Một trận gió lạnh thổi qua, cuồn cuộn nổi lên một đám lá rụng, từ bên
ngoài chòi nghỉ mát bay vào trong rồi rơi xuống ngay dưới chân Phác Vĩnh Tuấn.
Từ khoảnh khắc Trương Dương xuất hiện thì ba tên ninja bảo vệ bên cạnh Thạch Dã Khang Thái Lang đem toàn bộ sự chú ý tập trung ở
trên người Trương Dương, cho nên Phác Vĩnh Tuấn lúc trước bị ép tới
không thở nổi lúc này cũng chưa ý thức được không khí áp lực trong còi
hóng mát đã lặng lẽ biến mất.
Lá rụng như hồng mao rơi xuống dưới chân Phác Vĩnh Tuấn, nhưng lại như là một khối đá nặng ngàn cân nện lên chân Phác Vĩnh Tuấn khiến gã trẻ tuổi này nhảy cẫng lên.
- Sư phụ, là linh thú, là linh thú!
Phác Vĩnh Tuấn kích động một lát nhảy dựng lên, cứ thế tưng tưng ở trong chòi hóng mát.
Kim Hiền Thần trong lòng đột nhiên chợt động, một chốc bị Phác Vĩnh Tuấn cả kinh không khí yên tĩnh trong chòi hóng mát hoàn toàn bị phá vỡ.
Ba tên ninja đã sớm bị áp lực cực lớn từ phía Trương Dương cường nay như
là mấy túi khí tràn đầy bỗng chốc bị kim châm, thậm chí không thể nhịn
được mà vội ra tay trước.
Ba tên ninja cơ hồ đồng thời biến mất cạnh Thạch Dã Khang Thái Lang, sau một khắc chúng đã xuất hiện cạnh Trương Dương.
Ba thanh kiếm Nhật sáng ngời không hẹn mà cùng bổ về phía Trương Dương.
Trương Dương khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra vẻ khinh thường cười lạnh, hắn chẳng
qua chỉ là nhẹ nhàng khoát tay, một luồng năng lượng trời đất cực mạnh
lúc này bao phủ toàn thân, bốn thanh kiếm Nhật, tựa hồ bị kẹt giữa không trung, không cách nào chém xuống thêm được chút nào.
Ba tên
ninja không chút biểu hiện trên mặt, lần đầu tiên xuất hiện vẻ khiếp sợ
ngoài ý muốn, chúng hoàn toàn không ngờ sẽ có chuyện như vậy xả ra.
Không đợi ba tên ninja có chút phản ứng, ba đạo bạch quang thoáng chốc đã tới.
Phốc phốc phốc!
Ba đạo bạch quang này cắm phập vào ngực ba người bọn chúng, đồng thời máu
tươi tuôn ra như bông tuyết, ba tên ninja nhất thời vứt kiếm đi đâu, lả
tả như lá rơi xuống bên chân Trương Dương, nằm cùng một chỗ với đống đầu người kia.
Thạch Dã Khang Thái Lang trơ mắt nhìn kia ba tên
ninja ngay cả một chiêu của Trương Dương cũng không ngăn cản được, lúc
này hai chân mềm nhũn, co quắp ngã xuống đất, bản thân y cũng đã mau lui lại đến bậc thang phía ngoài chòi nghỉ mát, giờ lại từ trên bậc thang
chòi nghỉ mát lăn luôn xuống.
Ngẩng đầu, Thạch Dã Khang Thái Lang đã nhìn thấy Trương Dương đứng ở trước mắt cười lạnh nhìn y, phảng phất như nhìn thấy ác ma, Thạch Dã Khang Thái Lang lớn tiếng kêu thảm thiết
rồi xoay người chạy thục mạng, tốc độ đó quả thực còn nhanh hơn cả thỏ.
- Kim Hiền Thần, Kim tiên sinh, ta tin tưởng là ngươi chưa cấu kết với
đám người kia, ngươi nhất định phải bảo vệ ta, chỉ cần ngươi bảo vệ ta,
không để cho ta chết, sau này ta nhất định sẽ giúp ích cho các người
thật nhiều!
