Mắt thấy người thần bí hướng về chính mình mà đi tới, Nghiêm Lương Phi
nhất thời như gặp đại địch, bắp thịt cả người căng thẳng, vô cùng khẩn
trương!
- Chớ căng thẳng!
Trương Dương khẽ bảo một câu,
mật âm của nhân vật thần bí này lúc trước lọt vào tai hắn rất rõ ràng,
ông ta không cùng chiến với Trương Dương một trận chỉ là bởi vì vẫn chưa tới lúc, trong tương lai, bọn họ sớm muộn còn có thể gặp lại, nếu giờ
chưa tới lúc thì Trương Dương cũng chờ mong tương lai sẽ có lúc gặp lại
người này, có thể chiến đấu một hồi thật đã đời!
Trợn mắt ngoác
mồm nhìn tất cả những thứ này, Khương Thiên Hạ lúc này mới tỉnh táo lại, mắt thấy người kia muốn rời khỏi thì mới muộn màng rống lớn lên:
- Tiền bối, tiền bối đừng đi, nếu ông đi thì Khương gia ta biết làm sao bây giờ!
Nói đoạn, Khương Thiên Hạ liều lĩnh lao xuống muốn ngăn cản nhân vật thần
bí kia, nhân vật thần bí này giờ là cứu cánh duy nhất cho Khương gia bọn họ.
Nhưng hi vọng cứu mạng cuối cùng này lại bị Trương Dương dùng một câu thách chiến dọa cho sợ đến trực tiếp chạy mất.
Khương Thiên Hạ vẫn là ôm một tia hi vọng, hi vọng mình có thể vọt qua, để
trước khi người thần bí kia rời đi khiến ông ta hồi tâm chuyển ý, trợ
giúp Khương gia bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Nhưng
Nghiêm Lương Phi tay mắt lanh lẹ, giành trước một bước chắn đường Khương Thiên Hạ, mạnh mẽ một quyền đánh ra, không cho Khương Thiên Hạ có bất
kỳ cơ hội nào đuổi theo!
Khương Thiên Hạ dù gì cũng đã tu luyện
tới nội kình tam đẳng, một quyền này của Nghiêm Lương Phi đối với y mà
nói căn bản không quá quan trọng, nhưng là bởi vì nóng ruột đuổi theo
nhân vật thần bí kia, chỉ lo chậm một bước nữa vị nhân vật thần bí kia
liền thật sự rời đi, lúc này mới đối mặt với một quyền này của Nghiêm
Lương Phi, né tránh vô cùng vội vàng.
Cũng trong lúc đó, người
thần bí kia tựa hồ nhìn thoáng qua Trương Dương, ngay trong nháy mắt
này, Trương Dương dũng dùng mật âm nhập nhĩ tương tự nói với nhân vật
thần bí kia.
- Nếu ông tới Khương gia là để lấy nửa quyển Khoáng
thế độc kinh kia, vậy ta sẽ không để cho ông đi, giữa ông và ta vẫn còn
một trận chiến!
- Yên tâm, quyển độc kinh kia, ta không
có bất cứ hứng thú gì, nó đang ở trong tay Khương Thiên Hạ, ngày hôm nay vẫn chưa phải lúc cậu và ta quyết chiến một trận.
Người
thần bí ha hả cười quái dị, nhanh chân đi ra khỏi cửa lớn, Trương Dương
cuối cùng vẫn là không hề ngăn cản nhân vật thần bí này rời đi, hắn lựa
chọn tin lời người thần bí này, nguyên nhân không gì khác, những cao thủ như vậy thì căn bản khinh thường chuyện nói láo.
Sau khi người
thần bí đi ra khỏi cửa lớn biệt thự thì chiếc mũ che màu đen trong nháy
mắt hòa lẫn vào khung cảnh núi rừng bên ngoài, cả người liền biến mất
tại chỗ ngay trước cửa biệt thự, nhìn kỹ lại cũng không thấy nửa chút
tung tích.
