Thần Y Thánh Thủ

Chương 285: Chương 285: Phó chủ tịch quận, hừ!




Chủ tịch quận Lương vốn quan hệ rất tốt, không ngờ thân phận của ông ta lại không phát huy tác dụng ở đây.

Ông ta càng không ngờ rằng người của Cục công an thành phố lại đến bệnh viện làm nhiệm vụ đúng lúc đó, lại còn phát hiện ra thuốc phiện trên người em trai ông ta. Hít thuốc phiện và buôn lậu thuốc phiện là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Ông ta hiểu được đời em trai ông ta coi như xong rồi.

Số lượng thuốc phiện bao nhiêu thì ông ta không biết. Nhưng ông ta rất hiểu em trai mình, biết rằng số lượng nhất định không nhỏ đâu.

Thằng cha này chẳng có năng lực gì nhưng lại có dã tâm lớn, làm gì cũng thích làm thật lớn.

Chủ tịch quận Lương giúp nó mở công ty, dùng quan hệ của mình kéo về cho nó hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng thằng cha này nói rằng kiếm tiền kiểu đó quá chậm, mỗi tháng kiếm được mấy chục nghìn tệ không đủ tiêu, không thèm làm đại lý nữa, nên phải bồi thường hơn một triệu. Cuối cùng vẫn là Chủ tịch quận Trương đến thu dọn hậu quả cho.

Từ sau khi phát hiện ra nó hít thuốc phiện, ông ta cũng rất lo lắng rằng thằng em mất dạy này sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Bây giờ lo lắng của ông ta đã thành sự thật, lần hít thuốc phiện này đã thực sự xảy ra chuyện thật.

Xe cứu thương đã tới. Lái xe của ông ta bị Long Phong đá cho một cước, bị thương không nhẹ, bây giờ còn đang hôn mê.

Sau khi xe cứu thương đưa lái xe đi, Chủ tịch quận Lương cũng dẫn thư kí của ông ta đi, khi đi còn không thèm chào hỏi ai.

Tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, tuy nhiên mối lo lắng trong lòng Hoàng Thạch cuối cùng cũng tan biến.

Gã không ngờ vụ án này lại đột nhiên có biến chuyển như thế. Trước mắt thì Cục Công an thành phố sẽ tiếp nhận vụ này. Không phải là do gã đưa đẩy lên trên mà là Cục Công an thành phố chủ động tiếp nhận nên không có bất kì ảnh hưởng nào đến gã.

Hơn nữa phát hiện ra vụ án hít thuốc phiện và buôn lậu thuốc phiện này, gã còn có công lao, nói không chừng được thưởng nữa.

Điều này đối với gã mà nói có thể đã là kết quả tốt nhất rồi.

- Một Phó chủ tịch quận mà thôi, chảnh như vậy à? Trương Dương, việc này cậu không cần lo lắng, cứ giao cho tôi là được. Chỉ cần hắn ta không trong sạch, tôi cam đoan sẽ làm cho cậu vừa lòng!

Cuối cùng Long Thành cũng nói chuyện, câu nói lại rất chắc chắn.

Kẻ phạm tội là em trai của Chủ tịch quận Lương chứ không phải là bản thân của hắn ta. Cho dù biết hắn ta đến đồn Công an với mục đích không chính đáng gì, nhưng những người ở đây đều không thể nào giữ hắn ta lại được.

Không giữ được chân hắn ta không có nghĩa là buông xuôi.

Hoàng Hải cười ha hả nói:

- Anh Thành, có những lời này của anh, tôi an tâm rồi. Tôi rất hiểu tên Chủ tịch quận Lương này, lòng dạ hắn ta rất hẹp hòi, nếu không trị hắn ta thì sớm hay muộn gì cũng sẽ gây tai họa cho anh em chúng ta!

Mí mắt Hoàng Trạch tự nhiên giật giật mấy cái.

Đây đều là những người như thế nào? Tại sao lại bàn về một Phó chủ tịch quận mà không kiêng nể gì như vậy, giống như trị được ông ta chỉ là chuyện dễ như bỡn.

