- Tôi cũng phải uống?
Anh nông dân khôi ngô vạm vỡ được gọi với cái tên Nhị Đản hết sức ngạc nhiên nhìn Trương Dương và nói:
- Tôi không có bị bệnh, bị bệnh là thằng Cẩu nhà tôi!
- Không được anh cũng phải uống!
Trương Dương lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột.
- A, vậy, vậy tôi uống là được chứ gì.
Nghe thấy giọng nói của Trương Dương, Nhị Đản hơi hốt hoảng một chút, không
kìm lòng mà thốt ra một câu, nói xong, anh ta mới ngẩn người ra, vì sao
bản thân lại đồng ý nhanh như vậy, phải biết rằng anh ta từ nhỏ rất ghét uống thuốc , đặc biệt là thuốc, đắng như vậy thật chẳng dễ uống chút
nào.
Nhị Đản chỉ là một người bình thường, còn Trương Dương bây
giờ đã là người tu luyện đại viên mãn nội công tứ tầng, lại thêm lần này ở biệt viện Nghiêm gia cũng có chút thu hoạch, Trương Dương không cần
dùng đến nội công, chỉ cần giơ tay cũng ẩn chứa một khí thế không dễ để
từ chối, điều này mới làm cho Nhị Đản không cách nào từ chối tâm ý của
Trương Dương được, vui vẻ đồng ý.
Cũng may hai cha con nhà Tôn
gia chỉ vừa mới bị truyền nhiễm, virut truyền nhiễm trên người bọn họ
chưa khuếch tán, cũng chưa có sự thay đổi bất thường nào, cho nên cũng
rất dễ để chữa trị, nếu quả thật đã bắt đầu khuếch tán khiến virut này
bắt đầu biến dị, hình thành bệnh dịch thực sự, thì cho dù là Trương
Dương, cũng rất khó ứng phó.
Bên ngoài biệt viện, bỗng vọng lại tiếng hí của Truy Phong, tiếng ong ong của động cơ mô tơ, cũng theo đó truyền vào.
- Lại là ai đến nữa đây?
Bà cụ nhà Nghiêm gia và Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai tràn đầy sự nghi hoặc.
- Đi ra xem xem.
Trương Dương dìu bà cụ nhà Nghiêm gia, đi ra ngoài, lão Tôn cũng đi ra theo,
chỉ có bố mẹ của cẩu, không yên tâm nó, nên ở lại trong nhà, chăm sóc
nó.
Căn nhà nhỏ của Nghiêm gia ngày hôm nay xem ra vô cùng náo
nhiệt, bên ngoài, hai chiếc xe cảnh sát, một xe cứu thương đang đỗ ngay
cửa nhà Nghiêm gia, còn Truy Phong toàn thân phủ tuyết trắng, ngẩng cao
đầu đứng chặn ở cửa, không cho những người mặc đồng phục cảnh sát và bác sĩ đi vào.
Không ít dân làng, đều bu lại ở cửa nhà Nghiêm gia chặt như nêm cối.
Bọn họ nhìn con đại bạch mã đang giằng co với cảnh sát và bác sĩ, vừa ngạc
nhiên thán phục trước thần thái của con ngựa trắng này, vừa nhỏ tiếng
trao đổi chuyện Nghiêm gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng lúc đám cảnh sát đang đau đầu không biết làm thế nào để lách qua được
chú ngựa trắng trước mặt mà tiến vào nhà Nghiêm gia, Trương Dương đã dìu bà cụ nhà Nghiêm gia đi ra.
Nhìn thấy Trương Dương Truy Phong
mới lười biếng nhường đường, đám người này thật là phiền phức, vừa sáng
sớm đã lái mấy cục sắt ồn ào này tới đây, Truy Phong vốn không ưa mấy
cục sắt này, hiển nhiên sẽ không để đám người vừa bước xuống khỏi xe đã
muốn xông vào nhà dễ dàng xông vào như vậy.
- Đây là nhà của Nghiêm Phục Khai đúng không?
Một viên cảnh sát dẫn đầu, sau khi nhìn thấy Trương Dương, bước lên trước một bước, tiến tới dò hỏi.