Nhìn bóng người thần bí kia biến mất bên ngoài biệt
thự, Khương Thiên Hạ bị Nghiêm Lương Phi dây dưa kéo lại thế cho nên mất đi cơ hội cuối cùng, lúc này vẫn đang thất thần, Nghiêm Lương Phi bnắm
lấy cơ hội này, lại là một quyền mạnh mẽ vung ra, một quyền này chặt chẽ vững vàng đánh trúng bụng Khương Thiên Hạ, Khương Thiên Hạ bị đau đến
khom lưng, nhổ mạnh một ngụm nước đắng, kế ngay đó Nghiêm Lương Phi lại
là toàn lực một cước, đạp cho Khương Thiên Hạ lăn qua.
- Khương gia, đã đến lúc các ngươi nợ máu phải trả bằng máu!
Nghiêm Lương Phi mắt thấy đại thù sắp báo thì không khỏi kích động mà ngửa mặt lên trời thét dài.
- Các ngươi không thể đối xử với Khương gia ta như thế, ngươi mà diệt
Khương gia ta thì Hô Duyên gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, Khương gia ta
đã cùng Hô Duyên gia kết minh, bọn ta là đồng minh của Hô Duyên gia!
Khương Thiên Hạ tuyệt vọng bật thốt lên, hi vọng có thể đem Hô Duyên gia ra
khiến cho Nghiêm Lương Phi và Trương Dương suy nghĩ lại.
Khương
Thiên Hạ cũng biết Hô Duyên gia đã bị người ta tiêu diệt, nếu không thì
ít nhất y cũng sẽ không liên tục liên lạc với người của Ma môn, đặc biệt là nhân vật thần bí hung hăng ương ngạnh kia lại đối xử với Khương gia
như vậy, nhưng Khương Thiên Hạ cũng không biết diệt Hô Duyên gia chính
là người trẻ tuổi trước mắt y.
Nghiêm Lương Phi cũng biết chuyện này, cho nên không để ý chút nào đến lời của Khương Thiên Hạ, dứt khoát nói:
- Người của Khương gia các ngươi, một đứa cũng chạy không thoát!
Mắt thấy Nghiêm Lương Phi không chút nào bận tâm đến lời mình nói, chỉ sợ
là đã sớm biết tin tức Hô Duyên gia bị diệt rồi, Khương Thiên Hạ nhất
thời mặt mũi xám ngoét.
Mà lúc này, đám người Khương gia vẫn ở
lại trước cửa biệt thự nay nhìn thấy người thần bí kia đã đi, gia chủ
Khương Thiên Hạ lại bị đánh ngã trên đất, đối phương ngay cả nghe được
tên Hô Duyên cũng đều không có một chút bận tâm nào thì ai cũng biết
Khương gia đã không còn bất cứ hy vọng nào, bọn họ nhất thời tựa như năm bè bảy mảng, từng kẻ từng kẻ sợ ném chuột vỡ mà chạy thục mạng ra bốn
phía đào, nhưng trước mắt Trương Dương cùng tam đại linh thú đang canh
giữ ở cửa, đám người Khương gia bọn họ ai cũng không trốn nổi, hiện tại
cũng chỉ còn lại một con đường là trốn vào bên trong biệt thự.
Thấy người của Khương gia toàn trốn vào bên trong biệt thự, Trương Dương
cũng chẳng hề lo lắng, biệt thự này chỉ có một con đường thông ra ngoài, mà lúc trước người của Vương gia cũng là bởi vì không còn đường có thể
trốn nên mới bị Khương gia chúng tìm tới cửa sau mà diệt hết cả nhà.
Quả nhiên là thế sự chuyển vần, không ngờ mới không bao lâu mà vận mệnh tương tự đã giáng xuống đầu bọn họ.
Trong nháy mắt, đám người trước cửa ngôi biệt thự bị nghiền nát, cũng chỉ còn sót lại Khương Thiên Hạ cùng Khương An Quốc, hai trụ cột nội kình tam
đẳng đương đại của Khương gia.
Còn đường đường là một cao thủ nội kình tam đẳng như Khương Thiên Hạ lại bị một gã trẻ tuổi nội kình nhị
đẳng sơ kỳ là Nghiêm Lương Phi nắm lấy cơ hội mà đánh cho không còn sức
hoàn thủ.
