Thần Y Thánh Thủ

Chương 924: Chương 924: Sự sai lầm ngẫu nhiên ngoài ý muốn (hạ)




- Này, mấy người các người đang làm gì vậy!

Ngay khi mấy tên côn đồ nhỏ tuổi lén lút bên ngoài biệt thự nhà Trương Dương nhỏ tiếng thì thầm, Diêm Diệp Phi đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ, đi cùng còn có Lý Khuyên.

- Á? Anh, các người đứng ở sau lưng chúng tôi từ khi nào vây!

Diêm Diệp Phi đột nhiên xuất hiện làm cho mấy tên côn đồ nhỏ tuổi sợ mất vía, bọn chúng còn thậm chí còn không biết Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên từ khi nào đã xuất hiện sau lưng chúng.

Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên cũng biết Trường Kinh gần đây không được yên bình lắm, vì vậy mới đặc biệt chú ý đến đám người khả nghi ở gần đây, sáng sớm hôm này, anh ta đã phát hiện ra mấy tên côn đồ nhỏ tuổi này đang quanh quẩn bên ngoài biệt thự.

- Các cậu rốt cuộc đang làm gì ở đây? Tôi để ý các cậu lâu rồi, từ khi các cậu cứ lén lút ở đây.

Diêm Diệp Phi cau mày, lạnh lùng hỏi một câu, mặc dù anh ta vẫn chưa gia nhập Y Thánh Võ Tông, bái Trương Dương làm sư phụ, nhưng từ trong thâm tâm anh ta đã xem Trương Dương là sư phụ của mình rồi, những người này ở đây lén lén lút lút anh ta đương nhiên phải lại chất vấn.

- Chúng tôi là tới tìm người!

Sau khi hết kinh ngạc như lúc đầu, mấy tên côn đồ nhanh chóng định thần lại, sau đó hùng hồn nói với Diêm Diệp Phi .

- Tìm người? Các cậu tìm ai, ở đây có người quen của các cậu sao?

Diêm Diệp Phi cũng ngẩn ra một lúc sau đó nhìn đánh giá qua mấy tên côn đồ nhỏ tuổi này, ở gần đây chỉ có Trương Dương và anh ta, đối phương mặc dù là tới tìm người, nhưng có thể tới tìm ai chứ?

- Chúng tôi tới tìm một người tên là Nghiêm …Phi!

Cái tên côn đồ mở lời trước chỉ nói một nửa, đột nhiên cắc ké lại nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra người mà bản thân muốn tìm tên là Nghiêm gì Phi, Diêm Diệp Phi đột nhiên xuất hiện, dọa cậu ta một trận nên nghĩ không ra, chỉ úp úp mở mở mơ hồ.

- Tìm tôi?

Diêm Diệp Phi ngẩn người ra, anh ta không nghe rõ tên côn đồ này nói gì, còn tưởng đối phương nói mình.

Ngay chính tên côn đồ nhỏ tuổi kia cũng ngẩn người ra một lúc, cậu ta nhìn Diêm Diệp Phi với vẻ mặt nghi hoặc, cậu ta mặc dù quên mất mấy người Nhật Bản trả tiền cho cậu ta rốt cuộc muốn cậu ta tới tìm Nghiêm gì Phi, nhưng vẫn nhớ đối phương nói là một người còn khá trẻ nhưng cái người trước mặt này, rõ ràng đã lớn tuổi rồi.

- Anh chắc nhận ra cái này chứ?

Mặc dù có sự nghi hoặc, nhưng tên côn đồ nhỏ tuổi này vẫn lấy một chiếc túi thơm từ trong người ra, hỏi Diêm Diệp Phi :

- Người giao cho tôi nói rồi, anh nhìn thấy cái này thì sẽ hiểu tất cả!

- Cái gì!

Diêm Diệp Phi nhìn thấy túi thơm trong tay tên côn đồ nhỏ tuổi này, vẻ mặt khi đó hoàn toàn xa lạ, Lý Khuyên cũng nhìn lại gần, nhìn thấy túi thơm chuyên dụng của phụ nữ, còn ngầm véo Diêm Diệp Phi một cái.

