Lều vải dựng xong, Long Thành lập tức nhóm lửa làm giá nướng, mới vừa làm xong những thứ này thì Trương Dương cùng Long Phong đã trở lại.
Với tốc độ của hai người , không cần súng săn thì con mồi nơi này cũng chạy không thoát, cầm súng săn chỉ là tạo dáng ra vẻ thuần túy dùng súng săn thú.
Hai người đi ra ngoài thời gian không lâu, nhưng thu hoạch rất phong phú, có tới sáu con thỏ rừng, hai con hoẵng con, ngoài ra bọn họ còn săn được một con hoàng dương, ở chỗ này hoàng dương cũng không thấy nhiều.
Con mồi thịnh soạn như vậy, ngay cả lão Hoắc cũng đều bị kinh động, đoạn bước xuống xe giúp bọn họ cùng thu thập những con mồi này.
Những đồ vật này đầy đủ cho bữa tối của bọn họ, trên xe của họ cũng mang theo chân giò hun khói, thực phẩm đồ hộp các loại, Long Thành lấy ra một ít, lại lấy một chai rượu cùng với Trương Dương nướng mấy món dân dã để bắt đầu bữa tiệc ngon lành.
Trương Dương nướng hai cái đùi dê rồi lại nướng hai con thỏ, đồ ăn nhiều như vậy mà cuối cùng vẫn là bị bọn họ ăn sạch, ngay cả lão Hoắc cũng có uống chút rượu, ăn không ít đồ.
Đây cũng là ngày đầu tiên bọn họ tiến vào thảo nguyên, mặc dù hơi “khô khan” nhưng ít ra ngày đầu cũng không khiến cho bọn họ thất vọng, lúc này mỗi người vẫn đều có một cảm giác mới mẻ.
Ngày thứ hai sau bữa sáng đơn giản, mọi người liền tiếp tục chạy xe.
Càng đi về phía trước, xe cũng là càng ít nhưng các loại động vật trái lại thì càng ngày càng nhiều, sau hai ngày xuất phát thì bọn họ cũng coi như là đã đến địa bàn tỉnh Thanh Hồ.
Đường sá ở đây không còn dễ đi giống như trước đó, đều phải chạy xe rất cẩn thận, trên đường xe của họ còn bị hỏng một lần, cũng may lão Hoắc biết sửa xe, lại chỉ là hỏng nhẹ nên rất nhanh chóng liền được giải quyết.
Con đường như vậy thì lại có vẻ càng “khô khan” nhàm chán, lúc không có người, Trương Dương cùng Long Phong liền ở trên xe tu luyện, hai người đều nuốt vào một viên tinh huyết đan, hấp thu dược lực bên trong.
Về phần hai tiểu tử kia thì lúc này chỉ có thể thèm thuồng ngồi nhìn, chúng nó mấy ngày hôm trước mới ăn qua một lần, dược hiệu vẫn chưa được tiêu hóa xong, lúc này cho chúng nó thì chỉ là lãng phí.
- Đồng hương, đồng hương. . .
Long Thành đang lái xe, từ bãi cỏ phía trước đột nhiên chạy ra một người, quay về phía anh ta mà vẫy tay lia lịa.
Ở nơi hoang vu vắng vẻ này mà bỗng nhiên chui ra một người khiến Long Thành cũng sợ hết cả hồn, vội vàng đạp phanh dừng lại.
- Các người làm gì vậy?
Long Thành đi xuống xe, rất không vui mà hỏi người đón xe một câu, người đón xe là một anh chàng dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, vóc dáng tầm một mét tám, mặt đang cười ngây ngô mà nhìn Long Thành.
- Đồng hương à, thực sự ngại quá, xe của bọn tôi bị hỏng trong này, các anh có thể giúp đỡ một chút, lôi xe ra cho bọn tôi được không?
Anh ta móc từ trong túi ra hộp thuốc, lấy ra mấy điếu đưa cho Long Thành , nhưng đáng tiếc Long Thành không hút thuốc lá mà lại nhét thuốc trở vào bao.
- Bên trong, các người lái xe vào trỏng làm cái gì?
Long Thành lông mày khẽ nhíu lên, nơi này cỏ mọc rất dày, hơn nữa còn có sa mạc, đem xe trực tiếp lái vào trong đó thuần túy là tự tìm phiền phức, coi như xe việt dã loại tốt thì cũng không thể nào chạy trên đồng cỏ quá xa.