Nghiêm Phục Khai chính là ông nội đã qua đời của Nghiêm Lương Phi, bà cụ nhà
Nghiêm gia nghe được câu hỏi của viên cảnh sát kia, vội vàng trả lời:
- Vâng, đúng vậy.
- Người của Tôn gia ở đầu thôn đông, cả nhà ba người có phải đều đang ở nhà bà?
Nghe được câu trả lời của bà cụ, viên cảnh sát dường như thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi thẳng luôn.
Bà cụ nhà Nghiêm gia khó hiểu gật đầu, không biết người của Tôn gia đã
phạm tội gì mà những cảnh sát này đã tìm tới tận nhà bọn họ.
- Là như vậy, vị này là bác sĩ Ngô của bệnh viện thị trấn.
Viên cảnh sát này kéo cái ông bác sĩ đứng tuổi vẫn luôn đứng sau ông ta, nói với bà cụ nhà Nghiêm gia:
- Đứa bé nhà Tôn gia đã mặc phải một căn bệnh truyền nhiễm vô cùng nguy
hiểm, vì vậy xin bà hãy phối hợp cùng với chúng tôi, để chúng tôi đưa họ về bệnh viện.
Thì ra là như vậy, bà cụ nhà Nghiêm gia nghe xong, thì đã hiểu rõ mọi chuyện, bà nhìn vào mắt Trương Dương, sau đó nói với viên cảnh sát:
- Đồng chí cảnh sát, xin đừng lo lắng, bệnh tình đứa bé nhà Tôn gia, sau khi uống xong thuốc cũng không còn vấn đề gì nữa rồi.
Lời của bà cụ nhà Nghiêm gia khiến viên cảnh sát nhíu mày, ông ta quay đầu lại, nhìn vị bác sĩ Ngô đi cùng.
Bác sĩ Ngô lúc này mới đứng ra, nói với viên cảnh sát:
- Cảnh sát Tô, bệnh của đứa bé đó rất có khả năng là một loại bệnh truyền nhiễm rất nguy hiểm, bây giờ bọn họ chạy ra như vậy, tôi thấy rằng lần
này cần phải đưa những người đã tiếp xúc qua với họ về bệnh viện cách ly quan sát, xác nhận bọn họ chưa bị lây nhiễm thì mới được!
Lời
của bác sĩ Ngô vừa nói ra, những dân làng đang vây quanh đó dường như
không hẹn mà gặp cùng lui lại mấy bước, sợ bản thân cũng sẽ bị lây
nhiễm.
- Nếu không phải vì tình hình rất nghiêm trọng, thì tôi
cũng không yêu cầu phía cảnh sát phối hợp với chúng tôi đưa người bệnh
đi.
Lần này, viên cảnh sát họ Tô không do dự nữa, nói với bà cụ nhà Nghiêm gia:
- Xin bà hãy hiểu cho, và phối hợp với chúng tôi.
Ngụ ý trong lời ông ta chính là nhất định phải đưa người của Nghiêm gia cùng về bệnh viện để cách ly quan sát.
- Việc này…
Ánh mắt của bà cụ nhà Nghiêm gia, nhìn về phía Trương Dương, bà cụ đối với
yêu cầu của viên cảnh sát này không có ý kiến gì, nhưng bà lo Trương
Dương sẽ không đồng ý cùng về bệnh viện để cách ly kiểm tra.
- Xin lỗi, tôi gọi điện thoại một chút.
Trương Dương đương nhiên không đồng ý bị đưa về cách ly quan sát, trước hết là bệnh tình của đứa bé nhà họ Tôn sau khi uống thuốc thì cơ bản đã được
khống chế, sẽ không có sự lây nhiễm gì, tiếp đó, hắn không cho rằng một
bệnh viện ở một thị trấn nhỏ sẽ có điều kiện tốt để cách ly đối với loại bệnh truyền nhiễm có khả năng tạo ra dịch bệnh này.
Hắn
lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Trịnh Tề Mặc, Trịnh Tề Mặc vì
chuyện Khương gia buôn lậu thuốc phiện, lúc này vẫn đang ở Bắc Ô, bận
tối mày tối mặt.
