Kiều Dịch Hồng cũng không đợi quá lâu, rất nhanh một chiếc taxi mở đèn sáng trưng gầm rú đi tới, dừng ở cửa thôn.
Người đàn ông mặc áo gió đi xuống taxi, taxi quay đầu liền nhanh chóng rời
khỏi nơi này, sau khi taxi rời khỏi, mảnh đất hoang vắng này lại trở nên tĩnh lặng.
Người đàn ông mặc áo gió kia dĩ nhiên là Phác Thừa Ân.
Phác Thừa Ân nhìn xung quanh một lượt, đi theo hướng cổng thôn vào, bước đi
của ông ta nhìn có vẻ chậm nhưng chỉ người tu luyện nội kình như Kiều
Dịch Hồng mới hiểu đây đã ngang với tốc độ chạy toàn lực của một quán
quân.
Đúng lúc Kiều Dịch Hồng chăm chú nhìn người đàn ông kia dưới bóng đem, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kêu kì quái.
- Chiêm chiếp…
Kiều Dịch Hồng quay đầu lập tức trợn tròn mắt.
Phía sau ông ta có một con hồ ly đen thui, hòa màu với màn đêm, chỉ có chín
cái đuôi to dị thường nho cao lên trông rất chói mắt.
Bá
Một cơn gió lạnh thổi qua, Kiều Dịch Hồng đột nhiên rùng mình, con hồ ly chín đuôi không biết đâu rồi.
Hết sức dụi mắt Kiều Dịch Hồng chú ý nhìn xung quanh, quanh ông ta ngay cả
một con muỗi cũng không có, lấy đâu ra hồ ly chín đuôi.
- Lẽ nào là ảo giác?
Một mình nói thầm một câu, Kiều Dịch Hồng cau mày suy nghĩ mãi vẫn không có lời đáp.
Tuy nhiên thấy bóng dáng Phác Thừa Ân đã hóa thành một cái chấm đen, sắp
biến mất trong tầm mắt, Kiều Dịch Hồng cũng không quan tâm chuyện có
phải mình vừa gặp ảo giác không, bỏ qua hình ảnh vừa lóe lên trong đầu,
vội vàng đuổi theo Phác Thừa Ân.
Kiều Dịch Hồng tu luyện tâm pháp Kiều gia, quả thực được lập ra chuyên để che giấu tung tích, hoàn toàn
giấu được hơi thở của ông ta. Dùng màn đêm yểm hộ, ông ta theo sau Phác
Thừa Ân, rất tự tin, chỉ cần đối phương không phải người tu luyện cảnh
giới đại viên mãn, cho dù là người tu luyện nội kình tứ tầng cũng tuyệt
đối không thể phát hiện ra ông ta. Đương nhiên vào lúc này Kiều Dịch
Hồng đã loại trừ Trương Dương, giới tu luyện có mấy người có thể giống
như Trương Dương. Chưa tới nội kình tứ tầng hậu kì đã lĩnh ngộ tự nhiên
chi đạo, thành công lên đại viên mãn.
Trên thực tế Phác Thừa Ân
cũng dường như thật sự không phát hiện có người theo sau, một mình ông
ta đi trên con đường nhỏ lạnh lẽo, duy nhất một lần dừng lại cũng chỉ là để lấy trong túi ra tờ giấy mỏng, mở ra nhìn thoáng qua rồi lại cất
trong áo, sau đi tiếp tục đi.
Thôn làng này tên là Tử Kim thôn,
là thôn cuối cùng bị chính quyền Trường Kinh liệt vào diện quy hoạch. Đa số người trong thôn cũng đã tới nơi đền bù, tuy nhiên có mấy nhà tạm
thời chưa đi.
Một hộ nghèo khổ nhất trong thôn Bắc, một ông lão ở đó, nghe nói vợ ông ta qua đời năm ngoái, có hai đứa con một trai một
gái, đều làm công bên ngoài, mà đất đền bù ông cũng đều cho con gái, còn ông ta một mình ở lại trong thôn, sống nương tựa lẫn nhau với một con
chó mực.
Ông lão ngủ rất sớm, sắc trời vừa tối đã đi nằm, ngủ một giấc lúc này sắc trời đã xám xịt, lại tỉnh dậy, bọc quần áo trên người
ông giới xuống, trên bàn còn chút cháo chưa ăn xong.
