Ban đầu Thường Phong bất đắc dĩ lắc đầu, không giải thích gì.
Anh ta thật sự thừa kế tài sản, đã trở thành đại gia. Cũng chính vì vậy lại khiến anh ta phát triển tốt hơn trong thể chế. Một người giàu như vậy căn bản không cần lo anh ta sẽ tham ô, phạm sai lầm lớn.
Thường Phong tuy trẻ nhưng đã được cấp trên xem trọng. Cục trưởng chưa đầy ba mươi tuổi tương lai sẽ có tiềm lực phát triển rất tốt.
Hoàng Hải lúc này cũng không nói về Thường Phong nữa. Mà giới thiệu cái người hơi béo một chút kia cho Trương Dương.
- Vị này là Ngô Chí Quốc, đại thiếu gia của tập đoàn Ngô thị.
- Ngưỡng mộ đại danh của Trương công tử đã lâu, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Ngô Chí Quốc giơ cánh tay mập mạp của mình ra, mỉm cười bắt tay Trương Dương. Lúc bắt tay, Trương Dương cẩn thận quan sát anh ta.
Ngô Chí Quốc vóc dáng không cao, chỉ tầm 1m7. Tuy nhiên cân nặng quá anh ta chắc chắn phải trên 90, thậm chí có thể nhiều hơn.
Bởi vì béo, mặt của anh ta mập ục ục, tròn tròn, ánh mắt lúc cười biến thành một đường kẻ nhỏ, bộ dạng lại có vẻ rất thật thà chất phác.
Đương nhiên, Trương Dương cũng sẽ không trông mặt mà bắt hình dong như vậy. Điều mà Trương Dương chú ý chính là dáng điệu của anh ta.
Nhìn một lúc, Trương Dương lúc này mới khẽ cười, khẽ lắc đầu nói:
- Đừng nói vậy, tôi cũng không có gì mà gọi là đại danh, Ngô tiên sinh dáng vẻ phúc hậu, bình thường có phải rất thích ăn thịt không?
- Haha, Trương Dương cậu nói rất đúng, lão Ngô không thịt không vui, bữa nào cũng phải ăn thịt.
Ngô Chí Quốc còn chưa nói, Hoàng Hải đã mỉm cười một tiếng, Lý Á và Thường Phong bên cạnh cũng đều gật đầu.
Mấy người họ quen biết nhau lâu rồi, rất hiểu về nhau.
Lần trước lúc đi Hỗ Hải tham gia triển lãm xe, Thường Phong và Ngô Chí Quốc vốn định cùng đi, kết quả Thường Phong có nhiệm vụ đi công tác, Ngô Chí Quốc thì vì trong nhà có việc kinh doanh quan trọng, nên đều bỏ lỡ.
Nói ra, tập đoàn Nogo thị của nhà Ngô Chí Quốc cũng rất nổi tiếng trong nước. Tổng tài sản cũng không ít. Ở tỉnh Giang Đông này cũng là có thể xếp vào hàng đại gia tộc.
- Ăn thịt có gì không tốt, mấy người cũng đâu phải không ăn.
Bị bọn họ cười thấy hơi ngượng, Ngô Chí Quốc không kìm nổi phản bác một câu.
Trương Dương khẽ mỉm cười hạ giọng nói:
- Tôi nói một câu Ngô tiên sinh anh đừng giận. Người khác ăn thịt thì không sao, anh mà ăn thịt thì đúng là không tốt lắm. Thân thể anh các mặt đều vượt chỉ tiêu, dạ dày cũng không tốt, lại bị cao huyết áp, sau này tốt nhất nên ăn ít thịt một chút.
- Sao cậu biết tôi cao huyết áp?
Ngô Chí Quốc quay đầu, kinh ngạc liếc mắt nhìn Trương Dương.
- Tiểu tử cậu đúng là ngốc lại càng ngốc. Không phải vừa rồi nói sao, Trương Dương là thần y, biết cái gì là thần y không. Chính là liếc mắt một cái, liền biết người khác có bệnh hay không.