Tuy nói Trịnh Tề Mặc lần này là thụ lý án ngoài
tỉnh, nhưng lần này đã triệt phá được cả một ổ lớn điều chế và buôn lậu
thuốc phiện, thực sự thì tất cả công lao đều thuộc về ông ta, đợi vụ án
lần này kết thúc trở về Trường Kinh xong, thì hiển nhiên là vô số vinh
quang đang đợi ông ta rồi, rất có khả năng, trước khi ông ta nghỉ hưu,
vẫn có khả năng được thăng chức.
Nhưng Trịnh Tề Mặc sẽ không
quên, chiến công của ông ta lần này, là do Trương Dương mang lại cho ông ta, vì vậy nhận được điện thoại của Trương Dương, mặc dù ông ta vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn rất vui mừng.
Sau khi nghe Trương Dương ngắn
ngọn nói qua tình hình một chút, ông ta không chút do dự đồng ý với yêu
cầu của Trương Dương, Trịnh Tề Mặc tin tưởng vào y thuật của Trương
Dương, nếu Trương Dương đã nói là không có vấn đề gì, thì tình hình rõ
ràng không giống như lời nói thái quá của ông bác sĩ Ngô.
Sau đó, Trương Dương đưa điện thoại cho viên cảnh sát họ Tô, không biết Trịnh
Tề Mặc đã nói những gì với viên cảnh sát họ Tô, chỉ thấy sau khi cúp
điện thoại, viên cảnh sát họ Tô đã không còn kiên quyết phải đưa người
của Nghiêm gia và Trương Dương cùng về bệnh viện thị trấn tiếp nhận sự
cách ly quan sát nữa.
Ông bác sĩ Ngô thấy viên cảnh sát họ Tô
không còn yêu cầu người của Nghiêm gia cùng trở về bệnh viện phối hợp
điều trị nữa, thì biết nhất định là do cuộc điện thoại vừa rồi của
Trương Dương, không khỏi tức giận nói:
- Như thế là không làm tròn trách nhiệm…
Cảnh sát Tô bất đắc dĩ nhìn ông ta, không ngờ rằng ông ta vẫn còn ở đây mà đôi co không tha, nên vô cùng lúng túng.
- Bác sĩ Ngô, ông xem đơn thuốc này xem, có phải là đối với bệnh tình của đứa bé đã có hiệu quả.
Bà cụ nhà Nghiêm gia không biết từ lúc nào, đã lấy được đơn thuốc mà
Trương Dương đã kê từ chỗ con dâu Đường Tiểu Lan, đưa cho bác sĩ Ngô.
Bác sĩ Ngô bán tín bán nghi nhận đơn thuốc, đầu tiên chỉ là tùy ý nhìn
thoáng qua, tiếp sau đó thì chấn động kinh sợ, hai tay cầm đơn thuốc,
còn xem trọng việc này đến mức lấy ra từ trong túi một cặp kính gọng
đen, đeo vào xong thì cẩn thận xem lại một lần nữa.
Đơn thuốc thực ra rất ngắn, nhưng ông ta phải xem mất chừng 5 phút, sau đó, không tin nổi mà nói:
- Đây, đây là phương thuốc đề phòng sự khuếch tán của ôn dịch thời cổ đại?
Trương Dương lại âm thầm lấy làm ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng, ở đây lại có người có thể nhận ra phương thuốc của hắn.
Ông bác sĩ Ngô này nói không sai, theo cuốn sách “ Trửu hậu bị cấp phương”
của danh y nổi tiếng Cát Hồng, về việc trị liệu, cải tiến các phương
thuốc phòng sự khuếch tán của ôn dịch, thì phương thuốc Trương Dương kê
trước đó, chính là của tổ tiên nhà họ Trương.
Bác sĩ Ngô có thể
nhận ra phương thuốc này, cũng là nhờ nhà ông ta có rất nhiều sách về y
học cổ đại, lúc nhàn rỗi ông ta rất thích xem, nên lần này vừa nhìn ông
ta đã phát hiện ra phương thuốc này ngay.
Bác sĩ Ngô liền thay đổi thái độ của bản thân trước đó, trở nên cung kính với bà cụ nhà Nghiêm gia và hỏi:
- Thưa cụ, đây có phải là phương thuốc do cụ viết?