- Bọn tôi là lần đầu tiên tới đây, chẳng qua là hiếu kỳ nên liền lái xe vào bên trong, đồng hương giúp một tay, đây là năm trăm đồng, chỉ phải giúp chúng tôi lôi xe ra đây thôi, chỗ tiền này sẽ là của anh rồi!
Người kia lại móc từ trong túi ra một xấp tiền mặt loại mười đồng, trên mặt vẫn cười ngây ngô như cũ.
Long Thành không có cầm tiền mà chỉ là lạnh lùng nhìn anh ta, một lát sau mới lên tiếng:
- Giúp hay không giúp anh tôi không thể làm chủ, bọn anh chờ chút vậy!
Long Thành nói xong liền trở lại trong xe, đem chuyện anh chàng vừa nãy nói cho Trương Dương và Long Phong, có muốn giúp họ hay không Long Thành quả thực không thể làm chủ, còn phải xem ý kiến của Trương Dương cùng Long Phong.
- Theo ý tôi thì nên đi nhanh lên, nơi hoang vu như thế ai lại đi lái xe vào bên trong, khẳng định là có vấn đề, cứ dừng lại lung tung sẽ xảy ra chuyện đó!
Tài xế xe hàng là lão Hoắc cũng đi xuống, tiến đến trước xe khẽ bảo, mắt vẫn cảnh giác nhìn anh chàng cách đó không xa kia, anh ta đã từng đi qua con đường này, đối với những chuyện ở đây cũng đã khá quen thuộc.
- Trương Dương, cậu xem xem…?
Long Phong đi xuống xe, nhìn anh chàng cách đó không xa kia một chút, đoạn mỉm cười hỏi một câu.
Trương Dương cũng xuống xe, hắn vẫn ôm Thiểm Điện, nơi này rất là hoang vu, đường cũng không phải là đường cái rải nhựa, đều là loại đường đá sỏi, ở chỗ này có thể gặp được người qua lại đều không dễ dàng, càng không cần phải nói có ai đó tự đem xe lái vào trong bãi cỏ.
- Giúp được thì cứ giúp đi, họ muốn ra đến đây cũng không dễ dàng gì!
Trương Dương thản nhiên nói, Long Thành lập tức gật đầu một cái, Trương Dương cùng Long Phong đều đồng ý thì anh ta càng không có lý do để phản đối.
- Không chịu nghe lời tôi, các anh cứ đi còn tôi thì không đâu nhé!
Lão Hoắc sau khi thấy bọn họ đồng ý thì có vẻ cực kỳ thất vọng, trong miệng lại còn lầu bầu.
Long Thành lúc này đã trả lời anh chàng kia khiến anh ta có vẻ thật sự cao hứng, không ngừng gật đầu, chạy tới ngồi ở ghế lái phụ của xe đám Trương Dương.
- Ông chủ Long, các anh mà đi thì có thể để lại cho tôi khẩu súng săn được không?
Còn chưa đi thì lão Hoắc đã lại chạy tới, khẽ nói một câu.
Nghe thấy người này muốn súng săn thì anh chàng mới vừa lên xe kia thoáng có chút không tự nhiên, khẽ nhìn Long Thành, Long Thành không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu nói:
- Sau xe anh cũng có đấy, tự mình cầm một cây là được, biết dùng chứ?
Lão Hoắc lập tức đáp:
- Tôi biết, vậy để tôi tự đi lấy, các anh phải về nhanh đấy!
Lão Hoắc lái xe hơn hai mươi năm, thường qua lại mạn Thanh Hồ bên này, trước đây cũng có mang súng săn phòng thân, nhưng đáng tiếc hai năm trước nghiêm trị quá, tịch thu rất nhiều súng ống tư hữu, anh ta cũng không dám mang những thứ này ra ngoài, trong nhà cũng không còn nữa.
Đối với anh ta mà nói, có súng săn là được, có súng săn thì nơi tay mới có chút cảm giác an toàn.
Long Thành đánh xe, trực tiếp lái vào trong bãi cỏ, sau khi tiến vào bãi cỏ thì xe xóc nảy rõ ràng rất lợi hại, Thiểm Điện ở đó mất hứng mà kêu lên.
Anh chàng kia quay đầu lại liếc nhìn Thiểm Điện, trong mắt lại lộ ra tia kinh ngạc, sâu trong nơi đáy mắt còn có cái nhìn tham lam không xóa đi được.