- Tôi không biết cái túi thơm này, càng không quen người phụ nữ nào!

Diêm Diệp Phi đau khổ cười một cái, vội vàng nhỏ giọng giải thích với Lý Khuyên.

Nhưng cái tên côn đồ đối diện kia cơ bản là không để ý Diêm Diệp Phi nói gì, chỉ để chiếc túi thơm vào tay anh ta, sau đó nói:

- Đúng rồi, người đó còn chuyển đạt một câu với tôi, người phụ nữ đang ở núi Nhạn Minh Bắc Ô, bắt buộc phải một mình anh tới, đến 12 giờ trưa ngày hôm nay, nếu vẫn không thấy anh tới, hoặc anh còn mang theo người khác, người phụ nữ kia chắc chắn sẽ chết!

Nói xong đám côn đồ này lập tức giải tán.

- Là Nghiêm Lương Phi !

Sau khi Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên nghe xong những lời của đối phương, cả hai nhìn nhau lập tức hiểu ra người mà bọn họ thực sự muốn tìm là ai!

Bọn họ rất rõ, Nghiêm Lương Phi vốn là người Bắc Ô, mà mẹ và bà nội anh ta vẫn còn ở thị trấn Bắc Ô, vậy chiếc túi thơm này, không phải của mẹ Nghiêm Lương Phi thì là của bà nội anh ta.

Cũng có nghĩa là, đối phương đã chú ý đánh tới người nhà của Nghiêm Lương Phi !

- Để anh đi bắt mấy tên tiểu tử đó!

- Thôi anh đừng đi!

Diêm Diệp Phi nhăn mày, muốn đuổi theo mấy tên côn đồ đang chạy kia ngay, chỉ tại anh ta bị Lý Khuyên giữ lại!

- Đối phương không dám tự mình đến, điều đó nói rõ bọn họ sợ chúng ta, mà mấy tên côn đồ người kia phái đến đến tên còn bị nhầm, rõ ràng là không biết gì, anh có bắt chúng lại cũng không hỏi được gì đâu!

Lý Khuyên vẫn có thể giữ được bình tĩnh, nhìn Diêm Diệp Phi, vội vàng phân tích:

- Việc cấp bách hiện nay, là thông báo với Trương tiên sinh, báo cho anh ấy biết việc này!

- Đúng, anh lập tức gọi điện thông báo với Trương tiên sinh!

Diêm Diệp Phi liền rút điện thoại ra, bấm gọi điện thoại của Trương Dương, vừa gọi vừa nhằm hướng biệt thự nhà Trương Dương đi tới!

Điện thoại của Trương Dương, đã tắt máy, cơ bản là không gọi được, Trương Dương lúc này đang cùng với Nghiêm Lương Phi ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu cho người tài xế trong vụ tai nạn xe, hiển nhiên là không thể mang theo điện thoại bên mình.

Diêm Diệp Phi nhìn Lý Khuyên lắc đầu, hai người đã đứng bên ngoài cửa chính biệt thự của Trương Dương, lúc này, vừa hay Khúc Mỹ Lan cũng đang ở trong vườn, cũng đã nhìn thấy bọn họ.

- Cô Khúc, cô mau mở cửa, tôi muốn gặp Trương tiên sinh, có chuyện rất quan trọng!

Diêm Diệp Phi lớn tiếng gọi, Khúc Mỹ Lan vẻ mặt nghi hoặc đi ra mở cửa, không biết Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên hai người bọn họ vì sao mà lại vội vã đến như vậy, cô đành nói trước với họ về hành tung của Trương Dương.

- Sư phụ anh ấy sáng sớm này đã đem theo Nghiêm Lương Phi đi bệnh viện Kinh Hòa rồi, nghe nói hình như là ở bệnh viện Kinh Hòa xảy ra tai nạn xe hơi, tình hình rất nghiêm trọng.

Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên ngẩn người ra trước cửa, nghe thấy những lời của Khúc Mỹ Lan, bọn họ mới hiểu, vì sao mà gọi thế nào cũng không gọi được điện thoại của Trương Dương, bây giờ đến Nghiêm Lương Phi cũng không có ở nhà.