Về phần Khương An Quốc, cũng đã bị một đòn tấn công hư
vô hoá hình của Trương Dương trước đó dọa cho sợ vỡ mật tử, không hề còn bụng phản kháng, chưa đào tẩu ngay lúc này một là đang đau lòng vì
Khương Sinh chết, thứ hai cũng là đáy lòng còn có một tia ý niệm phản
kháng, chống đỡ không cho y bỏ trốn.
Không có nhân vật thần bí
kia, còn lại Khương gia, lại không còn ai có thể ra tay chống đỡ, tiếp
đến cũng căn bản không cần tới Trương Dương ra tay.
Sau khi không còn sự uy hiếp to lớn từ người thần bí kia, hai nhóc Thiểm Điện cùng Vô Ảnh cũng không còn chịu cấm kỵ nữa, sau khi thấy Nghiêm Lương Phi ra
tay thì cũng không thể chờ đợi được nữa.
Sau khi Khương Thiên Hạ
bị đánh lật ngửa thì Vô Ảnh thoáng vọt qua, một luồng nội kình phun ra,
trực tiếp đánh vào bên trên đan điền của Khương Thiên Hạ, chỉ là một đòn này đã hoàn toàn phế bỏ xong Khương Thiên Hạ.
Còn Thiểm Điện thì lại trong nháy mắt Khương An Quốc đứng lên chuẩn bị phản kháng, đã phun một luồng khói độc lên trên mặt y, Khương An Quốc tránh né không kịp mà hút trọn khói độc vào, hai mắt đảo một cái, độc phát thân vong tại chỗ.
Khương Thiên Hạ, coi như phế cũng không tiếp tục là đối thủ của Nghiêm Lương
Phi, bị Nghiêm Lương Phi xông lại cưỡi ở trên người mà đùng đùng đùng
đùng mười mấy quyền đánh xuống, Khương Thiên Hạ bị đánh cho chỉ còn lại
chút hơi tàn.
- Được rồi, ta còn có chuyện muốn hỏi y.
Trương Dương lúc này đi tới, ngăn cản Nghiêm Lương Phi rồi bảo y:
- Khương gia còn có người trốn vào trong biệt thự, ta để Thiểm Điện cùng Vô Ảnh theo ngươi đi bắt chúng lại.
- Được!
Nghiêm Lương Phi tàn bạo nhìn thoáng qua Khương Thiên Hạ, ngay sau đó đứng
dậy, nhìn ngôi biệt thự trống trơn, nghiến răng nghiến lợi thét lên một
câu:
- Khương gia, ta phải bắt các người nợ máu trả bằng máu!
Nói xong, Thiểm Điện cùng Vô Ảnh theo Nghiêm Lương Phi vọt vào bên trong biệt thự.
Trương Dương tiếp đó dặn Truy Phong:
- Đi giữ cửa, không để cho bất cứ người nào chạy thoát!
Truy Phong ngẩng đầu lên, lui ra chỗ cửa lớn biệt thự, cảnh giác nhìn chằm
chằm bốn phía, coi như là một con con ruồi cũng đừng hòng chạy trốn ra
ngoài.
Trương Dương ngồi xổm người xuống, nhìn Khương Thiên Hạ đang hấp hối, trên mặt hiện ra một nụ cười lạnh lùng.
Lúc này cũng nên coi như là ân oán giữa Khương gia bọn họ và Trương Dương,
Trương Dương còn muốn từ trong miệng Khương Thiên Hạ, hỏi ra rốt cuộc là ai mà dám hạ độc Mễ Tuyết.
Khương Thiên Hạ đang hấp hối, ngay cả khí lực mở miệng nói một câu cầu xin tha thứ cũng không có, lúc này
cũng không có cách nào trả lời câu hỏi của Trương Dương.
Nhưng
chuyện này không làm khó được Trương Dương, Trương Dương chỉ là điểm
liên tiếp mấy huyệt vị của Khương Thiên Hạ, tiếp đó độ nhập một tia nội
kình vào trong thân thể y liền khơi dậy tàn lực của Khương Thiên Hạ,
khiến Khương Thiên Hạ dường như hồi quang phản chiếu mà khôi phục thần
trí.