Thạch Dã Khang Thái Lang lăn một vòng lại bên cạnh Kim Hiền Thần, hai tay trực tiếp ôm lấy một bên chân Kim Hiền Thần mà lớn tiếng hét lên.
Kim Hiền Thần không để ý tới Thạch Dã
Khang Thái Lang bộ dạng giống như chó nhà có tang, y sững sờ, ngẩn người lỗ mãng nhìn Trương Dương, sắc mặt lúc lạnh lúc nóng, không biết đang
suy nghĩ cái gì.
- Cho đám người mai phục trong bóng tối các ngươi ra cả đi, không cần lén lén lút lút nữa!
Trương Dương thu thập xong ba tên vệ sĩ của Thạch Dã Khang Thái Lang rồi khẽ
nheo mắt nhìn vào ba người trong chòi hóng mát mà nhàn nhạt nói một câu.
Hiện trong chòi hóng mát chỉ còn lại có Thạch Dã Khang Thái Lang, Kim Hiền
Thần và Phác Vĩnh Tuấn ba người, Trương Dương nói như vậy ý tứ không
phải nghi ngờ là đang chỉ đám cao thủ mai phục cạnh chòi hóng mát
Thạch Dã Khang Thái Lang trong mắt hiện lên một tia âm lãnh, chỉ tiếc là y
cúi đầu, ôm lấy một chân Kim Hiền Thần, cho nên không ai phát hiện trong mắt của hắn hiện lên một tia âm lãnh kia.
Kim Hiền Thần cùng
Phác Vĩnh Tuấn vẫn ở lại trong chòi hóng mát, không có bất kỳ cử động
gì, Trương Dương nhìn bọn họ một chút rồi thở dài, nói:
- Các người còn muốn giấu thực lực? Ta đây không thể làm gì khác hơn là không khách khí rồi.
Nói xong, Trương Dương rút Hàn Tuyền Kiếm ra, tiến về phía trước một bước,
đứng ở dưới bậc thang chòi nghỉ mát, phía sau, Truy Phong đột nhiên ngửa đầu hí dài một tiếng!
- Đó là, Hoa Hạ thần binh!
Thạch Dã Khang Thái Lang đang ôm rịt lấy chân Kim Hiền Thần giống như một con chó nhà có tang, trong nháy mắt thấy Trương Dương lấy ra Hàn Tuyền Kiếm thì thất thần theo phản xạ có điều kiện thốt lên lai lịch của Hàn Tuyền Kiếm
Hàn Tuyền Kiếm chính là vũ khí có tiếng tăm lừng lẫy trong
bảng thần binh Hoa Hạ, Thạch Dã Khang Thái Lang có thể nhận ra Hàn Tuyền Kiếm trong tay Trương Dương, hiển nhiên là có hiểu biết sâu về mảng
này.
Hai con ngươi Kim Hiền Thần đột nhiên co rút nhanh, y căn
bản không hề hoài nghi lời Thạch Dã Khang Thái Lang, bởi vì theo tin
tình báo của y thì phía Nhật Bản lần này đến Hoa Hạ, mục đích cơ hồ hoàn toàn giống phía Hàn Quốc, chẳng qua là phía Nhật Bản lần này có mục
tiêu là cướp đoạt mấy món thần binh bảo giáp của Hoa Hạ mà thôi.
Thật không ngờ trên người Trương Dương ngoài việc có được ba con linh thú mạnh thì còn có thần binh lợi khí như vậy.
Kim Hiền Thần lại một lần nữa bị bảo bối trên người Trương Dương làm cho
rung động, bây giờ căn bản cũng không phải lúc để y suy nghĩ nhiều.
Tam đại linh thú cũng đã khiến Kim Hiền Thần trông mòn con mắt, giờ Trương
Dương lại lấy ra Hàn Tuyền Kiếm, phân lượng ở đây lại càng không giống
với lúc trước!