Hoàng Hải khẽ lắc đầu, đối với y thuật của Trương Dương bọn họ đúng là thật sự bội phục.
Chỉ nói lần trước chữa bệnh cho bọn họ, Vương Thần bị tai nạn nặng như vậy mà Trương Dương vẫn cứu được, đủ chứng minh hết thảy.
Anh ta nói vậy Trương Dương mới biết, trước khi hắn đến, mấy người này không ngờ lại đang bàn luận về mình. Người nói nhiều nhất vẫn là Tô Triển Đào, anh ta kể chuyện lúc giao hàng kỳ hạn ở Tiêu ấp, cả chuyện vài lần cứu người nữa.
- Là tôi hồ đồ, tôi quên mất.
Ngô Chí Quốc vội vàng vỗ mạnh đầu. Anh ta biết Trương Dương y thuật giỏi, nhưng đều là nghe người khác nói, trước đây đúng là không để ý lắm.
Đây đều là những công tử mắt cao hơn trán. Không thấy tận mắt, thì sẽ không dễ dàng tin như vậy.
Thở dài, Ngô Chí Quốc nói tiếp:
- Bác sĩ cũng từng nói với tôi, ít ăn thịt thôi, nhưng không cai được. Mỗi lần ăn cơm mà không có thịt thì nuốt không trôi. Nếu đói sẽ khó chịu, chính tôi cũng không biết nên làm gì.
Lúc Ngô Chí Quốc nói, vẻ mặt như ăn phải mướp đắng.
Lần này anh ta nói hoàn toàn là lời thật lòng. Một người chưa đầy 30, bị huyết áp cao đã khiến anh ta thấy rất không thoải mái, còn béo như vậy, chẳng ai thích mình.
Anh ta cũng biết ăn nhiều đồ chay mới có lợi cho cơ thể. Nhưng anh ta như là bị nghiện vậy, chỉ cần trong thức ăn không thịt, căn bản liền nuốt không trôi. Bác sĩ cũng chẳng còn cách nào với anh ta.
Điều này cũng là nguyên nhân khiến cơ thể anh ta ngày càng béo, càng ngày càng rơi vào tình trạng không tốt.
- Tôi hiểu, thèm ăn không phải là tội gì. Để về tôi viết cho anh cái đơn thuốc. Về anh cứ uống theo đơn, trong một tháng, cam đoan anh sẽ có thể kiềm chế việc thèm ăn của mình.
Trương Dương khẽ cười, Ngô Chí Quốc đây cũng coi là một chứng bệnh thèm ăn. Chữa trị thật ra cũng không phức tạp, chỉ là hiện nay cách nói này còn không nhiều, rất nhiều bác sĩ không biết nên đối phó thế nào.
- Thật?
Ngô Chí Quốc hơi sững sờ, vội vàng hỏi một câu.
Không ai muốn mình cứ béo mãi. Người béo lúc đi với những người khác chắc chắn sẽ có một cảm giác tự ti. Ngô Chí Quốc nhà giàu có, tuy nhiên vẫn không ngoại lệ.
Anh ta thật sự muốn thay đổi tình trạng hiện nay. Đặc biệt là tình hình cơ thể không khỏe. Anh ta đã từng uống rất nhiều thuốc giảm béo, trong nhà còn sắp xếp một phòng tập thể thao. Nhưng căn bản cũng vô dụng, chỉ cần anh ta ăn thịt một lần, lập tức lại béo ngay.
- Thật.
Trương Dương lại cười.
- Lão Ngô, cậu cứ yên tâm. Trương Dương nói được thì chắc chắn là được. Sau này ăn ít thịt thôi, gầy rồi, cũng thành một gã bảnh bao giống tôi.
Lý Á cười ha hả. Lúc này mà vẫn không quên trêu ghẹo Ngô Chí Quốc.
