Thần Y Thánh Thủ

Chương 825: Chương 825: Người thanh niên họ Nghiêm




Rạng sáng ngày thứ hai, Trương Dương dậy thật sớm, tuy rằng bị Quách Dũng nói thẳng vào mặt, nhưng Trương Dương đã nhận lời rồi thì sẽ không hối hận, đã nói là một tuần sẽ đi làm ít nhất là nửa ngày, Trương Dương không thể không đi.

Truy Phong đi trong thành phố thì sẽ gây sự chú ý, cho nên Trương Dương vẫn chọn dùng xe Mercedes Benz của mình đi tới bệnh viện Kinh Hoà.

Nhưng chiếc xe Mercedes Benz này ở trong bệnh viện Kinh Hoà vẫn tạo nên những náo loạn không nhỏ.

Khi xe Mercedes của Trương Dương đi vào bệnh viện, không ít bác sỹ y tá đều chạy ra ngắm trộm chiếc xe Mercedes của Trương Dương, danh tiếng của Trương Dương đã truyền đi khắp bệnh viện từ hôm qua, hơn nữa sáng hôm nay, Quách Dũng đã dán một thông cáo trong bệnh viện, nói rõ ràng rằng bệnh viện Kinh Hoà lại có thêm một thực tập sinh, chính là Trương Dương.

Điều kỳ lạ nhất chính là, Quách Dũng không sắp xếp Trương Dương thực tập tại khoa nào mà do Trương Dương được quyền tự chọn, hoặc là người bệnh ở khoa nào đó gặp vấn đề nan giải thì Trương Dương sẽ đến giải quyết.

- Xem này, đây chính là vị thực tập sinh mà hôm qua đã khiến trưởng khoa Quách Dũng xa thải chủ nhiệm Vương.

- A, chính là hắn, thật không ngờ có cả Mercedes, đúng là kẻ có tiền.

- Đúng vậy, tôi còn nghe nói, hôm qua giám đốc Trịnh của sở cảnh sát cũng phải đến làm quen với hắn, dường như hắn có mối quan hệ không hề tầm thường.

- À phải rồi, mọi người nói thử xem, tên thực tập sinh này với Tiểu Nghiêm, ai lợi hại hơn?

- Tôi nghĩ chắc là tên thực tập sinh này đấy, nếu so sánh Tiểu Nghiêm với hắn ta, đãi ngộ thật sự kém hơn nhiều.

Trương Dương từ trên xe xuống, toàn bộ những gì các bác sỹ y tá trong bệnh viện thì thầm nãy giờ hắn đều nghe thấy hết, nhất là khi bọn họ nói về Tiểu Nghiêm, nhất định chính là người thực tập sinh họ Nghiêm còn lại.

Xem ra trong bệnh viện này ngoài hắn ra, còn có một thực tập sinh ưu tú nữa?

Trương Dương tự cười với bản thân mình, sau đó tiếp tục đi vào bệnh viện, hắn còn phải đi hỏi thăm Quách Dũng, rốt cuộc sắp xếp hắn như thế nào vẫn là do Quách Dũng sắp xếp, Trương Dương không hề hay biết.

Vừa đi vào sảnh lớn bệnh viện, Trương Dương lập tức phát hiện ra một người thanh niên đâm ngược chiều về phía hắn.

Trương Dương hơi nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng nghiêng người, trong chớp mắt đã chuyển mình sang một bước, vừa đúng lúc đối mặt với người thanh niên kia, hai người không hề va vào nhau!

- Xin lỗi, rất xin lỗi! Người thanh niên chút nữa đâm vào Trương Dương quay người lại, không ngừng chắp tay xin lỗi Trương Dương

Trương Dương nhìn vào mắt người thanh niên đó, lập tức cảm thấy rất có thú vị.

Người thanh niên này khi nãy đâm vào cũng không hẳn là cố ý, cậu ta chỉ là đi thẳng tới, và lại, Trương Dương chỉ liếc qua cũng biết người thanh niên này cũng là một cao thủ nội công, nội công đã đạt đến nhị tầng sơ kỳ.