Tựa hồ đã hạ quyết tâm, Kim Hiền Thần rốt cục
không trầm mặc ra đó nữa, y nhẹ nhàng tiến về phía trước một bước, chỉ
vào Trương Dương, trầm giọng nói:
- Xem ra ngươi đã biết bọn ta
có phương án B, như vậy mà ngươi còn dám đánh thẳng vào nơi này như thế, thế chẳng phải khinh bọn ta quá sao?
- Nói nhảm lắm thế. . .
Trương Dương nhẹ nhàng chửi thầm một câu, hắn ngẩng đầu, hướng về phía chòi nghỉ mát nhẹ nhàng gọi một tiếng:
- Truy Phong, Vô Ảnh!
Nghe được tiếng kêu của Trương Dương, Tia chớp và Vô Ảnh hai tiểu tử đã sớm
kiềm chế không giữ được, nay chít chít xèo xèo kêu lên một tiếng rồi
xoay người nhảy ra ngoài chòi nghỉ mát.
Thấy Tia chớp và Vô Ảnh
rời khỏi chòi nghỉ mát, Kim Hiền Thần lộ ra vẻ vội vàng, y sợ này hai
con linh thú này đào tẩu, cho nên lúc này mới quát to một tiếng:
- Thu trận!
Một trận trầm mặc.
Trương Dương mỉm cười nhìn Kim Hiền Thần, chẳng qua là lắc đầu tựa hồ đang tiếc thay cho y.
Còn Kim Hiền Thần sau khi rống lên lại phát hiện phía ngoài chòi nghỉ mát
không có bất kỳ biến hóa gì thì không khỏi thất kinh, trong lòng y đột
nhiên khẽ động, tiếp theo đó như không thể tin nổi lại quát to một
tiếng:
- Thu trận!
Vẫn không có ai đáp lại.
- Chít chít chi!
- Ky ky chi!
Lúc này, trong màn đêm hắc ám, Tia chớp và Vô Ảnh hai cái tiểu tử một lần
nữa xuất hiện ở bên người Trương Dương, hướng về phía Trương Dương dương dương đắc ý kêu lên.
Trương Dương gật đầu, Tia chớp và Vô Ảnh
chỉ trong chốc lát ngắn ngủi mà đã giải quyết hết đám người mà Kim Hiền
Thần tự cho là đang mai phục.
- Ngươi cho là, len lén học một chút kỳ môn độn giáp sơ qua của Hoa Hạ mà có thể tùy ý làm bậy trên địa bàn của bọn ta rồi?
Trương Dương nhìn Kim Hiền Thần, tràn đầy vẻ khinh thường trào phúng nói.
Hiển nhiên, đối với chuyện Kim Hiền Thần đã sớm chuẩn bị phương án B trong
bóng tối, Trương Dương rõ ràng đến tận một hai, cho nên mai phục của Kim Hiền Thần còn chưa kịp lộ diện thì đã bị Vô Ảnh và Tia chớp trong bóng
đêm giải quyết hết.
Kim Hiền Thần tựa hồ không tin lời Trương
Dương, dồn dập lớn tiếng hô “Thu trận” đến hơn mười lần, nhưng vẫn không hề được đáp lại.
Lúc này Kim Hiền Thần cũng khó mà giữ vững vẻ thong dong bình tĩnh mới vừa rồi.
- Không, không thể nào, ngươi sao có thể lợi hại như thế!
Kim Hiền Thần cả người đã bắt đầu run nhè nhẹ, ngay cả giọng nói cũng đã khẽ rung.
Trương Dương không để ý tới Kim Hiền Thần nữa, ngược lại nhìn về phía một người tuổi còn trẻ, Phác Vĩnh Tuấn.
- Nghe nói, ngươi từng đến bệnh viện Kinh Hòa, đặc biệt tìm ta chỉ để tỷ thí.
Trương Dương dùng vẻ mặt chân thành nhìn Phác Vĩnh Tuấn, chăm chú nói:
- Ta thật sự không biết, nên khích lệ ngươi có dũng khí hay là khích lệ sự ngu xuẩn của ngươi.