Bưng bát
cháo còn thừa hơn nửa, ông lão đẩy cửa ra ngoài, chú chó mực đã sống
cùng ông mấy chục năm nay nằm lười biếng ở cửa, thỉnh thoảng ngẩng đầu,
kêu to mấy tiếng với ánh trăng.
- Đừng kêu, ta biết ngươi đói bụng.
Ông lão cười ha hả, đem nửa bát cháo đặt trước mặt con chó.
Đây chính là niềm vui mấy chục năm nay của ông lão, mỗi lần nửa đêm rời
khỏi giường đều đem cháo chưa ăn hết từ tối cho chú cho mực.
Tuy
nhiên hôm nay chú chó mực không giống thường ngày, nhìn thấy ông lão
bưng bát cháo tới, bổ nhào tới như bay ăn hết cháo trong bát.
- Uông uông
Chú chó mực thay đổi trạng thái lười nhác lúc trước, vửa nhảy dựng lên,
trong nháy mắt đã tới trước cửa nhà ông lão, không ngừng sủa về phía cửa đang đóng chặt.
- Sao thế?
Ông lão không hiểu gì nhìn con chó, trong ấn tượng của ông, chú chó mực này là một con chó không tầm
thường, nó không giống những con chó khác, không có việc gì đã làm toáng lên, chỗ nào cũng động dục, hay cắn xé tranh giành với những con chó
khác. Việc nó thích làm nhất chính là nằm sấp trong sân, ban ngày phơi
nắng tối tắm ánh trăng. Chưa bao giờ muốn lãng phí chút sức lực nào để
nhúc nhích. Lúc ông lão còn trẻ thậm chí còn nghĩ, nếu nhà họ không nuôi con chó mực này cũng không biết với thói lười biếng này nó có thể sống
được bao lâu.
Về việc chú chó mực hôm nay thay đổi bản tính hiền lành, trở nên hung bạo, sủa thẳng về phía cửa như vậy là chuyện chưa từng có.
Một người mặc áo gió đen đạp tung cửa gõ nhà ông lão, cánh cửa gỗ rắn chắc
lúc này như một tờ giấy mỏng, không chịu nổi một cú đá.
Ông lão
kinh ngạc nhìn người đàn ông này, lạch cạch, nửa bát cháo trong tay rơi
xuống mặt đất, cái bát men sứ xanh lúc này vỡ thành hai nửa.
Chú chó mực nhe răng nhếch miệng, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông, bộ lông đen mượt dựng đứng.
- Một con linh thú nhị tầng lại tình nguyện ở thế tục, thật là khó hiểu.
Phác Thừa Ân vừa phá cửa liền chằm chằm nhìn chú chó mực, liên tiếp lắc đầu thở dài.
Căn cứ lời của Phác Thừa Ân, chú chó mực sống nương nhờ ông lão nhiều năm
này dĩ nhiên chính là con linh thú nhị tầng duy nhất ở khu vực xung
quanh Trường Kinh.
Linh thú có khứu giác trời sinh đối với nguy cơ, đây mới là nguyên nhân mà chú chó mực đột nhiên sủa váng.
Chỉ là lời của Phác Thừa Ân ông lão căn bản không hiểu, bởi vì lời vừa rồi
Phác Thừa Ân nói bằng tiếng Hàn. Cứ cho ông lão nghe hiểu lời ông ta,
cũng chẳng biết linh thú là cái gì.
Điều duy nhất ông lão biết chính là đêm khuya như vậy lại có người đá cửa nhà mình, tuyệt đối không có ý tốt.
- Anh, anh rốt cục là ai, sao lại xông vào nhà tôi, còn có vương pháp hay không vậy.
Ông lão này tuy rằng tuổi đã cao, lúc đi còn phải dừng lại nghỉ khá lâu,
nhưng cũng không có nghĩa ông yếu đuối không dám phản kháng. Ông lão này lúc còn trẻ cũng từng đi quân đội, tuy già rồi nhưng khí phách quân
nhân Trung Quốc vẫn còn tồn tại phần nào.
Trong mắt Phác Thừa Ân căn bản cũng không có sự tồn tại của ông lão. Ông ta là người tu luyện
tứ tầng trung kì, cho dù là người tu luyện nhị tầng tam tầng đứng trước
mặt ông ta cũng khó được ông ta chú ý, huống chi trước mắt chỉ là một
ông già?