Mấu chốt chính là, người thành niên này còn mặc áo blouse trắng, hiển nhiên cũng là một bác sỹ.

- Xem này, Tiểu Nghiêm đã ra oai phủ đầu đối với thực tập sinh mới rồi!

- Hôm qua nếu như không phải là Tiểu Nghiêm xin nghỉ thì cái người thực tập sinh mới kia cũng không thể huyênh hoang đến thế!

- Ai nói vậy, Tiểu Nghiêm và chủ nhiệm Vương tranh đấu với nhau đâu phải chuyện ngày một ngày hai, vậy mà chưa bao giờ thấy chủ nhiệm Vương bị sa thải cả, cho nên tôi mới nói, cái tên Trương Dương này vẫn lợi hại hơn Tiểu Nghiêm!

… Tiếng bàn tán xì xào xung quanh lại nổi lên, tuy rằng những người này đứng nói ở rất xa, thêm vào đó âm lượng cũng không lớn, nhưng Trương Dương với thực lực như hiện nay, muốn không nghe thấy cũng khó.

Trương Dương hơi nhếch mép lên, xem ra chàng thanh niên này chính là người thực tập sinh họ Nghiêm mà phó giám đốc sở Trịnh Tề Mặc và Quách Dũng đã nhắc đến.

Người thanh niên họ Nghiêm này xem chừng chưa đến 20 tuổi, trên mặt vẫn còn nhiều nét trẻ con, nhưng trong người cậu ta đã ẩn sẵn nội kình, điều này không thể qua nổi mắt của Trương Dương, chả trách khi cậu ta mat xa cho Đặng Tề Mặc lại có hiệu quả tốt như vậy, dùng nội công nhẹ nhàng xoa bóp phần đau nhức, đương nhiên là đem lại kết quả thần kỳ.

Không đến 20 tuổi, trẻ như vậy mà đã đạt đến nội kình nhị tầng, hơn nữa cậu ta không phải là đệ tử của gia tộc nào đó, trong lòng Trương Dương có chút khen ngợi người thanh niên này, cần phải biết rằng, khi Trương Dương bắt đầu có nội kình nhị tầng, hắn đã hai mươi mấy tuổi.

Chả trách, các y bác sỹ bệnh viện Kinh Hoà đều lấy anh ta ra để so sánh với mình, một người thanh niên có nội công nhị tầng, lại ở trong một môi trường như bệnh viện Kinh Hoà, muốn không nổi danh xem ra cũng khó.

- Xin chào, tôi tên là Nghiêm Lương Phi, là thực tập sinh mới nhất.

Người thanh niên gãi gãi đầu, dường như đang không hiểu tại sao mình lại không đâm vào Trương Dương, tuy nhiên lại không có chút biểu hiện nào trên gương mặt.

Quả nhiên là người thực tập sinh họ Nghiêm kia, thật là trẻ quá, hơn nữa lại có nội công mạnh như vậy.

Trương Dương khoát tay, ra hiệu không có việc gì, hắn còn muốn quan sát xem người thanh niên này còn định giở trò bịp bợm gì tiếp theo.

- À, anh đến để thăm bệnh nhân hay là đến khám bệnh?

Nghiêm Lương Phi giả vờ hỏi ngốc nghếch làm như không hề biết Trương Dương là ai, thật ra rất giống dáng vẻ của một bác sỹ nhiệt tình.

- Tôi không đến khám bệnh, cũng không đến để thăm người bệnh, tôi đến đây để thực tập, tên tôi là Trương Dương.

Trương Dương nhìn Nghiêm Lương Phi, mắt cười ý càng sâu.

- Cái gì! Anh cũng đến đây để thực tập á?

Nghiêm Lương Phi giả bộ kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó dù biết vẫn cứ hỏi:

- Anh chính là Trương Dương, cái người mà viện trưởng Quách vẫn nhắc đến?

