Nghe thấy câu hỏi của Trương Dương, Long Phong quay đầu lại, cũng nhìn xung quanh một lượt.
Nhìn khu bình nguyên trống trải, xa xa có thể nhìn thấy vách núi, Long Phong nở một nụ cười hãnh diện.
- Nơi này, là một tấm bình phong mà hơn tám trăm năm trước tổ tiên Long gia đã phát hiện ra. Sau khi phát hiện, tổ tiên lập tức quyết định đem cả Long gia đến đây, trải qua hơn tám trăm năm khai thác, phát triển, nơi này đã trở thành một nơi thế ngoại đào viên của Long gia chúng tôi.
Hơn tám trăm năm trước, Long gia ở Côn Lôn sơn chứ không phải ở đây.
Thời điểm đó, tổng bộ Long gia được xây dựng trên một đỉnh núi, đỉnh núi rất lớn nhưng rất lạnh, Côn Lôn sơn có độ cao so với mặt nước biển rất lớn, rất nhiều ngọn núi hàng năm đều có tuyết đọng.
Hoàn cảnh của tổng bộ Long gia lúc đó, có thể nói cách biệt một trời một vực so với bây giờ.
Sau khi phát hiện chỗ này, Long gia lập tức quyết định chuyển đến đây luôn, không chỉ là bởi vì mảnh bình nguyên này rộng lớn, mà chủ yếu là vì nơi này chính là một lá chắn tự nhiên.
Cái gọi là lá chắn thiên nhiên, nếu không có con đường chính xác, thì cậu căn bản không tìm thấy được.
Con đường chính xác chính là sơn động trước kia bọn họ tiến vào Long gia, chỉ có một nơi có thể tiến vào, những nơi khác, cậu có đứng ở không trung thì cũng không thể nhìn thấy.
Tại sao lại như vậy, Long gia nghiên cứu cả tám trăm năm nay nhưng cũng không ra, cho đến bây giờ thì cũng chẳng có ai biết.
Tuy nhiên có một điểm người của Long gia rất rõ ràng, đó chính là cuộc sống ở đây rất tốt, môi trường tu luyện ở đây tốt hơn so với bên ngoài, thậm chí năng lượng còn sung túc hơn cả so với những khu rừng rậm khác.
- Khối bình nguyên này có hơn năm vạn mẫu đất, gần như đều thích hợp để trồng trọt, chỉ cần là thứ có thể trồng thì đều được trồng ở đây, một nơi rộng lớn thế này, Long gia chúng tôi dùng cũng dư dả.
Long Phong chậm rãi giới thiệu, trên mặt gã vẻ hãnh diện càng lúc càng nhìn thấy rõ.
Nơi bảo địa này của Long gia cũng có thể nói là nơi độc nhất vô nhị, các vị tổ tiên của Long gia đã quyết định vô cùng chính xác.
Long Thành lúc này cũng có chút kích động, đồng thời cũng rất hãnh diện.
Đây là tổng bộ Long gia, một ngoại thế đào nguyên tồn tại như vậy, nhìn qua khu nhà gỗ xung quanh, Long Thành đều muốn chuyển đến. Trong này cuộc sống yên tĩnh, hưởng thụ phong cảnh điền viên, không có sự ồn ào của cuộc sống chốn thị thành, có lẽ đây là cuộc sống mà rất nhiều người muốn hướng đến.
Trong ánh mắt Trương Dương cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, một nơi tốt thế này Trương Dương cũng rất hâm mộ, nhưng cũng chỉ là sự hâm mộ mà thôi, nơi này có tốt đến đâu thì cũng không thích hợp với Y thánh Nhất Mạch được, cho nên không cần phải ghen tị.
Y thánh Nhất Mạch chú ý chính là thực tiễn làm nghề y, chỉ có chữa bệnh cho thật nhiều người thì y thuật của bọn họ mới có thể tăng cường được.
Trương Dương có y thuật tốt như vậy, có liên quan rát lớn đến việc kiếp trước hắn công tác ở bệnh viện, sau khi có kinh nghiệm thực tiễn nhiều như vậy mới giúp cho hắn có thể ứng phó với các loại bệnh tật.
Nếu chỉ dựa vào trí nhớ của kiếp này, cho dù có nội kình tốt đến mấy thì y thuật hiện tại của hắn cũng không thể nào cao như vậy.