Tuy nhiên lúc này Ngô Chí Quốc chẳng còn lòng dạ nào mà đùa với anh ta. Vội giục Trương Dương kê đơn thuốc cho mình. Anh ta rất muốn giải quyết được vấn đề thân thể quá cỡ và bệnh cao huyết áp của mình.
Bác sĩ từng cảnh cáo anh ta, nếu anh ta cứ tiếp tục như vậy, chưa đến 40 sẽ có nguy hiểm rất lớn bị trúng gió. Đến lúc đó có bao nhiêu tiền cũng không lấy lại sức khỏe được.
- Hải ca, vị huynh đệ này là?
Thường Phong chú ý Long Phong từ nãy không nói gì, không kìm nổi hỏi một câu.
- Long Phong, vệ sĩ của Trương Dương.
Hoàng Hải còn chưa nói, Long Phong đã tự nói ra. Bọn Hoàng Hải, Lý Á đều kinh ngạc nhìn anh ta một cái.
Ngay cả Trương Dương, cũng giật mình quay đầu lại nhìn anh ta. Long Phong từ nãy chẳng nói câu nào, ai ngờ anh ta lại có thể chủ động giới thiệu bản thân như vậy.
- Họ Long, giống họ của Thành ca.
Thường Phong chẳng thấy gì lạ, cười ha hả gật đầu.
Quan hệ của Long Phong và Long Thành, chỉ có mỗi Trương Dương biết. Những người khác đều không rõ lắm. Anh ta nói vậy cũng không khiến mọi người chú ý lắm. Mấy người lại tiếp tục cười cười nói nói, đợi Long Thành đến.
Sau hơn 10 phút, Long Thành mới tới. Bởi vì anh ta đột xuất có chút việc, nên mới đến muộn.
Tia Chớp còn kêu xèo một tiếng với anh ta, giận hờn anh ta đến trễ.
Thường Phong và Ngô Chí Quốc đều có chút ngạc nhiên nhìn Tia Chớp và Vô Ảnh. Mấy con sủng vật nhỏ đáng yêu này, hai người nhìn cũng có chút động tâm.
Long Thành vừa tới, mọi người liền không tụ tập nữa, chuẩn bị xuất phát.
Đoàn người, tổng cộng lái đi sáu chiếc xe, tất cả đầu là xe việt dã lớn, xe đã đỗ trước cổng đại lý xe.
Mỗi chiếc xe đều chứa rất nhiều đồ. Lần này phải vào núi, đồ cẩn chuẩn bị đương nhiên không ít.
Trương Dương mang theo nhiều nhất. Tất cả đều là trang bị, những đồ ăn uống thì không mang gì. Chỉ vậy thôi đã đầy cả chiếc xe Mercedes. Lúc đến, ghế sau đã xếp chặt đồ.
Thu thập xong, chuẩn bị xong, sáu chiếc xe liền xuất phát.
Đi đầu vẫn là Land Rover của Long Thành. Theo sau là Hummer của anh ta, người lái xe là Long Phong. Trương Dương ngồi ở ghế phụ.
Vốn Trương Dương định lái xe, tuy nhiên Long Phong cứ nhất quyết, hắn cũng không có cách gì.
Dù sao hai người đều là cao thủ, không sợ mệt. Cho dù mệt, trên đường cũng có thể đổi người lái, những người đi lần này đều biết lái xe, thích lái xe.
Hướng thẳng về phía trước, đi một tiếng liền tới cao tốc. Cứ đi về phía trước sẽ là huyện Liệt Sơn, quê của Mễ Tuyết.
Lần này đi Dã Nhân sơn, sẽ đi qua Liệt sơn.
Hơn mười hai giờ trưa, đoàn người trực tiếp lái xe vào huyện Liệt Sơn. Theo như kế hoạch đã định ra, trưa không ăn ở huyện Liệt Sơn, thì ăn ở một huyện cạnh đó. Dù sao cũng phải dừng lại nghỉ một chút.
Trương Dương không xa lạ gì với Liệt Sơn. Hắn từng ở đây mấy ngày, Mễ Tuyết đã dẫn hắn đi rất nhiều nơi.
