Thần Y Thánh Thủ

Chương 912: Chương 912: Sự trừng phạt và lễ vật




Lục Chính Hoa xoay mặt qua một bên, căn bản không dám nhìn người đàn ông trung niên kia.

BA.

Vẫn là Kiều Dịch Hồng không kìm nổi, đi qua hung hăng tát anh ta một cái, sau đó nổi giận nói:

- Cậu tên ngu ngốc này, cậu cho là cậu bán rẻ Linh Thú Môn, những người Hàn Quốc này sẽ hứa đem đồ đã hứa với cậu cho cậu hả? Cậu sao lại không chịu nghĩ, sau khi Phác Thừa Ân vào, từng thạ hủ không lưu tình với cậu, nếu không phải Trương tiên sinh kịp thời đuổi tới, chỉ sợ cậu cũng sớm đã trúng độc bỏ mạng.

Lục Chính Hoa khi bị linh thú chim diều bắt trở lại còn cố gắng phản kháng, lúc này tình trạng thương tích không nhẹ, đủ thấy linh thú chim diều hâu đối với tên phản đồ của Linh Thú Môn này căn bản không có nể nang.

Một tát này của Kiều Dịch Hồng đánh rất mạnh, cũng không nể nang, ông ta dù sao cũng là người tu luyện nội công hậu kỳ tam tầng, một tát này khiến cho Lục Chính Hoa hoàn toàn chịu không nổi.

Lục Chính Hoa phun ra một ngụm máu tươi, đangquỳ rạp trên mặt đất, bỗng mệt mỏi đứng dậy.

Lời nói của anh ta vừa nãy cũng chẳng khác gì là chính miệng thừa nhận sự thật mình là phản đồ của Linh Thú Môn, bị Kiều Dịch Hồng tát một cái thê thảm như thế, cũng không ai thông cảm cho anh ta.

Lục Chính Hoa tuy rằng ngoài miệng nói cứng, vò đã mẻ lại sứt, nhưng trong lòng của anh ta cũng rất hối hận, điều Kiều Dịch Hồng đâu phải anh ta chưa từng nghĩ qua, trên thực tế anh ta cũng biết mình trở thành quân cờ của người Hàn Quốc, chúng lợi dụng xong sẽ vứt bỏ.

Vốn Lục Chính Hoa dự định sau khi Phác Thừa Ân đem linh thú đi, thừa dịp Linh Thú Môn lộn xộn sẽ mang theo tấm chi phiếu mà PháC Thừa Ân đưa trước để đến Hàn Quốc, thật không ngờ đến tên khốn khiếp PháC Thừa Ân kia ngay lúc đầu vốn không có quyết định này, đối phương mang theo linh hồ chÍn đuôi đến, hiển nhiên là tính tấn công Linh Thú Môn.

Việc đã đến nước này, nói xạo đâu còn có ý nghĩa gì, chỉ cần truy xét thêm một chút, chính tại ngôi nhà gỗ mà anh ta cư ngụ, tìm được chi phiếu tiền mặt mà Phác Thừa Ân hứa hẹn cho anh ta, hơn nữa Phác Thừa Ân cam đoan sau chuyện này sẽ dẫn anh ta đến Hàn Quốc, còn hứa hẹn sẽ sắp xếp ổn thoả cho anh ta.

Có thể nói chuyện này sớm muộn gì sẽ bị phát hiện, ngược lại thừa dịp không ai chú ý tới anh ta trực tiếp chạy trốn may ra có đường sinh cơ. Bởi vậy, sau khi độc tố trên người của Lục Chính Hoa được giải hết, anh ta không có quay về trong khe núi Động Thiên, mà là trực tiếp chạy ra ngoài, chạy trốn xuống chân núi.

Tuy nhiên điều khiến anh ta bất ngờ chính là, anh ta chưa kịp chạy xa, đã bị thánh thú chim diều hâu của bổn môn phát hiện, sau đó bắt trở lại.

Linh thú chim diều hâu không ngốc, nó nhìn thấy Lục Chính Hoa vội vàng chạy trốn. Nên biết tình hình không tốt, khe núi Động Thiên là nơi bí ẩn như vậy, nếu như không có nội gian thì không thể nào bị người ngoài dễ dàng phát hiện, hơn nữa thần cũng không biết quỷ không hay lẻn vào đây.

Biểu hiện của Lục Chính Hoa đúng lúc nói rõ ai là nội gian, đối với tên suýt nữa khiến mình mất mạng, chim diều cũng không nể nang.

Trong mắt của nó việc Lục Chính Hoa chạy trốn giống như là con thỏ trên mặt đất hoàn toàn bại lộ mà hoảng hốt chạy trốn, muốn bắt anh ta quả là dễ dàng.

Sau khi quăng Lục Chính Hoa xuống giao cho người của Linh Thú Môn, chim diều hâu cũng không quản sự sống chết của anh ta, đem trái cây màu xanh mà nó đang ngậm trong miệng kia ném cho hai tiểu tử Vô Ảnh và Tia Chớp. Nó lượn vòng trên không trung thét chói tai.

Đây mới chính là mục đích thực sự của việc nó rời khỏi khe núi Đông Thiên lúc trước, bắt Lục Chính Hoa quay về chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ trên đường tiện tay mà thôi.