Nhà gỗ và nhà xây gạch cũng không nhiều, tuy nhiên các căn nhà gỗ được thiết kế rất tinh xảo, nhìn qua rất giống với thời cổ đại.
Cũng không phải mỗi phòng đều có người, rất nhiều phòng đê trống, còn có một số phòng rất lâu rồi không có người ở.
Những căn phòng này hầu hết là do những người hầu của Long gia trong mấy trăm năm qua xây dựng. Ở trong này, lương thực thực phẩm bọn họ có thể tự cung tự cấp, nhưng công việc trồng trọt này không thể để cho con cháu của Long gia đi làm được, bọn họ cũng đều phải tu luyện, nghiên cứu võ học chứ không có thời gian để làm những công việc đồng áng đó. Những việc này thì đều là do đám nô bộc làm.
Mấy trăm năm qua, Long gia đã xây dựng được đám nô bộc trung thành mà họ có thể yên tâm sử dụng được.
Số lượng nô bộc cũng không nhiều lắm, tổng thể thì cũng có khoảng một ngàn người, họ liên hôn với nhau, nếu có sinh ra thế hệ sau thì cũng là nô bộc của Long gia. Một bộ phận người ưu tú thì được mang họ Long, như thể là cách để họ gắn chặt cuộc đời mình với Long gia hơn.
Trong số đám nô bộc được mang họ Long, cũng có một số người ưu tú được ra khỏi tổng bộ, ra ngoài phục vụ cho Long gia, đây chính là ngoại môn của Long gia, hiện giờ ngoại môn của Long gia cũng rất phát triển.
Long Thành chính là một trong những thành viên ngoại môn của Long gia/
Ba người đi phía trước, Truy Phong và Tia Chớp, Vô Ảnh thì đi sau, một nơi tốt như vậy, chúng cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Khu bình nguyên này không giống với bình thường, tỉnh Tây Cương này ở bên ngoài khí hậu rất không tốt, mùa xuân ở đây không thể nào so sánh được với các nơi khác.
- Phía trước chính là địa bản doanh của Long gia chúng tôi.
Đi một lúc, phía trước xuất hiện một kiến trúc giống như cung điện khổng lồ. Lúc mới đến đây, Trương Dương đã cảm nhận được điều này, hắn đoán ở đây có kiến trúc giống với cung điện.
Hiện tại suy đoán đã biến thành sự thật, đây là một tòa cung điện, là chỗ ở của các đệ tử chân chính của Long gia.
Tòa cung điện này rất lớn, bên ngoài có tường vây bao quanh, chưa đến mà đã cảm thấy khí thế uy nga lộng lẫy của nó. Trên dải bình nguyên này, nếu xây dựng các khối nhà gỗ thì không khó, nhưng xây dựng một cung điện như vậy thì quả thật không dễ dàng chút nào.
- Sau khi đại bản doanh dời đến đây, tổ tiên đời thứ hai đã bắt đầu xây dựng, ước chừng phải mất một trăm năm, mới hoàn thành được, bọn họ không có cơ hội hưởng thụ, mà để lại cho thế hệ con cháu.
Nhìn nơi mà mình sinh ra và lớn lên, Long Phong khẽ thở dài nói.
Bao nhiêu đời của Long gia đã đổ bao tâm huyết cho tổng bộ của Long gia, cho nên ai nấy đều có tình cảm sâu đậm với nơi đây.
Trương Dương khẽ gật đầu, sự giáo dục của các thế gia từ trước đến nay đều là lấy gia đình làm trọng, điểm này Trương Dương rất rõ ràng.
Ngay cả với Trương gia của hắn cũng vậy, mỗi người đều luôn hãnh diện và trung thành với gia tộc. Sau khi xuyên việt, tình cảm của hắn với gia tộc vẫn không hề thay đổi.
Vừa đi vừa nói chuyện, ba người rất nhanh đã đến trước cửa lớn, cửa có ba động, nơi này không có người đứng canh, cửa còn được mở rộng để người tiện ra vào.
- Hiên Viên thế gia.
Đứng trước cửa lớn, Trương Dương ngước đầu lên, nhìn bốn chữ trên cửa chính.
Bốn chữ này rất lớn, hơn nữa nét chữ như toát ra khí phách ngút trời, khiến cho người ta luôn có cảm giác muốn quỳ xuống mà vái lạy.