Chạy về trước mười mấy phút Long Thành mới nhìn thấy phía trước có hai chiếc xe, một chiếc giống như chiếc Jeep lớn của bọn hắn, một chiếc khác thì không nhìn ra bảng hiệu nhưng là xe việt dã kiểu cũ.
Hai chiếc xe dừng lại ở đó, hai bên còn có sáu, bảy người, tất cả đều là đàn ông cao to uy vũ.
Những người này nhìn thấy Long Thành lái xe thì tất cả đều đứng lên.
- Sao lại có hai chiếc xe, không phải anh nói chỉ có một chiếc sao?
Nhìn phía trước xa xa, Long Thành có chút bất mãn hỏi một câu, hai chiếc xe nếu muốn giúp thì bọn hắn sẽ phải kéo hai lần, Long Thành cũng không phải xót xe, chỉ là cảm giác như vậy sẽ lãng phí thời gian.
- Đồng hương, chúng tôi là cùng đi ra, vốn là một chiếc xe hỏng, cũng không ngờ một lúc sau đã biến thành hai chiếc!
Anh chàng ngồi ở ghế lái phụ kia lập tức nở nụ cười đầy hàm ý, Long Thành cũng không có lưu ý, tiếp tục lái xe hướng về trước.
Trương Dương khóe miệng chậm rãi mang theo một tia cười nhàn nhạt, trước đó hắn vẫn chú ý đến anh chàng nhờ bọn hắn giúp đỡ này, hắn cảm giác được khoảng cách với mấy người kia càng gần thì nhịp hô hấp của anh ta lại càng nhanh.
Đây rõ ràng là trong lòng có uẩn khuất, người này rất có khả năng là có vấn đề.
Đã đến nước này thì Trương Dương cũng không lật tẩy nữa, bọn họ nếu thực sự là bị kẹt xe ở bên trong, giúp bọn hắn kéo ra ngoài cũng tốt, còn nếu thật là có ác ý thì kẻ chịu thiệt bảo đảm là chúng.
Long Thành cầm tay lái, cuối cùng đã tới phía trước một chiếc xe rồi ngừng lại.
Long Thành vẫn chưa xuống xe thì mấy người đứng đó liền vây lại, một người còn lấy ra cây súng săn, trực tiếp chĩa vào Long Thành.
- Đây là ý gì vậy?
Long Thành hơi sững sờ, ngay sau đó phẫn nộ kêu lên, nhìn anh chàng ngồi ở ghế lại phụ bên cạnh kia.
- Đồng hương, thật ngại quá, xe của bọn tôi hỏng nặng quá rồi, chỉ có thể mượn xe của các người dùng tạm, mau xuống xe!
Anh chàng này vừa thu lại nụ cười ngây ngô trước đó đã trở nên cực kỳ dữ tợn, trợn trừng nhìn Long Thành, sau khi nói xong lại quay đầu lại nhìn Trương Dương cùng Long Phong đang ngồi ở phía sau.
- Hai người kia cũng xuống hết, không được cầm cái gì hết!
Lúc hắn ra lệnh, lại có hai người đi tới cửa xe phía sau, một người kéo cửa xe, người còn lại cầm một cây súng săn chĩa về phía bọn họ.
Long Phong cũng ngây ngẩn cả người, sắc mặt trở nên tái nhợt, xem ra so với Long Thành còn phẫn nộ hơn.
Lúc này trong lòng y quả thực rất tức giận, đây là lần tốt bụng hiếm thấy của y, cũng không ngờ đến đây lại bị đối đãi như vậy, Long Phong vừa có trải nghiệm đối với cuộc sống của một người bình thường, trong giây lát không thể nào tiếp thu được biến hóa như thế.
- Chúng ta xuống xe!
Trương Dương đưa tay, kéo Long Phong rồi lắc đầu ra hiệu cho y.
Mấy khẩu súng săn này thì bọn họ tự nhiên là không sợ, ngân châm trong tay Trương Dương có thể bắn trúng tay trước khi chúng nổ súng, bảo đảm chúng không bóp cò nổi, còn có Thiểm Điện, Thiểm Điện đủ nhanh để giải quyết cả đám.
Trương Dương không cho Long Phong hành động luôn, chỉ là muốn trước tiên xuống xe đã rồi hẵng nói.