Nếu thực sự như vậy thì năng lực của những người này thật khó lường. Việc hôm nay gã đã làm rất đúng. Ít nhất là gã đã nghiêng về Trương Dương, tức là đã ở phe của Trương Dương.

Lúc này gã đột nhiên nghĩ tới câu nói của Trương Dương trước đó, nói gã là người của mình.

Người của mình, thật lọt tai biết bao. Bây giờ gã ước gì là người cùng phe cánh với Trương Dương. Những người này xem ra đều có thế lực không nhỏ, nếu mình vào phe họ thì nhất định sẽ có nhiều lợi ích.

- Yên tâm đi, nếu là Chủ tịch quận còn phiền toái một chút, chứ chỉ là Phó chủ tịch quận thì… hừ!

Long Thành hừ lạnh một tiếng, trong mắt còn có tia hằn học.

Long Thành tuy không ở trong quan trường, nhưng Long gia đã sớm có ảnh hưởng thẩm thấu trong đó, chuyện lần này không chỉ có liên lụy đến riêng Trương Dương, mà còn có Long Phong dính vào nữa.

Chỉ cần Long Phong tham dự vào, điều này chẳng khác nào là chuyện của Long gia. Nếu Long gia mà ra tay thì một Phó chủ tịch quận cũng chẳng đáng gì.

Cho dù là Chủ tịch quận thì cũng chỉ phiền toái một chút, thế lực của Long gia năng lượng lớn hơn hẳn sự tưởng tượng của người bình thường nhiều. Đương nhiên, đây là dựa vào lực lượng của gia tộc, chỉ trông vào một mình Long Thành thì không đủ. Người ta dù sao cũng là một cán bộ.

- Luật sư Hồ, người bị hại ở ngay đây. Tôi khác của bọn họ tôi mặc kệ, nhưng hành vi cầm thú kia nhất định phải bị truy cứu đến cùng.

Trương Dương lại nói tiếp. Hoàng Trạch thoáng sửng sốt, lập tức nhớ tới việc Trương Dương tố cáo trước đó.

Nhìn dáng vẻ của hắn nhất định là phải truy cứu những người này đến cùng, dù sao có hành vi buôn lậu thuốc phiện, có thêm cái tội danh cưỡng dâm không thành nữa thì cũng không thấm vào đâu.

- Cậu Trương, cậu yên tâm. Vụ án này chúng tôi sẽ hết sức phối hợp, luật sư Hồ, anh đi theo tôi.

Luật sư Hồ còn chưa nói gì, Hoàng Trạch đã giành biểu thị thái độ ủng hộ trước.

Trong tình hình rõ như ban ngày lúc này, gã không dứt khoát phán đoán chính xác thì ngu quá rồi còn gì. Áo gấm thêm hoa không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ít ra chủ động nhiệt tình làm vẫn còn hơn là không làm gì cả.

- Cậu Trương, cậu chờ một chút, tôi sẽ đi gặp người bị hại.

Luật sư Hồ vội đồng ý để Hoàng Trạch dẫn bọn họ đến chỗ của đám Nam Nam.

Bọn Hồ Hâm, Cố Thành đều ở bên trong, tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài, bọn họ đều nhìn thấy hết, lúc này đang trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ không biết thân phận của bọn Hoàng Hải, Long Thành, nhưng nhận biết được xe đấy. Mấy chiếc xe đến đây, không có một chiếc nào là loại xoàng cả. Nhìn những chiếc xe thì biết những người này không có một ai đơn giản cả đâu.

Bọn họ vẫn không biết Trương Dương giao du với những công tử quyền quý này từ khi nào. Trong số những người này, bọn họ chỉ biết một mình Tô công tử.

Nhưng những chuyện xảy ra khiến bọn họ hả giận rất nhiều. Những người này đều không đánh mắt đến Chủ tịch quận Lương, còn ngài Chủ tịch quận thì phải mặt mũi xám xịt bỏ đi. Điều này làm áp lực trước đó của bọn họ vơi đi rất nhiều.

Dân không đấu được với quan lớn, không chỉ có Nam Nam và Tiểu ngốc sợ hãi, cho dù là hai người bọn họ cũng có chút bận tâm.