Trương Dương gật đầu.

- Anh thật sự là người cái gì cũng biết? Chính là một bác sỹ toàn năng?

Nghiêm Lương Phi ngạc nhiên hỏi dồn, hơn nữa còn sợ mình biết không giống người khác, cố tình nói rất to,

- Đúng là anh rồi, thật là vinh hạnh, vinh hạnh!

Nói xong, Nghiêm Lương Phi liền giơ tay ra bắt tay Trương Dương, cậu ta nhìn Trương Dương, nói một cách vô cùng khiêm tốn: - Em chưa từng học đại học, y thuật là do cha truyền lại, có thể nói là y thuật gia truyền, em năm nay 19 tuổi, nhỏ tuổi hơn anh, em gọi anh là anh Trương nhé, sau này anh Trương còn phải dạy em rất nhiều về y thuật!

Phong thái của Nghiêm Lương Phi vô cùng khiêm nhường, người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng vị bác sỹ nhỏ tuổi Tiểu Nghiêm này đang rất khiêm tốn xin thỉnh giáo Trương Dương, nhưng chỉ có Trương Dương mới hiểu, từ lúc Nghiêm Lương Phi bắt tay mình, trong phút chốc đã truyền qua một luồng nội công!

Tiếc thay, luồng nội công này phút chốc bỗng hoá vô hình, cần phải biết rằng, Nghiêm Lương Phi chẳng qua cũng chỉ là cao thủ có nội công nhị tầng sơ kỳ, có thể so với người thường là vô cùng lợi hại, nhưng đối với Trương Dương, người đã đạt đến tứ tầng Đại viên mãn, chỉ còn một bước nữa là đạt đến ngũ tầng, thì chẳng qua chỉ đáng hàng con nít.

Nghiêm Lương Phi làm như vậy thật chẳng khác gì lấy trứng chọi với đá.

Lúc này, Nghiêm Lương Phi cũng vô cùng kỳ quái, cậu ta sử dụng nội công dồn hết lên tay là bởi chỉ muốn cho Trương Dương một bài học, cho nên sử dụng nội công có chừng có mực, nhưng nội công này truyền sang tay Trương Dương, thật giống như đá chìm đáy biển, thậm chí không gợn chút bọt sóng.

Giống như lúc trước định đâm vào Trương Dương, chẳng hiểu sao Trương Dương tránh được, Nghiêm Lương Phi lập tức sinh lòng bất mãn, nói câu này lại dùng thêm vài phần nội công.

Chỉ có điều, nội công truyền qua tay Trương Dương vẫn chỉ như là đá chìm đáy bể, không hề có phản ứng.

Điều này đã chọc tức Nghiêm Lương Phi, Nghiêm Lương Phi vẫn không thể tin được sự cố không bình thường này, cậu ta lập tức điều chỉnh nội công toàn thân, toàn bộ dồn về trên tay, rắp tâm muốn so sánh cao thấp với Trương Dương.

Về phía bên kia, Trương Dương cũng lịch sự bắt tay lại Nghiêm Lương Phi, nụ cười nở trên môi, rất thân tình đáp lời Nghiêm Lương Phi

- Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu.

Trương Dương tế nhị nhấn mạnh vào hai chữ “chăm sóc” trong câu nói của mình, đồng thời cánh tay của Trương Dương nắm lấy tay Nghiêm Lương Phi đột nhiên tăng thêm một lực, cũng không nhiều lắm, chỉ là nhiều hơn nội công của Nghiêm Lương Phi một chút, đủ để làm cho Nghiêm Lương Phi cảm thấy đau, cũng không đả thương cậu ta.

- A!!!

Nghiêm Lương Phi đột nhiên cảm thấy đau, lập tức kêu lên sau đó bỏ tay Trương Dương ra, để ra sau lưng.

- Cậu làm sao vậy?