Long Thành cũng xuống xe, Long Thành còn mạnh mẽ trừng mắt nhìn kẻ trước đó đã lừa mình, anh ta lại nghĩ tới những lời của lão Hoắc trước đó, không ngờ những gì lão Hoắc nói lại bỗng nhiên thành sự thật.
Cũng còn may đã để lại súng cho lão Hoắc, anh ta có súng, lại đang trên xe hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Về phần lão Hoắc có biết lái xe tự phóng đi một mình hay không thì anh ta lại không có nghĩ ngợi, lão Hoắc là lái xe do anh ta chính thức mướn tới, địa chỉ gia đình cho đến cái gì cũng biết, trừ phi anh ta muốn trở thành tội phạm truy nã, bằng không thì sẽ không mang theo một xe hàng hóa này mà rời khỏi đây.
Vả lại, đây chỉ là hàng, cũng không phải là tiền bạc, những thứ này phần lớn lại đều là dược liệu, đồ chơi các loại, không có vàng bạc gì cả, giá tiền là cao, nhưng anh ta muốn quy đổi thành tiền cũng không dễ dàng gì.
- Lão Lưu, mày lập đại công rồi, xe này khá đấy, lát nữa rót đầy dầu rồi thì liền có thể trực tiếp lái đi!
Một gã trên mặt có hình xăm, vác súng săn tiến lên vỗ vỗ phía sau xe, hưng phấn ở đó mà kêu.
Kẻ được hắn ta gọi là lão Lưu, chính là gã trước đó xem ra rất chất phác, lừa dối đám Long Thành bọn họ kia, hắn giờ đang lục lọi ở phía sau xe đám Trương Dương bọn họ, không bao lâu đã lôi ra hai cây súng săn, đây là hai khẩu mà mấy ngày hôm trước Trương Dương cùng Long Phong lúc đi săn thú đã sử dụng.
- Không chỉ xe tốt, mày trông một chút phía trong ngực người nọ mà coi?
Khẩu súng đeo trên lưng, hắn ta lại nhếch miệng nở nụ cười, nhưng lúc này nét cười trông thế nào cũng đều có vẻ dữ tợn, không còn chất phác thành thật giống như trước đó nữa.
- Trong ngực?
Gã có hình xăm nghi hoặc quan sát một chút mấy người đám Long Thành, cuối cùng con mắt tập trung vào Thiểm Điện đang rúc trên ngực Trương Dương.
- Chồn cảnh à, bộ lông này được à nha!
Chỉ nhìn thoáng qua, gã có hình xăm liền sửng sốt mất một chút, ngay sau đó hai con mắt liền lồi ra mà lớn tiếng kêu.
Cùng lúc đó, những tên khác cũng đều quay hết về phía này.
- Ha ha, dạo trước không phải có bà già giàu sụ thu mua da lông thú màu trắng với giá cao sao, tao thấy cái này là tốt rồi, tuy rằng hơi nhỏ nhưng có thể làm cổ áo, nhất định có thể làm bà ta thoả mãn!
Lão Lưu ở đó cười lớn, sắc mặt Long Thành thì lại càng ngày càng lạnh lẽo.
Mấy gã này dĩ nhiên là đang nói đến Thiểm Điện, thực sự là không biết sống chết.
Trương Dương khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, Thiểm Điện được hắn ôm giữ lại, bằng không thì đã sớm chạy tới cào cho gã kia một vuốt, lại muốn lột da nó bán cho bà gà giàu sụ nào nữa chứ.
Long Phong cũng đang cười, đây là lần đầu tiên y bị người ta ăn cướp, sau khi phẫn nộ thì chỉ có một cảm giác hết sức mới mẻ.
- Ra cả đây rồi hả, mấy người bọn tao chỉ cướp của. . . ối
Gã có hình xăm cầm súng săn, ngửa đầu mà bảo đám Long Thành bọn họ, dưới cái nhìn của hắn ta thì Long Thành chính là người dẫn đầu, Long Thành lớn tuổi nhất, Trương Dương nhìn như sinh viên, Long Phong cũng có vẻ rất trẻ trung.
Đáng tiếc hắn ta nói còn chưa dứt lời liền kêu thảm thiết một tiếng, Trương Dương rốt cục buông lỏng tay ra, Thiểm Điện liền vọt qua trước tiên.