Bây giờ Chủ tịch quận Lương đã đi khỏi, lại ra đi một cách ngán ngẩm như vậy, áp lực đè nặng trong lòng bọn họ tất nhiên không còn nữa.

Hoàng Trạch dẫn luật sư Hồ mà mọi người đến nơi, sau đó liền ra ngoài. Luật sư Hồ phải một mình tìm hiểu và trao đổi tình hình với đương sự. Cảnh sát của vụ này không tiện nán lại.

- Nếu đã đến đây rồi thì lát nữa cùng nhau đi ăn cơm nhé!

Trương Dương cười ha hả nói với mấy người bạn tốt. Bọn họ đang dùng cơm, nghe được hắn ở đồn công an này, chưa ăn cái gì đã lập tức chạy tới. Lần cảm kích này Trương Dương sẽ ghi nhớ ở trong lòng.

- Không nói thì tôi quên khuấy mất, đúng là đói bụng rồi!

Lý Á là người đầu tiên hưởng ứng, còn ra sức ôm bụng lăn lộn một hồi. Bọn họ thực sự đang đói, nhưng tuyệt đối không đói đến mức thái quá như y thể hiện.

- Đừng vội, tôi cần chào hỏi vị Bí thư Tiêu kia một chút, chuyện của Chủ tịch huyện Lương tôi phải xử lý sớm một chút.

Long Thành xua xua tay nói, lấy điện thoại di động ra gọi.

Bí thư Tiêu là bí thư khu vực, cấp bậc còn cao hơn so với Chủ tịch quận Lương, cũng là nhân vật hàng đầu ở đây.

Quan hệ của Long Thành và Bí thư Tiêu cũng rất tốt. Bây giờ muốn động chạm đến người trên địa bàn của ông ta, dù sao cũng nên chào hỏi trước một tiếng, nếu không thì sẽ khó ăn nói.

- Lạch tạch!

Khi Long Thành gọi điện thoại thì chân tay ông chủ nhà hàng vẫn đứng ở đó đã mềm nhũn ra, liền ngồi phịch xuống đất.

Lúc trước ông ta liều mạng bao che cho Lương tổng, chính là muốn dựa vào quan hệ của Chủ tịch quận Lương. Bây giờ người ta căn bản không thèm quan tâm, còn trực tiếp đối phó cả ngài Chủ tịch.

Nếu là những người khác nói thì ông ta sẽ cảm thấy đây đều là những lời khoác lác, nhưng những người này rõ ràng không giống như thế. Khi Chủ tịch quận Lương ở đây, bọn họ thật sự không coi Chủ tịch quận Lương thành chuyện gì to tát. Lời nói của bọn họ thực sự đáng tin.

Nếu như Chủ tịch quận Lương bị lật đổ thì ông ta càng khỏi cần phải nói đến.

Lúc này ông ta liền nghĩ tới lời nói lúc trước của Trương Dương là sẽ làm cho ông ta phá sản. Đối với một thương nhân mà nói thì phá sản không khác gì tử hình, cũng coi như là sự trừng phạt nặng nhất rồi.

- Trương… cậu Trương, tôi biết tôi sai rồi. Tôi sẽ bảo bọn họ sửa, sửa lời khai làm chứng, sẽ ăn ngay nói thật.

Ông chủ này hình như nghĩ ra điều gì, lập tức bám lấy Trương Dương, giơ tay muốn ôm lấy chân Trương Dương.

Khi ông ta nói chuyện còn nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trông rất đáng thương.

Trương Dương cau mày, chân nhẹ nhàng tránh đi. Bộ dạng của ông ta thật sự quá buồn nô, Trương Dương cũng không muốn để cho ông ta ôm chân như vậy.

- Người này là ai thế?

Tô Triển Đào ngạc nhiên hỏi Mễ Tuyết. Cô vừa nãy chưa kể chuyện của ông chủ này ra nên mọi người còn chưa biết là chuyện gì.

- Ông ta là ông chủ nhà hàng.

Mễ Tuyết cũng ghê tởm lắc đầu, nói ra hành vi phạm tội của ông này. Ông chủ này còn nằm sấp xuống đất khóc lóc van xin Trương Dương.

