Xem hết tờ thứ nhất, Trương Dương không lập tức nhìn xuống dưới, mà là cúi đầu tự hỏi.
Theo tư liệu mà hắn xem may mắn của Trương Khắc Cần quả không nhỏ, xuất thân từ một gia đình nông dân bình thường mà lại có thể đi tới ngày hôm nay. Thời đại của Trương Khắc Cần vốn chẳng thái bình cho lắm, nhưng những điều đó không làm cản được bước chân của ông.
Suy nghĩ một lát, Trương Dương mới lật sang tờ thứ hai, tiếp tục xem tiếp.
Sau khi có Trương Dương, Trương Khắc Cần cũng bước vào thời kỳ phát triển của sự nghiệp, từ cấp Trưởng phòng, lên Phó giám đốc sở, thời gian đó ông vô cùng bận rộn, hơn nữa đảm nhiệm quá nhiều chức vụ, có cả trưởng, có cả phó.
Trong trí nhớ của Trương Dương, chính là thời gian đó.
Trong những ký ức này, Trương Khắc Cần rất ít khi về nhà, mỗi lần về thời gian ông lưu lại cũng rất ngắn, lúc nhỏ khái niệm “cha” của Trương Dương cũng rất mờ nhạt.
Tờ này giới thiệu cũng không nhiều, chủ yếu là nói Trương Khắc Cần đã từng đảm nhiệm chức Chủ tịch xã, Phó bí thư huyện, rồi thì bí thư Đoàn thanh niên thành phố, Phó chủ tịch Quận ủy…
Đoạn giới thiệu này, Trương Dương vẫn còn nhớ, lúc đó hắn chỉ biết cha mình làm quan, nhưng quan to cỡ nào thì hắn không biết.
Trong trang này, hai mẹ con Trương Dương xuất hiện rất ít.
Trương Dương tính toán, Trương Khắc Cần từ một nhân viên bình thường lên Chủ tịch xã mất khoảng tám năm, từ Chủ tịch xã lên Phó chủ tịch Địa khu cũng mất khoảng tám năm, thời gian bằng nhau, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác nhau, Phó chủ tịch Địa khu (cấp Phó giám đốc sở) và Chủ tịch xã (cấp trưởng phòng) chênh lệch với nhau quá lớn.
Trương Dương tiếp tục lật sang trang thứ ba.
Đến trang này sự xuất hiện của mẹ Trương Dương trở nên nhiều hơn.
Chủ yếu là giới thiệu công tác của mẹ Trương Dương, Trương Khắc Cần thay đổi nhiều công tác nhưng mẹ Trương Dương thì chỉ có hai lần chuyển đi cùng chồng, nhưng công tác đều là ở viện nghiên cứu cả.
Trương Dương chú ý, hai lần này mỗi lần đều là Trương Khắc Cần chuyển đến nơi khác chừng nửa năm thì mẹ Trương Dương mới chuyển theo.
Cứ như vậy, mấy năm này thời gian hai người ở cùng với nhau có thể nói là rất ngắn ngủi.
Cũng khó trách ấn tượng về cha của Trương Dương lại nhạt nhòa như vậy, hắn gần như không có khái niệm cha.
Đọc hết trang này, Trương Dương lại cúi đầu suy nghĩ một.
Trang này giới thiệu khá vụn vặt, Trương Khắc Cần đảm nhiệm chức Phó chủ tịch Địa khu không bao lâu thì lên chức Chủ tịch Địa khu, sau đó lại làm Bí thư ở một địa khu khác. Lần chuyển công tác thứ hai của mẹ Trương Dương chính là thời điểm ông đảm nhiệm chức Bí thư.
Lúc đó, Trương Dương đã biết một chút rồi, hình như lúc chuyển đến nhà mới hắn còn rất vui vẻ, rất nhiều các cô chú ở đó thường xuyên mang cho hắn đồ ăn.
Trang thứ tư, càng ít giới thiệu về mẹ Trương Dương hơn, đối với việc ghi lại về Trương Khắc Cần cơ bản đã là một chiến tích rồi, Trương Khắc Cần không chỉ có vận khí, mà còn có năng lực rất tốt, thời điểm làm chủ quản địa phương đã mang lại sự thay đổi rất lớn cho nơi đây.
Ông còn bắt và trừng trị nghiêm khắc một số tham quan ô lại.
Thời điểm đó, Trương Khắc Cần còn được nhân dân ca tụng là Trương Thanh Thiên.