Bà cụ nhà Nghiêm gia cũng không lấy làm ngạc nhiên khi ông bác sĩ Ngô này
xem xong đơn thuốc, thái độ lại nhanh chóng thay đổi nhiều như vậy, đây
chính là phương thuốc do thánh y nhà họ Trương viết ra, sao lại có thể
sao có thể do người ở đây viết được?
- Không phải tôi viết, mà là vị bác sĩ Trương này viết.
Bà cụ nhà Nghiêm gia tự hào chỉ vào Trương Dương và nói:
- Vị này chính là sư phụ của Nghiêm nhi nhà tôi ở Trường Kinh, Trương Dương bác sĩ Trương.
Bác sĩ Ngô cẩn thận cầm đơn thuốc, sợ không dám làm tờ đơn thuốc này có
chút thiệt hại nào, ông ta nhìn Trương Dương, có chút không dám tin.
Một phương thuốc cổ xưa như vậy, không ngờ lại được viết ra bởi một thanh niên trẻ như thế.
- Người trẻ tuổi, phương thuốc này nếu thực là do cậu viết, vậy lão thần
thần minh bạch tán, và những đơn thuốc phòng chống sự phán tán của ôn
dịch được ghi chép trong cuốn “ Trửu hậu bị cấp phương”, cậu cũng biết
đúng không?
Bác sĩ Ngô kiềm chế cảm xúc một cách khó nhọc, ông ta nhìn Trương Dương, giọng nói trong câu hỏi có chút hơi run.
Trương Dương gật gật đầu, những phương thuốc này hắn đương nhiên đều biết.
- Bác sĩ Ngô, phương thuốc này làm sao?
Cảnh sát Tô nhìn thấy thái độ này của bác sĩ Ngô, không hiểu vì sao bác sĩ
Ngô xem xong đơn thuốc, thái độ lại chuyển biến như vậy, hiếu kỳ hỏi một câu.
Phương thuốc này giống như một viên thuốc an thần, bác sĩ
Ngô xem xong hiển nhiên không còn lo lắng gì nữa, ông ta chẳng quan tâm
trả lời câu hỏi của cảnh sát Tô, nói tiếp với Trương Dương:
- Vậy cậu có thể, đem những phương thuốc đó nói cho ta biết được không?
Không đợi Trương Dương trả lời, bác sĩ Ngô liền tự vỗ một cái vào trán, buồn rầu nói:
- Xin lỗi, là do ta quá sốt ruột, những phương thuốc như vậy, hiển nhiên là rất quý báu rồi.
Trương Dương nhìn vào mắt bà cụ nhà Nghiêm gia, đột nhiên nhớ đến một việc, vì thế mà cười nói:
- Không vấn đề gì, ở trong thị trấn Bắc Ô cũng không biết những người
khác có bị lây nhiễm bệnh này không, tôi sẽ để phương thuốc này lại cho
bà cụ nhà Nghiêm gia, sau này thị trấn Bắc Ô có thể phối hợp với người
nhà Nghiêm gia, làm tốt công tác phòng dịch ở Bắc Ô.
Trương Dương vừa nói xong, thì mọi người đều ngây người ra, đặc biệt là bà cụ nhà
Nghiêm gia, càng không dám tin nhìn Trương Dương, không biết vì sao
Trương Dương lại làm như vậy.
- Cụ à, tôi phải đưa Nghiêm Lương Phi trở về Trường Kinh, phương thuốc để lại cho cụ, cụ hãy phối
hợp với bệnh viện thị trấn, phòng ôn dịch có khả năng trở lại.
Trương Dương nói riêng với bà cụ nhà Nghiêm gia.
Chỉ có Đường Tiểu Lan không biết xuất hiện ở cửa nhà lúc nào, mới hiểu được dụng ý của Trương Dương.
Bà cụ nhà Nghiêm gia đã có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình, nhưng bây giờ Trương Dương lại nói như vậy, chính là muốn khiến bà cụ Nhà Nghiêm
gia có việc mà bận rộn, bà cụ nhà Nghiêm gia nhất định sẽ không còn ý
nghĩa coi thường mạng sống nữa.