Trong lòng hắn còn nghĩ, lát ăn cơm xong liệu có phải đi thăm bố mẹ Mễ Tuyết không. Dù thế nào cũng là con rể tương lai. Đến cửa nhà rồi còn không vào thì có vẻ không hay lắm.
Với sự chỉ dẫn của Ngô Chí Quốc, mấy người tìm đường nơi đỗ xe xong. Sau đó đi bộ tới một khách sạn không lớn lắm, cách đó không xa để ăn cơm. Ngô Chí Quốc nói, khách sạn này có một tuyệt chiêu đặc biệt, gà quay rừng của bọn họ rất nổi tiếng.
Tới đây, không nếm gà quay của họ thì thật sự đáng tiếc. Mỗi lần anh ta qua Liệt Sơn, đều đến ăn một lần, sau đó còn mang mấy con về.
Ngô Chí Quốc tuy là công tử nhà giàu, nhưng thường xuyên đi công tác, cũng từng chịu khổ không ít. Mấy công tử nhà giàu này cũng không giống đám con ông cháu cha trên TV. Rất nhiều người bởi vì được giáo dục kiểu khác, đều là những người thực sự có bản lĩnh.
Ví như Ngô Chí Quốc, tương lai chắc chắn sẽ tiếp quản việc kinh doanh của gia đình. Từ nhỏ đã bắt đầu được bồi dưỡng đặc biệt.
Quán cơm này thật sự không lớn, chỉ có ba tầng. Lúc bọn họ tới còn chưa tới mười hai rưỡi, đại sảnh tầng một và tất cả các phòng đều ngồi chật kín.
Cũng may Ngô Chí Quốc đã tới vài lần, quen với ông chủ ở đây. Ông chủ liền sắp cho họ một phòng trống dự trữ, loại phòng này dùng trong trường hợp khẩn cấp. Khi còn sớm thì căn bản không mở.
- Cửa hàng gà quay Hỏa, tôi từng nghe nói ở những nơi khác. Không ngờ là ở Liệt Sơn.
Hoàng Hải vào phòng, nhìn bảng giới thiệu đồ ăn trên vách tường bên cạnh, không kìm nổi nói một câu.
- Cửa hàng gà quay Hỏa rất nổi tiếng trong huyện Liệt Sơn và vùng xung quanh. Người bên Trường Kinh cũng biết. Ăn ở đây một lần, bảo đảm sẽ không phải hối hận.
Ngô Chí Quốc khẽ cười, anh ta thích ăn, còn thích ăn nhất là thịt. Lúc đi công tác việc đầu tiên nghe ngóng là thức ăn ngon của vùng đó.
Liệt Sơn và vùng phụ cận, điều khiến anh ta thích nhất là cửa hàng gà quay Hỏa.
- Tôi cũng đã nghe nói, nhưng chưa từng ăn, hôm nay đúng lúc được nếm thử.
Trương Dương nói tiếp một câu. Hôm đầu tiên đến nhà Mễ Tuyết, mẹ Mễ Tuyết đặc biệt ra ngoài mua gà quay mang về, chỉ tiếc là hôm đó hắn không có tâm tư, cũng hứng thú để ăn.
- Gà quay đến rồi.
Nhân viên phục vụ phía ngoài hét to một tiếng. Một người bưng cái khay lớn, trên khay đặt hai đĩa lớn, trên mỗi đĩa đều có một con gà quay lớn vàng ươm.
Gà quay đều làm xong rồi, các đồ ăn khác thì chưa mang lên, có thể ăn gà quay trước.
- Còn lái xe nữa, chúng ta uống ít rượu thôi, tuy nhiên gà này thật ngon, tôi không khách khí nữa, ăn trước một miếng.
Ngô Chí Quốc mở chai rượu Mao Đài, rượu này là bọn họ mang đến. Có thể uống khi bắt được thú hoang trên núi, cũng có thể uống trên đường.
Bọn họ mang đến, chắc chắn là rượu thật.