- ở đây không có việc của ông cút đi.
Phác Thừa
Ân kiêu ngạo ngẩng đầu, khẽ nhíu mày mắt liếc nhìn ông lão bên cạnh với
vẻ như một con muỗi làm phiền người ta, dùng tiếng Hán lưu loát nói với
ông một câu.
Trong mắt Phác Thừa Ân như vậy đã là vinh dự cho ông lão lắm rồi. Mục đích ông ta tới đây lần này, thứ nhất là thu thập mấy
con linh thú nhất tầng ở Tử Kim Sơn, và linh thú nhị tầng mà sống ẩn
mình trong thế tục.
Chú chó mực trước mắt nhìn thì bình thường nhưng trong mắt Phác Thừa Ân thì tuyệt đối không bình thường.
Trước khi Kim Hiền Thần tới Trường Kinh cũng đã hao phí tài lực nhân lực mới
tìm được chú chó mực này. Thậm chí có thể nói, chính quyền Trường Kinh
thúc đẩy việc nhanh thay đổi khu du lịch Tử Kim Sươn cũng có nguyên nhân một phần từ phía Hàn Quốc.
Có thể nói, thực ra lần này Kim Hiền
Thần tới Trường Kinh, sau khi hoạt động giao lưu y học kết thúc lúc trở
về nước sẽ mang theo chú chó mực kia. Tuy nhiên đáng tiếc không ngờ anh
ta đã chết tại nơi ở của mình, nhiệm vụ này cũng chỉ có thể giao lại cho Phác Thừa Ân.
- Anh đi ra ngoài cho tôi.
Ông lão nghe
thấy Phác Thừa Ân nói, nổi trận lôi đình, người này hóa ra không phải
người Trung Quốc mà là người nước ngoài. Một người nước ngoài không ngờ
lại dám phá cửa trên địa bàn Trung Quốc, còn dùng lời lẽ như chủ nhân
nói với người hầu, khẩu khí này sao ông lão có thể nhịn được?
Ông lão nhìn tứ phía, liền thấy cái đòn gánh cạnh tường, ông hơi run run đi tới, cố hết sức giơ đòn gánh lên, sau đó hung hăng đập vào người Phác
Thừa Ân.
Động tác của Phác Thừa Ân thật sự quá nhanh, nhanh đến
mức ông lão căn bản không kịp phản ứng, đòn gánh kia trực tiếp đập vào
khoảng không. Quán tính lớn quá khiến ông không giữ vững trọng tâm liền
ngã nhào trên đất.
Con chó mực kia nhảy dựng lên, nhào tới dưới thân mình ông lão mới khiến ông không bị đập mạnh xuống.
- Ngoan ngoãn đi với ta đi.
Phác Thừa Ân dùng Hán ngữ nói với chú chó mực một câu, thừa dịp này bước về
phía trước một bước, nắm đủ nội kình, một ống tiêm hiện ra trong lòng
bàn tay, ông ta ra quyền nhanh như bay, một quyền đánh vào đầu chú chó
mực, thuận thế, đâm ống tiêm vào cổ chú chó.
- Uông….
Chú
chó mực hung hăng ngã ra, nội kình trong tay Phác Thừa Ân, cả ống kim
tiêm đều bắn ngược ra ngoài, tuy nhiên sau đó nó thấy choáng váng, kêu
rên một tiếng, đầu gục xuống đất, ông lão cũng lăn từ trên người nó
xuống.
Nó dù sao cũng chỉ là một con linh thú nhị tầng, đối mặt
với Phác Thừa Ân căn bản không có cơ hội thắng, huống chí Phác Thừa Ân
còn đánh lén.
Tuy nhiên thực ra lúc nó phát hiện Phác Thừa Ân
tới, nếu trực tiếp chạy trốn Phác Thừa Ân cũng sẽ không dễ gì bắt được
nó, chỉ tiếc không rõ vì sao, chú chó mực này lại không nghĩ tới việc bỏ trốn.
- Đại hắc.
Ông lão thấy Phác Thừa Ân nện cho chú
chó một quyền, chẳng quan tâm hông mình đang đau đớn, không kìm chế được cảm xúc nhào tới trên người chú chó mực, kêu lên một tiếng rất thảm.