Có thể nổi danh ở một khu vực như thế này quả thật không dễ dàng gì.
Vùng đông nam không nhỏ, có mấy tỉnh lận, chợ này nhìn bề ngoài thì chẳng có gì, nhưng có thể nổi tiếng như vậy, chắc chắn có chỗ khác biệt.
Trương Dương yên lặng gật đầu, xem như đã hiểu.
Tuy nhiên cũng chỉ là hiểu thôi, hắn có hứng thú với đồ cổ, nhưng lại không thực sự hiểu về đổ thạch phỉ thúy, kiếp trước bệnh nhân của hắn có nói qua với hắn vài kỹ xảo, đáng tiếc đã bị hắn bỏ quên ở xó xỉnh nào đó mất rồi.
Những gì hắn biết, chỉ có phỉ thúy, đối với việc phân chia thủy tinh, băng, phù dung phỉ thúy, hắn cũng hiểu rõ.
Kiếp trước, hắn còn có một sợi dây chuyền Quan âm rất không tệ, giá cao, đáng tiếc không mãn sắc, nếu mãn sắc thì giá sẽ cao hơn nữa.
Thấy phản ứng của Trương Dương quá bình thản, ông chủ Lục cũng không có hứng giới thiệu với hắn, dù sao ông chủ Lục cũng cho rằng Trương Dương không hiểu.
Hoàng Hải lại quay đầu lại, hứng thú quan sát khối đổ thạch nguyên liệu thô mà anh ta đã chọn.
Trương Dương cũng không rời đi, lẳng lặng nhìn, hắn không hiểu, nhưng ai cũng có lòng hiếu kỳ, hắn cũng muốn xem Hoàng Hải chơi đổ thạch, xem rốt cuộc phải chơi thế nào.
Tảng đá của Hoàng Hải hình dáng dị thường, lớn bằng trái bóng rổ, nhưng không tròn như trái bóng rổ.
Bề ngoài của tảng đá còn có những mảnh vụn li ti, lật mặt kia, có nhiều chỗ còn mang màu vàng màu đen, dù sao trong mắt Trương Dương, tảng đá này cũng thật khó coi.
Nếu như bình thường, tảng đá thế này hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn, cảm giác nó quá bình thường.
-Hoàng tổng, mắt anh quả không tệ, khối đá vỏ cát sôi này là khối đá vỏ cát tốt nhất của chúng tôi, anh nhìn xem chỗ cát này này, độ sôi đồng đều hơn các vật liệu khác nhiều.
Ông chủ Lục không để ý đến Trương Dương, đứng bên cạnh giới thiệu cho Hoàng Hải.
Câu nói của ông ta, Trương Dương căn bản không hiểu, tuy nhiên Hoàng Hải hiểu.
Vỏ cát sôi, là chỉ một loại vỏ của đổ thạch thô, là một loại vỏ cát, ngoại trừ vỏ cát, trong đổ thạch còn có một lớp vỏ mịn, lớp vỏ thô...
Vỏ của nguyên liệu thô càng tốt, khả năng có phỉ thúy càng cao, đây là kiến thức cơ bản.
Đương nhiên điều này cũng không phải tuyệt đối, nếu không thì người ta sẽ không gọi đó là đổ thạch, đổ thạch mang tính cá cược rất lớn.
Nguyên liệu thô có vỏ cát sôi, kỳ thực không được xem là tốt nhất trong số các loại vỏ cát, những vỏ cát nổi tiếng là vỏ cát muối trắng, vỏ cát muối vàng, những nguyên liệu thô này có tỷ lệ mở ra phỉ thúy khá cao.
Tuy nhiên những nguyên liệu thô này bình thường giá rất cao.
Vỏ cát sôi không so được với hai loại kia, nên giá cũng thấp hơn một chút, Hoàng Hải dù thích đổ thạch, cũng là một người chơi, nhưng tính đánh cược của anh ta không cao, lực khống chế của anh ta rất mạnh.
Anh ta sẽ không bỏ ra quá nhiều tiền để chơi cái này, có chừng có mực là được, anh ta cũng chẳng trông mong kiếm tiền nhờ cái này, chẳng qua chỉ là một sở thích của anh ta.
Nói như vậy, khối đá vỏ cát sôi này rất được, hạt cát quả thực rất đồng đều, ngăn nắp.
-Khối này bao nhiêu?
Cuối cùng Hoàng Hải mở miệng nói, vừa mở miệng đã hỏi giá.
Điều này chứng tỏ, khối nguyên liệu thô trước mặt đã hấp dẫn anh ta, làm anh ta chú ý, anh ta muốn mua nó.
-Không đắt, khối này chỉ hai tám ngàn tệ, nếu là Hoàng tổng thì hai mươi sáu ngàn.
Hai mươi sáu ngàn chỉ để mua một tảng đá, nói ra chắc chắn nhiều người không tin, hiện tại không nhiều người biết về đổ thạch như sau này, vẫn chưa điên cuồng như sau này.