- Khốn kiếp, nhân viên của mình còn không bênh vực, lại còn đi dung túng cho người ngoài.

Mễ Tuyết còn chưa nói xong, Tô công tử liền nổi điên lên đánh cho một cái, đạp vào mông ông chủ nhà hàng kia một cái. Sau khi đá xong một cái, y còn chưa nguôi giận, lại tiếp tục đá nữa.

Không chỉ có y, Lý Á cũng lao lên đá loạn xạ cho một hồi. Hoàng Hải và Long Thành tính tình điềm đạm, chín chắn hơn một chút, tuy cũng rất muốn động thủ, nhưng khống chế được chính mình.

Xung quanh có rất nhiều cảnh sát nhưng không ai quay đầu lại đó, ai về chỗ của người nấy, nên làm gì thì làm cái ấy.

Đây là đồn Công an, đánh người ở đây quả thực là không nên. Nhưng mấy kẻ đánh người này, bọn họ đều không dám đắc tội. Hơn nữa ông chủ nhà hàng này quả thực đáng đánh. Nếu không phải bọn họ đang mặc đồng phục thì cũng muốn đá cho lão ta vài cái.

Luật sư Hồ đang hỏi Nam Nam và Tiểu Ngốc đều vội vàng nhìn về phía ngoài sân.

Ông chủ này bình thường rất keo kiệt. Nếu không phải giám đốc cư xử tốt với các cô thì hai cô đã nghỉ luôn từ lâu rồi. Bây giờ nhìn thấy ông chủ bị đánh, trong lòng hai cô cũng có cảm giác được hả giận.

Tô Triển Đào và Lý Á đạp một hồi, đá mệt mỏi rồi mới thôi.

Ông chủ nhà hàng không ngừng rên rỉ trên mặt đất. Ông ta hi vọng những người này đánh ông ta một trận xong thì sẽ hết giận, khi hết giận rồi thì sản nghiệp của ông ta cũng sẽ có hi vọng giữ lại được.

Sau khi luật sư Hồ tìm hiểu rõ tình hình liền đi từ trong phòng ra.

Vụ án này thực ra không khó, mấu chốt vấn đề là lời khai của nhân viên nhà hàng gây bất lợi cho Nam Nam và Tiểu Ngốc, nhưng điều này không làm khó được luật sư Hồ.

Luật sư Hồ đề nghị Nam Nam và Tiểu Ngốc đi đến bệnh viện làm kiểm tra trước, ít nhất sẽ lấy về được giấy giám định thương tích nhẹ, sau khi đến Hội liên hiệp phụ nữ sẽ cùng nhau tố cáo ông chủ nhà hàng kia và Lương tổng.

Chuyện hai cô gái chân yếu tay mềm bị khách hàng ức hiếp, nhà hàng mặc kệ sẽ rất dễ dàng thu hút sự thông cảm của Hội liên hiệp phụ nữ.

Trong Hội liên hiệp phụ nữa có không ít các nữ anh hùng ngoài xã hội. Bình thường các chị rất ghét những chuyện như thế này. Có được sự ủng hộ của các chị thì việc này chẳng khác nào đã thành công một nửa.

Về phần nhân viên khách sạn, bọn họ không thay đổi lời khai cũng không sao cả. Đến lúc có áp lực thì bọn họ không sửa lời khai cũng không được, càng khỏi phải nói đến chuyện người của đồn Công an còn điều tra rất tỉ mỉ và cẩn thận.

Đồn Công an bây giờ đã hoàn toàn đứng về phía bọn hắn nên vụ án này càng giải quyết dễ dàng hơn một chút.

Luật sư Hồ quyết định rồi thì mọi người lập tức thực hiện. Trương Dương gãi gãi đầu, hình như không muốn thực hiện giám định trước.

Hắn đúng là một bác sĩ, không phải là luật sư. Điều đầu tiên mà luật sư nghĩ đến là chuyện có lợi cho vụ án. Điều mà hắn nghĩ đến lại là ra ngoài cùng bạn bè, Nam Nam và Tiểu Ngốc không sao là được rồi.

Góc độ nhìn không giống nhau thì kết quả là cách suy nghĩ cũng không giống nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.