Loại thủ pháp này gây thương tổn rất lớn với thân thể con
người, cho dù là đối với cao thủ nội kình tứ đẳng mà nói cũng chẳng khác gì là tiêu hao sức sống, một khi sử dụng thì dẫu sau đó có hồi phục
cũng tất sẽ tạo thành di chứng vô cùng nghiêm trọng, thực lực tổn thất
lớn không nói, càng là sẽ rút ngắn cực độ tuổi thọ, huống chi Khương
Thiên Hạ chỉ là cao thủ nội kình tam đẳng, làm sao có khả năng chịu đựng được di chứng từ loại thủ pháp này+.
Nhưng điều này vốn không ở
trong phạm vi Trương Dương cân nhắc, hắn cứu Khương Thiên Hạ tỉnh lại
chính là để hỏi thứ mình muốn, chờ sau khi hỏi ra thì Khương Thiên Hạ
sống hay chết cũng đều giao cho Nghiêm Lương Phi, để Nghiêm Lương Phi
báo thù huyết hận.
Tỉnh táo lại Khương Thiên Hạ liền nhìn thấy
Trương Dương, sợ hãi cùng cực mà giẫy giụa tính kế đào tẩu, nhưng Trương Dương một phát bắt được cổ áo y, không mang theo một tia cảm tình nào
mà tra hỏi:
- Nói, lúc trước các ngươi có hạ âm hoa chi độc với một cô gái tên là Mễ Tuyết hay không!
- Mễ Tuyết? Âm hoa chi độc?
Khương Thiên Hạ đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó liên tiếp gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Tôi biết tôi biết, tôi cầu xin ngài, chỉ cần ngài buông tha cho tôi thì ngài muốn biết cái gì tôi đều sẽ nói cho ngài biết!
Khương Thiên Hạ còn muốn nói điều kiện? Trương Dương lúc này nhíu mày lại,
trực tiếp sử dụng thôi miên thuật, điều này cũng để tránh Khương Thiên
Hạ giở trò lừa bịp, sẽ đảm bảo hơn.
Sau khi trúng thôi miên thuật, Khương Thiên Hạ một thoáng thành thật hẳn lên, hồi đáp:
- Vâng, Khương gia chúng tôi lúc trước quả thực có nhận ủy thác của người, hạ âm hoa chi độc đối với một cô gái tên là Mễ Tuyết.
Trương Dương sáng mắt lên, giấu diếm được chính hắn mà hạ độc với Mễ Tuyết
thần không biết quỷ không hay quả nhiên là người của Khương gia làm,
Khương gia cùng Mễ Tuyết luôn luôn không thù không oán, hạ độc với cô
nhất định là được người khác nhờ vả.
Nghĩ tới đây, Trương Dương lập tức lớn tiếng hỏi:
- Nói, chịu sự sai khiến của kẻ nào!
- Là một người trẻ tuổi họ Trương, người thanh niên kia tự xưng là hậu nhân của y thánh Trương gia. . .
Câu trả lời của Khương Thiên Hạ nằm ngoài dự liệu của Trương Dương rất xa,
không ngờ kẻ ủy thác Khương gia đhạ độc Mễ Tuyết nghiễm nhiên lại là một người trẻ tuổi tự xưng là truyền nhân của Trương gia?
- B ây giờ hắn đang ở đâu?
- Đang ở trong phòng giam tại thủy lao bên dưới biệt thự. . . Sau khi
chúng tôi lừa gạt được nửa quyển Khoáng thế độc kinh của y tới tay thì
liền giam người thanh niên ở thủy lao dưới mặt đất.
- Vậy quyển khoáng thế độc kinh kia giờ đang đâu?
- Ở Tàng Bảo Các bên trong biệt thự. . .
- Tàng Bảo Các? Ở chỗ nào?
- Ở. . .
Khương Thiên Hạ còn chưa nói hết thì đột nhiên hai mắt trừng, cả người chấn động co giật mà ngất đi.
Trương Dương dò xét hơi thở của y, thì ra là chút tàn lực của Khương Thiên Hạ
đã tiêu hao hết, không cách nào tiếp tục chống đỡ giúp y duy trì sự tỉnh táo, lúc này Khương Thiên Hạ dần dần nhắm mắt lại, cả người không còn
chút sinh cơ, triệt để bỏ mạng.