Trên mặt gã ta không chỉ có thêm hình xăm, còn có thêm một loạt dấu móng vuốt, hắn ta chỉ kịp kêu có một tiếng rồi liền ngã trên mặt đất không ngừng co giật, móng vuốt của Thiểm Điện không có độc, nhưng trước khi lên đường cho thêm chút độc khí, mang theo ít độc tính.
Loại độc này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đủ để hạ độc một người thành niên, khiến đối tượng mất đi năng lực hoạt động trong thời gian ngắn.
Cùng lúc Thiểm Điện phóng ra ngoài thì Trương Dương cùng Long Phong cũng bắt đầu động thủ.
Hai bóng người tựa như hai tia chớp thẳng tắp bay ra, người chung quanh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đều đã ngã lăn trên mặt đất.
Long Thành lúc này cũng động thủ nhưng lại kinh ngạc phát hiện, tên trước đó cầm súng chĩa về phía mình nay súng đã không còn mà cả người cũng đã ngã lăn trên mặt đất.
Toàn bộ chuyện này hầu như chỉ diễn ra trong nháy mắt, sáu, bảy tên đang đứng toàn bộ ngã xuống, trừ bọn hắn ra thì kẻ duy nhất còn đứng chính là kẻ tên lão Lưu trước đó bọn họ dẫn theo kia.
Lão Lưu đang cõng lấy hai cây súng săn của đám Trương Dương bọn họ, nay há hốc mồm, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt một lúc, y có một loại cảm giác như đang mơ.
Đồng bọn của y, một đám rất lợi hại, lại còn cầm súng, vậy mà bỗng nhiên trong nháy mắt toàn bộ đều đã ngã xuống, ngay cả làm sao mà ngã y cũng đều không thấy rõ.
- A!
Y dùng sức cấu vào da thịt mình, sau khi cảm giác được đau đớn mới kêu một tiếng, đây không phải là nằm mơ, đây là sự thực, mấy gã này như quỷ sứ, nháy mắt đã đánh ngã toàn bộ cả đám.
- Đừng tới đây, mày đừng tới đây!
Lão Lưu kinh hoảng nhìn Trương Dương, Trương Dương đang từ từ tiến lại phía y.
Thiểm Điện đã chui trở lại trong ngực Trương Dương, đang híp mắt nằm đó với dáng vẻ xem ra không hề nguy hại chút nào.
- A!
Lão Lưu tự động lùi lại, chưa được vài bước đã ngã ngồi trên mặt đất, lại kinh hoảng kêu lên.
Trương Dương mỉm cười lắc đầu một cái, đoạt lấy súng săn từ trên người y rồi tiện tay đưa cho Long Thành, sau lại quay người trở về.
Súng săn không thương tổn tới hắn và Long Phong, nhưng đối với Long Thành vẫn có uy hiếp rất lớn, tốt nhất vẫn là không để lại trong tay đám người này, huống chi những thứ này cũng là đồ của bọn họ.
Trương Dương cũng không có đi tới bên cạnh Long Phong, mà là đi thẳng tới chỗ chiếc xe hỏng, đứng ở trước đầu xe, lông mày Trương Dương lại bắt đầu khẽ nhíu lên.
Hắn đứng ở trước chiếc xe jeep hỏng kia, chiếc jeep này quả thực đã hỏng rồi, hơn nữa còn hỏng đến mức rất nghiêm trọng, phía trước chiếc xe bị đồ vật gì đó va vào rất nghiêm trọng, lún sâu vào bên trong một mảng lớn.
Nắp động cơ ở đầu xe lúc này cũng đã gãy vỡ toang hoác, phía dưới càng là một dạng ngổn ngang, kiểu này tự nhiên không thể nào lái đi.
Xe này xem ra, giống như có người cầm búa tạ đập quá qua, có điều búa tạ có lợi hại đến mấy mà thuần túy dựa vào sức người cũng đập không ra hiệu quả như vậy, chung quanh đây cũng không có bất kỳ máy móc nào.
Lắc đầu, Trương Dương lại đi đến phía một chiếc xe khác, chiếc xe này cũng giống y chiếc Jeep trước đó, phía trước vỡ nát rối tinh rối mù, kính chắn gió cũng toàn bộ vỡ vụn, muốn làm được điều này cần sức mạnh rất lớn, mới có thể tạo thành hiệu quả như vậy.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh đột nhiên ngỏng đầu lên, vội vã kêu luôn vài tiếng, Trương Dương sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt quay đầu lại quan sát, trên mặt còn mang theo sự cảnh giác nhất định.