Trương Dương đương nhiên biết rất rõ Nghiêm Lương Phi bị làm sao, nhưng đứng trước rất nhiều con mắt tò mò của bác sỹ y tá trong bệnh viện, Trương Dương vẫn hỏi một câu ra vẻ rất quan tâm.

- Không, không việc gì!

Nghiêm Lương Phi miễn cưỡng cười trừ, cánh tay đang để ở sau lưng vẫn còn hơi run run, nhất thời chỉ sợ không thể khôi phục trạng thái bình thường.

Nghiêm Lương Phi giờ mới biết, sợ rằng bản thân đã nhìn sai người, từ nguồn nội công mà Trương Dương truyền qua tay có thể phán đoán rằng, Trương Dương ít nhất cũng có thực lực nội công nhị tầng.

Lúc trước khi Trương Dương đi xe Mercedes Benz đến, Nghiêm Lương Phi đã quan sát Trương Dương, cậu ta nhìn Trương Dương căn bản không hề có khí thế của một người có nội công, vì vậy cậu ta chỉ muốn dạy cho tên thực tập sinh mới đến một bài học nhỏ, nhưng ai biết được, sự tình lại thành ra như thế này.

- Ừ, nếu bác sỹ Tiểu Nghiêm không bị làm sao, thì tôi xin phép đi tìm viện trưởng Quách Dũng,

Trương Dương nhìn Nghiêm Lương Phi, cười lớn nói.

- Vâng, vâng, được… hồn phách Nghiêm Lương Phi vẫn đang để ở nơi cánh tay đang run lên, đối với Trương Dương mà nói, hắn không rảnh để bận tâm.

Trương Dương cười ha hả, sau đó đi lên tầng.

Nhìn hình bóng Trương Dương, Nghiêm Lương Phi khóc không ra nước mắt, không những không thể ra đòn phủ đầu với Trương Dương mà ngược lại còn bị hắn áp đảo tinh thần, vô cùng mất mặt, nếu như để mọi người thấy rõ tay của cậu ta đến giờ vẫn run, thật chẳng khác nào tự xoá bỏ thanh danh bấy lâu nay vốn có ở bệnh viện Kinh Hoà.

Đối với việc này Trương Dương hoàn toàn không biết gì.

Đến cửa phòng làm việc của trưởng khoa Quách Dũng, Trương Dương gõ cửa, sau đó đẩy cánh cửa gỗ đang khép hờ.

Quách Dũng lúc này đang đeo kính lão, nhăn nhó mặt mày theo dõi chăm chú tài liệu ở trên tay, một ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn, không hề chú ý đến sự hiện diện của Trương Dương.

Trương Dương ho khan một tiếng làm Quách Dũng chú ý, Quách Dũng ngẩng đầu lên, nhận thấy Trương Dương đã đến, đôi lông mày đang nheo lại bỗng nhiên giãn ra.

- Hoá ra là Trương Dương đã tới rồi. Quách Dũng vội vàng đứng lên, tiện thể rót cho Trương Dương một cốc nước, đưa tới cho hắn.

Trương Dương không hề cầm lấy cốc nước của Quách Dũng, gượng cười hỏi:

- Viện trưởng Quách, việc sắp xếp của tôi rốt cuộc như thế nào rồi?

Trên đường đi, thông qua bàn luận của những người xung quanh Trương Dương cũng biết được sắp xếp của Quách Dũng dành cho mình, không khỏi cảm thấy kịch bản của trò chơi, chẳng lẽ có việc gì xảy ra ở phụ khoa, cũng sẽ tìm đến mình sao?

Quách Dũng cười ha hả nhìn Trương Dương, nhưng không hề nói đến việc sắp xếp thực tập của Trương Dương mà hỏi với một vẻ mặt rất tò mò:

- Phải rồi, Trương Dương, cậu đã gặp cái người thực tập sinh mà hôm qua tôi với anh đã nhắc đến chưa, chính là chàng thanh niên họ Nghiêm đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.