này rất lạ, cũng khiến ông khó hiểu.

- Cửu thúc.

Long Phong sửng sốt, vội kêu một tiếng, từ lâu trước kia Long gia có quy định này, người vào nhất định phải giao vũ khí, nhưng quy định này quá độc tài, cho dù không hủy nhưng cũng không dùng từ lâu rồi, anh ta không ngờ lúc này cửu thúc lại đề xuất ra với Trương Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.