Diêm Diệp Phi đem những lời đám côn đồ vừa rồi nói chuyển đạt lại với Khúc Mỹ Lan, Khúc Mỹ Lan nghe xong cũng kích động lên, liền hỏi:

- Vậy phải làm sao đây…

Diêm Diệp Phi nhìn đồng hồ, từ đây lái xe đi tới núi Nhạn Minh Bắc Ô cũng cần mấy tiếng đồng hồ, quan trọng nhất là, đối phương không có nói rõ người rốt cuộc đang ở đâu trên núi Nhạn Minh.

- Thế này, cô Khúc, cô bây giờ đi bệnh viện tìm Trương tiên sinh, nói với anh ấy chuyện này, tôi sẽ cùng với chồng tôi đi núi Nhạn Minh tìm trước, chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại!

Lý Khuyên ở bên cạnh Diêm Diệp Phi đột nhiên kéo kéo Diêm Diệp Phi , sau đó nói với Khúc Mỹ Lan sự sắp xếp của mình.

Khúc Mỹ Lan ngẫm nghĩ một lúc, thấy đây thực sự là cách thích hợp nhất, liền gật đầu, sau đó chỉ vào chiếc Mercedes-Benz ở trong ga-ra nói với bọn họ:

- Sư phụ sáng hôm nay đi rất vội, không có lái xe, hai người lái xe đi trước đi, dù sao tôi cũng không có biết lái xe, tôi bắt xe đi tìm sư phụ được rồi!

- Được, tôi đưa vợ tôi đi núi Nhạn Minh tìm đám người kia trước, cô Khúc cô cấp tốc tới bệnh viện Kinh Hòa thông báo với Trương Dương!

Việc không thể chậm trễ, Diêm Diệp Phi cũng không để ý nhiều, kéo Lý Khuyên ngồi vào chiếc Mercedes-Benz của Trương Dương, lái xe dời đi.

Mercedes-Benz rít lên lao vút đi, thẳng tiến tới núi Nhạn Minh Bắc Ô.

Ở trong xe, Diêm Diệp Phi nắm chặt tay lái, nóng lòng đến nỗi lòng bàn tay chảy mồ hôi, Lý Khuyên ngồi bên cạnh không thể không trấn an:

- Đừng sốt ruột, Trương tiên sinh gần đây có đắc tội với một số người Nhật Bản và Hàn Quốc, bàn tay phía sau vụ này, không phải người phía Hàn Quốc, thì chính là người phía Nhật Bản, mà Kiều tiên sinh không phải đã trông chừng mấy người Hàn Quốc rồi sao, vì vậy em đoán, việc lần này mấy người Nhật Bản kia không thoát khỏi có liên quan!

- Bất kể nói thế nào, chúng ta vẫn phải tới kịp núi Nhạn Minh trước 12 giờ trưa, tìm đám người đó, trước tiên là không cần e ngại cho mấy người đó một trận mới được.

Diêm Diệp Phi không nghĩ nhiều, anh ta hết sức chú tâm lái xe, Lý Khuyên nhìn bên ngoài xe, cũng trầm mặc lạim chỉ là nét mặt có mang chút u ám.

Thực ra Lý Khuyên để Khúc Mỹ Lan đi thông báo với Trương Dương, còn cô ta và Diêm Diệp Phi đi tới núi Nhạn Minh Bắc Ô, chính là một kế hoạch mạo hiểm, vì cô ta và Diêm Diệp Phi đến sức mạnh nội công nhất tầng cũng không có, một khi ở núi Nhạn Minh có xảy ra tình hình gì, bọn họ rất có khả năng sẽ bị cuốn vào theo, nhưng đây cũng là việc bất đắc dĩ, Khúc Mỹ Lan không biết lái xe, nhất định không thể một mình đi núi Nhạn Minh được, hơn nữa cô ta có đi cũng không tác dụng gì.