Trang thứ năm ghi lại việc Trương Khắc Cần được điều động, ông được điều về thủ đô, mẹ Trương Dương lần này cũng được điều đi, tuy nhiên lại không về thủ đô mà là đi địa phương khác.
Lục trong trí nhớ của mình, Trương Dương lại nhớ đến một lẫn cãi lộn.
Lần đó ba mẹ hắn cãi nhau rất to. Bởi vì luôn sống với mẹ cho nên ấn tượng về cha rất ít, lần đó vì hắn còn nhỏ nên không dám lên tiếng, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi hận cha mình.
Hắn cho rằng cha đã bắt nạt mẹ.
Có lẽ thành kiến của Trương Dương đối với cha mình đã được lưu lại từ thời điểm đó.
Trương Khắc Cần đi thủ đô, mẹ lại đi đến một thành phố khác, hai người lại tách ra. Trương Dương vẫn đi theo mẹ, sống một cuộc sống vui vẻ bên mẹ.
Đáng tiếc chỉ một năm sau, Trương Khắc Cần lại đột nhiên xuất hiện, đón Trương Dương đi thủ đô, một năm này Trương Khắc Cần ở thủ đô phát triển rất tốt, thời điểm ông được điều về thủ đô lần trước, vì quan hệ công tác, cho nên đã kết giao được với nhiều người có năng lực, quan hệ.
Những người này hiện có nhiều người thất bại nhưng cũng có nhiều người phát triển tốt.
Trong số người quen của Trương Khắc Cần, còn có những tiền bối lúc đầu không được coi trọng, bị mọi người xa lánh, chỉ có Trương Khắc Cần là tôn trọng bọn họ.
Mối thiện duyên này cũng chính là cơ sở để sự nghiệp của ông phát triển sau này.
Thông qua tư liệu của Trương Khắc Cần, Trương Dương cố gắng nhớ lại, hình như thời gian hắn về thủ đô không lâu, hơn nữa mỗi ngày đều “đòi” mẹ.
Đại khái là khoảng ba tháng, Trương Khắc Cần không thể mang hắn theo được nữa, cho nên đành phải gửi hắn lại về với mẹ.
Trương Dương còn nhớ rõ, lúc đó hắn đã coi Trương Khắc Cần là kẻ khốn khiếp.
Lật lại những ký ức đó, khóe miệng Trương Dương lại cười nhạt, hóa ra thân thể này từ nhỏ đã có ấn tượng không tốt với ba mình rồi.
Trang thứ sáu, cuối cùng cũng xuất hiện những điều mà Trương Dương mong muốn.
Khi Trương Dương trở về không được bao lâu, mẹ hắn đột nhiên phát bệnh nặng, sau đó phải vào trong bệnh viện.
Trương Khắc Cần lúc đó cũng vội vàng từ Bắc Kinh về nơi này và ở lại khoảng hai tháng, trong thời gian hai tháng này mẹ Trương Dương cũng qua đời.
Tài liệu không viết nhiều về việc mẹ Trương Dương qua đời, chỉ nói là đột nhiên phát bệnh mà chết, mà trong lúc này, Trương Khắc Cần vẫn luôn ở bên vợ.
Xem đến đây, lòng Trương Dương lại trùng xuống.
Từ tài liệu có thể thấy, Trương Khắc Cần vẫn luôn yêu thương vợ con. Hai người yêu nhau, sau đó kết hôn và hưởng cuộc sống hạnh phúc bên nhau, mấy năm sau khi kết hôn mới có con.
Tình cảm như vậy, lẽ ra phải rất bền vững mới phải.
Cho dù về sau Trương Khắc Cần vì bận rộn công tác, tình cảm vì thế mà phai mờ đi.
Nhưng nếu chỉ đơn giản là phai mờ đi thì Trương Dương cũng không phải oán hận cha nhiều đến thế.
Trang tài liệu này Trương Dương xem rất lâu.
Tài liệu ghi chéo khá tỉ mỉ, sau khi vợ qua đời, Trương Khắc Cần tỏ ra rất thương tâm, ông chủ trì lễ tang, còn ở bên vợ rất nhiều ngày, từ những ghi chép này căn bản không thể nhìn ra điểm sai nào của Trương Khắc Cần.
Nhưng nếu như không có sai lầm thì tại sao Trương Dương lại oán hận ông đến thế?
Lúc này Trương Dương đặt tài liệu xuống, cố gắng lục trong trí nhớ của mình, mẹ bị bệnh và mất như thế nào.
Nhưng hắn nghĩ thế nào, những ký ức đó đều không thể tái hiện lại được.