Giá hai mươi sáu ngàn, quả không rẻ.
Tuy nhiên khối đá này nếu là ở thời điểm Trương Dương bị tai nạn trên không, thì chắc chắn không dưới mấy trăm ngàn, mắc hơn gấp mười mấy lần.
Những người khác đang xem đá trong tiệm cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Hai mươi sáu ngàn, đối với họ mà nói không phải con số nhỏ, những khối họ xem, hầu hết đều là những khối bình thường mấy chục hoặc trên 100 tệ, những khối này cũng có khả năng đập ra được phỉ thúy, tuy nhiên tỷ lệ không lớn, hơn nữa tỷ lệ phỉ thúy cũng rất nhỏ.
Cúi đầu trầm mặc một lát, Hoàng Hải mới gật đầu, hạ giọng nói:
-Hai sáu ngàn, cũng được!
Ông chủ Lục lại hỏi:
-Bây giờ lấy ngay nhé, để khởi đầu tốt đẹp nhé?
-Đừng vội, đợi tôi xem đã!
Hoàng Hải lắc đầu, anh ta không vì một câu nói của ông chủ Lục mà mua ngay viên đá đó, ông ta là một người cẩn thận.
Nói trắng ra là, anh ta là khách hàng của ông chủ Lục, ông chủ Lục dĩ nhiên là phải nói với anh những lời tốt đẹp, để sớm kiếm được tiền của anh ta.
Số tiền này có thể cho ông ta kiếm, nhưng không có nghĩa là kiếm không như vậy, anh ta cũng có hiểu biết về đổ thạch, cứ xem thử rồi quyết định cũng không muộn.
-Không thành vấn đề, Hoàng tổng cứ xem đi, tôi bảo người đi pha trà!
Ông chủ Lục nhếch miệng cười, đồng thời trong lòng thầm mắng nhân viên bán hàng ban nãy.
Đây là Nhã Ngọc Trai, cũng là sản nghiệp của ông, vừa nãy nhân viên bán hàng kia mới tới làm không bao lâu, còn mời từ bên Vân Nam tới.
Nguyên nhân mời anh ta, là vì anh ta rất hiểu về đổ thạch, hiện nay có rất nhiều người đều mới tập chơi, cần phải có người hiểu biết đến tiến hành chỉ đạo cho nên mới mời anh ta tới.
Đáng tiếc khuyết điểm lớn nhất của người này là không có mắt nhìn, nếu là nhân viên kinh doanh khác, thấy ông chủ dẫn khách hàng lớn đến, lúc này sớm đã đi pha trà rồi, căn bản không cần ông phải căn dặn.
Có hơi bất mãn, nhưng người thì không thể đổi được, chỉ có thể chú ý căn dặn anh ta một tiếng.
Sau khi nói với nhân viên kinh doanh kia xong, ông chủ Lục đột nhiên phát hiện, quần áo của nhân viên kinh doanh này hơi giống của Trương Dương.
Cũng không phải hoàn toàn giống nhau, chỉ giống chất liệu, đều là loại hàng giá rẻ vỉa hè.
Phát hiện này, cũng khiến ông ta nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng càng không thích Trương Dương, ông vẫn đang suy đoán, một ông tổng như Hoàng Hải, tại sao lại có vài phần kính trọng một thanh niên trẻ tuổi bình thường như vậy.
Một lúc sau thì trà được đem tới, Trương Dương cũng không khách khí, nhận lấy chén trà rồi nhẹ nhàng thưởng thức.
Vì là khách hàng lớn, trà cũng dùng loại tốt nhất, đáng tiếc Trương Dương chỉ thấy uống vừa miệng, Trương Dương căn bản không thích uống trà, nhưng cũng được uống qua không ít loại trà ngon.
Trước kia bệnh nhân của hắn, mời hắn toàn dùng loại trà tốt nhất, quả nhiên là ngon hơn nhiều so với loại trà này.
-Ông chủ Lục, tôi lấy khối này, giờ mở ra luôn!
Hoàng Hải căn bản không uống trà, anh ta đột nhiên thu chiếc đèn pin nhỏ trong tay, nói với ông chủ Lục.
Sau khi quan sát một hồi, anh ta nhìn thấy vài tỳ vết, nhưng không ảnh hưởng gì lớn, hai mươi sáu ngàn đối với anh ta cũng vừa phải, mục đích hôm nay anh ta tới đây là muốn được chơi một chút.
Mua trước khối này, xem xem có thể có được cái mở đầu may mắn hay không.
-Không thành vấn đề, chúng ta mở ngay, Hoàng tổng đã chọn, chắc chắn là trúng lớn, trúng lớn.
Ông chủ Lục cười to một tiếng, ánh mắt cũng hơi thay đổi.