Nhưng Lý Khuyên và Diêm Diệp Phi cũng không biết rằng, khi bọn họ lái Mercedes-Benz rời khỏi Trường Kinh, đã có người theo dõi bọn họ, vẫn luôn bám đuôi chiếc Mercedes-Benz của bọn họ, theo phía sau.

Lái xe được hơn một tiếng, Diêm Diệp Phi mới chú ý thấy, phía sau mình, còn có một chiếc xe việt dã màu đen vẫn luôn bám theo bọn họ.

Cùng lúc đó, Lý Khuyên cũng đã chú ý đến chiếc xe việt dã màu đen ở phía sau.

- Không cần để ý đến anh ta, nếu là người đứng sau chuyện này, thì càng tốt, đợi đến núi Nhạn Minh rồi, bọn họ tự nhiên sẽ dẫn chúng ta tới tìm người nhà của Nghiêm Lương Phi .

Lý Khuyên nhỏ giọng nói vào bên tai Diêm Diệp Phi.

Diêm Diệp Phi gật gật đầu, lại nắm chặt tay lái, anh ta bây giờ chỉ hi vọng Khúc Mỹ Lan đi bệnh viện Kinh Hòa có thể tìm được Trương Dương thật nhanh, cũng chỉ có Trương Dương mới biết chuyện đã xảy ra ở đây, mới có cách để cứu người nhà Nghiêm Lương Phi , và cả bản thân anh ta rất có khả năng rơi vào nguy hiểm.

Dường như chiếc xe việt dã biết hành tung của mình đã bị lộ, cũng không còn che dấu, tăng tốc độ như bay, xông tới trước chiếc Mercedes-Benz mà Diêm Diệp Phi đang lái, sau đó dừng lại cấp tốc.

Diêm Diệp Phi liền đạp vội phanh, mới không đụng vào phía trước.

Bước xuống khỏi chiếc xe việt dã kia là hai người đàn ông vóc dáng không cao lắm, đi lại gõ gõ vào cửa kính chiếc Mercedes-Benz, khi Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên bước ra khỏi chiếc Mercedes-Benz, bọn họ rõ ràng ngẩn ra một lúc, không ngờ rằng ở trong xe lại là hai người.

- Là xe của Trương Dương, không sai.

- Vậy mặc kệ đi, đưa về trước đã!

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ngắn với nhau.

Còn Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên thì cau mày laik, Lý Khuyên quả nhiên không đoán sai, ngôn ngữ mà hai người này sử dụng, chính là tiếng Nhật.

Một mặt, Khúc Mỹ Lan gọi xe vội tới bệnh viện Kinh Hòa, vừa vào tới bệnh viện đã chạy khắp nơi hỏi Trương Dương đang ở đâu.

Tên của Trương Dương ở bệnh viện Kinh Hòa có thể nói sớm đã là tiếng tốt đồn xa, đến rất nhiều người bệnh cũng biết có một vị bác sĩ không những y thuật cao siêu mà còn rất nhiều tiền, nhìn thấy Khúc Mỹ Lan sốt ruột tìm Trương Dương như vậy, có một người y tá chạy ra, nói với cô ta:

- Xin chào cô, bác sĩ Trương bây giờ đang trong phòng phẫu thuật, không tiện tiếp đón người bệnh khác.

- Không không không, tôi không phải người bệnh, tôi là đồ đệ của anh ấy.

Khúc Mỹ Lan lập tức xua tay, sau đó nói:

- Sư phụ anh ấy đang ở trong phòng phẫu thuật sao? Có thể phiền cô dẫn tôi tới cửa phòng phẫu thuật được không, tôi đợi ở đó là được rồi, tôi có việc rất quan trọng muốn nói với sư phụ!

Người y tá kia nhìn Khúc Mỹ Lan với ánh mắt ngạc nhiên, đương nhiên là khó tin khi Trương Dương còn có một nữ đồ đệ trẻ như vậy, nhưng cô ta vẫn dẫn Khúc Mỹ Lan tới bên ngoài phòng phẫu thuật.

Khúc Mỹ Lan nhìn thấy trước phòng phẫu thuật sáng đèn đỏ thể hiện sự khẩn cấp, hai tay quấy vào một chỗ, chau mày lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.