Dường như chỉ có lúc mẹ hắn bị bệnh, Trương Khắc Cần mới đến. Sau khi Trương Khắc Cần rời khỏi thì trong lòng hắn đã có oán hận rồi.
Những ngày Trương Khắc Cần ở lại, Trương Dương căn bản đều muốn xa lánh, cuối cùng không còn cách nào khác Trương Khắc Cần đành phải đưa hắn đến ở với ông bà nội.
Ở đó, thỉnh thoảng Trương Khắc Cần cũng có đến, nhưng càng gặp ông, Trương Dương càng hận ông.
Lâu dần, những oán hận này không những không được xóa bỏ mà ngược lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Trương Dương mờ mịt cầm tờ tài liệu thứ bảy lên, chỉ nhìn mấy cái đã xong rồi.
Đây đều là giới thiệu sau Trương Khắc Cần, Trương Khắc Cần ở thủ đô phát triển rất thuận lợi, sau đó lại về địa phương làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Phó bí thư Tỉnh ủy, và sau cùng là đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy – Nhân vật số 1 tỉnh Giang Đông.
Từ trang tài liệu có thể thấy con đường làm quan của Trương Khắc Cần thật sự rất thuận lợi. Nói là thuận buồm xuôi gió cũng không đủ được.
Tuy nhiên những điều này không phải là kết quả mà Trương Dương mong muốn, nghi hoặc lớn nhất của hắn vẫn không thể được cởi bỏ.
Trương Dương nhíu mày, lật lại trang thứ sáu một lần nữa, nhìn về đoạn tóm tắt việc mẹ mình qua đời.
Bởi vì sự dặn dò của Trương Dương, đoạn này được viết rất nhiều, bao gồm cả thời gian mẹ Trương Dương sinh bệnh và phản ứng của các nơi sau khi bà qua đời.
- Không đúng.
Ánh mắt Trương Dương đột nhiên sáng lên, hắn bỗng thốt lên một tiếng.
Lật xem xong những trang tài liệu này, Trương Dương lập tức phát hiện một vấn đề, một vấn đề rất quan trọng.
Những tài liệu này viết lại rất tỉ mỉ, nhưng không viết nguyên nhân mẹ Trương Dương qua đời, cũng không viết bà bị mắc bệnh gì.
Bất luận là vì sao lại qua đời thì cũng phải nên viết, những điều này Trương Dương cũng đã dặn dò Long Phong rất kỹ, Trương Dương tin tưởng Long Phong cũng sẽ đem những điều này về truyền đạt lại một cách rõ ràng.
Không viết bệnh gì, không viết nguyên nhân cái chết, quá trình mất của bà cũng được viết rất sơ sài, thời điểm Trương Dương sinh bệnh qua đời và phản ứng ở các nơi lại được viết rất rõ ràng.
Đây không phải là bọn họ quên, mà là những người điều tra tài liệu này cũng không biết.
Trương Dương đoán, khả năng của người sau càng lớn hơn nữa, đệ tử nội môn của Long gia có thể rất rõ ràng, chỉ nhìn phản ứng của Long Thành là có thể biết được.
Nếu đã là chuyện Long Phong đích thân dặn dò, thì bọn họ không thể làm cho qua quít được.
Nói như vậy, kết quả lớn nhất chính là người sau, Long gia điều tra nguyên nhân cũng không biết nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẹ Trương Dương là gì.
Không biết nguyên nhân cái chết, cũng có thể thuyết minh, không có tài liệu như vậy lưu lại.
Trương Dương mặt mày trở nên ngưng trọng, bị bệnh gì, không ngờ lại không được ghi lại trong bất cứ trang tài liệu nào. Giống như trên thế giới không có loại bệnh tật này vậy, cho dù là đột tử, không tìm ra nguyên nhân phát bệnh thì cũng sẽ lưu lại kết luận chết không rõ nguyên nhân.
Mà mẹ Trương Dương bị bệnh nặng chừng hai tháng mới mất, không thể có chuyện đột tử được.
Cầm tờ tư liệu thứ sáu, Trương Dương cố vắt óc nhớ lại, trong ký ức của hắn cũng không có việc mẹ bị bệnh gì, bất kể hắn nghĩ thế nào cũng đều không nhớ ra được.
Suy nghĩ một lát, Trương Dương mới đứng lên và bước nhanh ra ngoài.
Nguyên nhân phát bệnh và dẫn đến tử vong của mẹ chắc chắn không bình thường, đây là một manh mối rất quan trọng, có lẽ thông qua điểm này hắn có thể tìm được nguyên nhân tại sao mà mình oán hận cha mình đến thế.