Trương Dương càng nhìn bốn chữ này càng thấy kinh hãi.
Hắn đã là tu vi tầng thứ ba hậu kỳ, sau khi nhìn thấy bốn chữ này cũng có cảm giác như vậy, nếu như không phải hắn cực lực khống chế thì đã quỳ gối xuống rồi.
Ý vị này như thế nào Trương Dương rất rõ ràng. Năm xưa người làm ra bốn chữ này chắc chắn phải có thực lực vô cùng hùng mạnh, mạnh hơn hắn rất nhiều lần, như vậy mới đem tinh thần ý chí của mình thể hiện qua nét chữ, hơn nữa còn tồn tại được nhiều năm như vậy.
Phù phù…
Long Thành đứng bên cạnh cũng đang nhìn bốn chữ này, chỉ nhìn mấy cái gã đã quỳ xuống đất rồi, trên trán còn lấm đầy mồ hôi.
Gã quỳ xuống đất, Long Phong cũng không đi kéo gã. Sự lợi hại của bốn chữ này như thế nào, Long Phong rất rõ ràng, Long Thành chỉ có nội kình tầng thứ nhất, cho nên căn bản không thể ngăn được “sức mạnh” từ bốn chữ này.
Gã là người của Long gia, quỳ chân dưới tổ tiên của chính mình cũng không có gì phải xấu hổ cả, thậm chí còn nên làm như vậy là đằng khác.
- Được!
Nhìn một lúc, Trương Dương khẽ thở hắt ra một cái, không nhìn lên tấm biển nữa, bốn chữ này rất lớn, lại mang theo khí phách, tuy nhiên khí phách này Trương Dương không thích.
Đây là kiểu khí phách “mặc kệ thiên hạ, duy ngã độc tôn”. Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, Trương Dương không có tranh bá chi tâm, nhưng cũng không muốn ấm ức đứng sau người khác.
Đương nhiên, hắn chỉ đơn giản là không thích mà thôi, hắn vẫn rất khâm phục với người viết ra bốn chữ này.
Phì phì…
Truy Phong phát ra mấy tiếng phì phì trong mũi, cứ đứng mãi ở cổng như vậy nó cũng cảm thấy nhàm chán.
Nó, Tia Chớp và Vô Ảnh đều không chú ý đến mấy chữ kia, mà có xem chúng cũng không hiểu.
- Trương Dương, mời!
Long Phong vươn tay ra làm tư thế mời Trương Dương vào trong. Ở đây gã là chủ, Trương Dương là khách, khách khí một chút cũng là điều nên làm.
Long Thành sau khi cung kính dập đầu mấy cái cũng đứng lên, đi theo Trương Dương và Long Phong vào bên trong.
Nơi sinh sống của con cháu Long gia, cũng không cấm nô bộc và đệ tử ngoại môn ra vào, trong này cũng có nô bộc của Long gia sinh sống. Cung điện rất lớn, phòng ở cũng đủ để bọn họ dùng.
Tuy nhiên có những chỗ quan trọng, những người này không thể vào.
Sau khi vào bên trong, Long Phong có vẻ kích động hơn, phía trước có rất nhiều người, những người này đang rất kinh ngạc nhìn bọn họ.
- Anh Phong, anh Phong đã trở lại rồi.
- Phong thiếu gia đã trở lại rồi, mau đi bẩm báo đi.
Một vài người nhìn thấy Long Phong, bèn vội vàng kêu lên, rất nhiều người bắt đầu chạy đến chỗ bọn họ.
- Long gia bình thường rất ít khách, đều là người nhà cả cho nên cũng không cần phải quy củ quá, lâu rồi nên thành ra như vậy.
Long Phong có vẻ ngượng ngùng giải thích một câu, vừa rồi người gọi Long Phong, cũng có người là con cháu của Long gia, nhưng cũng có người là nô bộc.
Long gia là một gia tộc ẩn thế, bình thường khách đến cũng rất ít, cũng không có quy định phải tiếp khách như thế nào, mỗi lần gia tộc có người đi ra ngoài trở về thì đều như vậy!
Bình thường Long Phong cũng không vấn đề gì, nhưng hôm nay khác, lần này gã dẫn theo Trương Dương về, gã sợ Trương Dương cho rằng Long gia gia giáo không nghiêm, cho nên mới giải thích một câu như vậy.