- Khốn kiếp!
Phác Vĩnh Tuấn làm sao có thể nghe không ra sự châm biếm trong lời nói của
Trương Dương, y thân là kẻ xuất chúng nhất trong đám trẻ tuổi của phía
Hàn Quốc hôm nay, sao chịu được bị coi rẻ như vậy, ngạo khí trong nháy
mắt đã chiến thắng lý trí của y.
- Đừng!
Kim Hiền
Thần đột nhiên giật mình thấy không ổn, vừa định đưa tay ngăn Phác Vĩnh
Tuấn lại thì đáng tiếc là đã trễ, Phác Vĩnh Tuấn vừa nhảy dựng lên, trực tiếp nhằm phía Trương Dương.
- Ta muốn tìm ngươi tỷ thí, nhưng không chỉ là về y thuật!
Trên khuôn mặt anh tuấn của Phác Vĩnh Tuấn đã tràn đầy vẻ dữ tợn, y nhằm phía Trương Dương, toàn thân nội kình sôi trào.
Y ỷ vào tốc độ của mình rất nhanh, chỉ tiếc y không biết là trong mắt
Trương Dương, tốc độ của y được quay chậm gấp mười mấy lần.
Lạch cạch.
Trương Dương căn bản khinh thường mà xuất thủ, phía sau Truy Phong hừ lạnh một tiếng, một cỗ năng lượng nhanh như tia chớp từ trong lỗ mũi bắn ra,
Phác Vĩnh Tuấn chưa kịp phản ứng, ngay khi lao ra nửa đường thì đã hôn
mê ở trên bậc thang chòi nghỉ mát, sau đó thuận thế lăn xuống dưới bậc
thang, hoàn toàn chết ngất đi qua.
- Không chịu nổi một đòn mà cũng dám đến Hoa Hạ cho xấu mặt ư?
Trương Dương thất vọng nhìn về phía trước, buông một tiếng thở dài nặng nề,
hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, một đám tôm tép nhãi nhép cứ như vậy
mà cũng dám đến tranh linh thú thần binh của Hoa Hạ ư?
- Nếu như
các ngươi không còn thủ đoạn gì khác thì hôm nay ta cũng không thể làm
gì khác hơn là không dây dưa với các ngươi nữa, tránh được việc các
ngươi lại tiếp tục gây tai họa trên đất bọn ta.
Trương Dương lắc đầu, quyết định không lãng phí thời gian .
nữa
Bỗng lúc này, Thạch Dã Khang Thái Lang mới đó còn không bằng nửa con chó mà nay đã chậm rãi đứng lên.
Xoẹt!
Một con dao, thực lực yếu ớt đến hoàn toàn có thể không tính là Thạch Dã
Khang Thái Lang mà lại đã đánh ngất xỉu kẻ có thực lực nội kình ba tầng
là Kim Hiền Thần.
Giờ phút này, trong chòi hóng mát chỉ còn lại hai người Trương Dương cùng Thạch Dã Khang Thái Lang.
Ngoài thành, trên một con dốc vắng vẻ, có ba người đang đứng, một người trong đó chính là người thần bí áo đen mà Trương Dương từng gặp ở trước biệt
thự Khương gia tại Nhạn Minh Sơn - Bắc Giao.
Còn lại hai người mặc áo choàng màu trắng bạc, bọn họ nhìn đèn đuốc sáng trưng trong thành mà trầm mặc.
- Chính là người này.?
Một người thần bí áo màu trắng bạc đột nhiên mở miệng phá tan sự trầm mặc.
Nghe y nói thế, người áo bào trắng kia khe khẽ gật đầu, hài lòng nói:
- Không tệ!
- Không được, vẫn phải chờ thêm một chút.
Lúc này, người thần bí áo đen kia cau mày, nói một câu.
Những lời này rất dứt khoát, tiếng nói sau khi phát ra thì dù hai gã thần bí
áo trắng kia còn muốn nói điều gì nhưng chẳng qua chỉ là há mồm rồi im
lặng.