Chuyện làm ăn đã thành đương nhiên ông ta vui vẻ, bán được hai mươi sáu ngàn, ông cũng có thể kiếm được không ít tiền, cho dù là ai cũng không phản đối chuyện kiếm tiền, kiếm được tiền ai nấy tâm tình đều vui vẻ.
Nhân viên kinh doanh kia cũng bước đến, giúp Hoàng Hải ôm khối đá kia.
Hoàng Hải mở túi mình ra, Trương Dương mới phát hiện, trong túi đen có chứa rất nhiều tiền mặt, vừa liếc mắt nhìn đã thấy có không dưới năm sáu trăm ngàn, chả trách cái túi này lại nặng thế.
Tiền giấy hiện tại vẫn là tiền cũ, nặng hơn so với loại tiền giấy màu đỏ sau này.
Lấy ra một xấp tiền hai mươi sáu ngàn, Hoàng Hải tiện tay giao cho ông chủ Lục.
Ông chủ Lục cũng nhìn thấy túi của Hoàng Hải, nụ cười càng nở rộ, ông ta cũng có chút hiểu biết về Hoàng Hải, Hoàng Hải là người điềm đạm, chắc chắn, bình thường làm việc rất có chừng mực.
Anh ta đem theo nhiều tiền như vậy, chứng tỏ anh ta muốn đem mấy trăm ngàn này tới đây chơi, đối với ông ta mà nói lần này không phải là vụ làm ăn nhỏ, làm tốt vụ này thì số tiền ông kiếm được nhiều hơn mấy tháng bình thường.
Trên thực tế quả thực lần này Hoàng Hải đúng là định chơi vài ván, bình thường mỗi lần tới, tối đa anh ta chỉ đem theo một trăm ngàn, hơn nữa cũng chưa chắc đã xài hết.
Ở đây không nhận chi phiếu, hơn nữa cũng không có máy Pos, không thể quét thẻ, thông thường chỉ giao dịch bằng tiền mặt, vì thế, anh ta cố ý đem theo tám trăm ngàn tiền mặt.
Giao dịch bằng tiền mặt, làm cho người ta có cảm giác không giống nhau.
Sở dĩ chuẩn bị như vậy, là vì sắp tới lễ mừng thọ của vị giáo sư anh tôn kính nhất, vị giáo sư này bình thường cũng thích ngọc, thích phỉ thúy.
Vị giáo sư này đối với anh rất quan trọng, cũng có thể nói không có vị giáo sư này vốn không có anh ta hiện tại, anh ta muốn chuẩn bị một ngọc khí phỉ thúy tốt nhất để tặng cho thầy mình.
Anh ta thích đổ thạch, lại có chút hiểu biết, tuy nói trước giờ chơi không để kiếm tiền, nhưng cũng không lỗ lần nào, làn này chỉ chỉ muốn tự mình đánh cuộc, tìm một nguyên liệu tốt cho người ta gia công, sau đó làm thành quà để tặng.
Trả tiền xong, nguyên liệu thô này đã thuộc về Hoàng Hải, ở đây những giao dịch lướn đều làm hợp đồng, tuy nhiên Hoàng Hải là khách quen, mức giao dịch lần này cũng không quá lớn, nên cũng không cần quá phiền phức.
Ký hợp đồng chủ yếu là những vị khách không thân lo lắng nên mới phải làm như vậy.
Thông thường mà nói, ở đây chỉ cần thanh toán xong, giao tiền là có thể đem đá đi, sau khi mở ra cho dù kết quả thế nào cũng không có bất kỳ liên quan gì với thương gia bọn họ.
Nhân viên bán hàng ôm viên đá ra phía trước, Hoàng Hải cũng theo sát, ông chủ Lục cũng đi theo.
Trương Dương đi cuối cùng, hắn vẫn chưa ra khỏi cửa, Vô Ảnh trong túi vải của hắn đã ló đầu ra, cái mũi nhỏ không ngừng ngửi ngửi cái gì đó.
Ngửi mấy cái, nó đột nhiên chạy ra, nhảy xuống khỏi người Trương Dương.
Nó vừa chạy đi, Tia Chớp cũng chạy theo, Trương Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể đi gọi hai đứa nó trước.
Tia Chớp và Vô Ảnh xuất hiện cùng lúc cũng làm cho một số người khác trong tiệm ngạc nhiên, hiện tại có nhiều người nuôi thú cưng, nhưng nuôi chồn lại thêm chuột nữa thì không nhiều, điều này khiến ai nấy đều nhìn Trương Dương.
Vô Ảnh chạy đến bên tường, nơi đó có một đống các loại đổ thạch.
Vô Ảnh đứng trước một khối, ra sức dùng mũi hít hà, cuối cùng nhảy lên tảng đá đó.
Đáng tiếc tảng đá đó quá lớn, cơ thể nó quá nhỏ, bộ dạng Vô Ảnh giống như muốn bò lên tảng đá nhưng chẳng thể nào bò lên được.