Trương Dương đi đến bên cạnh Lục Chính Hoa, ngồi xổm nhìn ánh mắt của anh ta dò hỏi:

- Lục Chính Hoa, anh rốt cuộc nói cho mấy người biết chỗ ở bí mật của Linh Thú Môn?

Trong giọng nói của Trương Dương xen lẫn một chút nội công. Đối với Lục Chính Hoa, hắn trực tiếp sử dụng mê hồn đại pháp.

- Chỉ nói cho một người Hàn Quốc vừa đến kia, trừ ông ta ra tôi cũng không nói cho ai.

Ánh mắt của Lục Chính Hoa có chút mơ màng, rất nhanh trả lời câu hỏi của Trương Dương.

Nhận được câu trả lời, Trương Dương mới yên lòng, Phác Thừa Ân đã chết ở chỗ này, chỉ cần khống chế được Lục Chính Hoa. Như vậy chẳng khác nào khe núi Động Thiên này vẫn còn chưa bại lộ, Linh Thú Môn cũng không cần rời khỏi nơi này, sẽ giảm bớt những chuyện phiền toái kế tiếp cho vị lão môn chủ kia.

- Xin môn chủ yên tâm đi, khe núi Động Thiên này vẫn chưa bại lộ, chỉ cần xử lý tên phản đồ này, như vậy Linh Thú Môn vẫn có thể an tâm ở lại trong này như cũ.

Nghe thấy câu trả lời của Trương Dương, lão môn chủ nhẹ nhàng thở ra, yên lòng, vừa rồi lời nói của Lục Chính Hoa ông cũng nghe được, bí mật của khe núi Động Thiên không bại lộ, điều này thật sự là trong bất hạnh lại có may mắn, Linh Thú Môn này có thể không cần phải dời chỗ lang thang vất vưỡng rồi.

Biết không cần dời đi, mọi người của Linh Thú Môn cũng reo hò một hồi, dù sao phải tìm một khe núi Động Thiên có môi trường cảnh vật chung quanh thích hợp như vậy căn bản không phải là chuyện dễ dàng, phải biết rằng, rất nhiều động thiên phúc địa sớm đã bị môn phái khác chiếm cứ tất cả, nơi này không bại lộ, vậy quả là sự tình không thể nào tốt hơn rồi.

- Tiền bối, có thể giao tên phản đồ này cho bổn môn chúng tôi tự xử lý không?

Người đàn ông trung niên mà được gọi là Tiểu Thất kia đi đến, cung kính nói với Trương Dương, ánh mắt của ông ta còn dừng lại trên người của Lục Chính Hoa.

Nhìn thấy Linh Thú Môn muốn xử lý phản đồ nội gian của bổn môn mình, Trương Dương đương nhiên không có ý kiến, gật đầu sau đó giao Lục Chính Hoa cho người trung niên này, sau đó đứng ở một bên, chờ xem Linh Thú Môn sẽ xử trí tên phản đồ này như thế nào.

Sau khi Trương Dương tránh ra, người trung niên kia lập tức bảo hai người áp Lục Chính Hoa xuống.

- Nhốt Lục Chính Hoa vào thánh tổ, phạt anh ta mỗi ngày phụ quét dọn thánh tổ sạch sẽ, cuộc đời này không được bước ra thánh tổ một bước.

Đối mặt với mọi người của Linh Thú Môn, sau khi người đàn ông trung niên nhận được sự cho phép của lão môn chủ, trước mặt mọi người cao giọng tuyên bố việc xử trí với Lục Chính Hoa.

- Cái gì.

Nghe xử trí này, Kiều Dịch Hồng chấn động, lúc này khó chịu hô lên:

- Các ông không có tính sai chứ? Người này bán rẻ Linh Thú Môn của các ông, thiếu chút nữa người này hại các ông lang thang vất vưởng.

- Ôi...

Mọi người của Linh Thú Môn đều thở dài, không có bất cứ biểu hiện gì đối với tiếng la của Kiều Dịch Hồng.

Ngay cả vẻ mặt của Trương Dương cũng lộ ra nghi hoặc, xử phạt gã bán nước cầu danh như vậy, có phải quá dễ dàng cho anh ta hay không?

- Linh Thú Môn của chúng tôi, có phương thức trừng phạt phản đồ nội gian của chính mình.

Sau khi Lục Chính Hoa bị dẫn đi, lão môn chủ nhìn thấy đám người của Trương Dương nghi hoặc, chợt giải thích một câu, bất kể nói thế nào, Lục Chính Hoa đều là người của Linh Thú Môn, muốn xử trí tên phản đồ này cũng phải dựa vào quy củ của Linh Thú Môn.

Kiều Dịch Hồng vẫn còn có chút chịu không được, cho rằng trừng phạt như vậy thật sự quá dễ dàng cho Lục Chính Hoa rồi.

- Thánh tổ vừa nói lúc nãy ắt hẳn chính là hang của linh thú chim diều tam tầng kia?

Trương Bình Lỗ đột nhiên mở miệng, hỏi ý kiến hỏi một câu.Lão môn chủ lập tức gật đầu, thánh tổ theo như lời nói của bọn họ, đương nhiên là sào huyệt của thánh thú chim diều hâu, sào huyệt của thánh thú chim diều hâu này chính là vách núi thẳng đứng phía trước giữa sườn núi.

Trương Bình Lỗ ngẩng đầu nhìn vách núi thẳng đứng phía trước cao chót vót trong mây. Trong lòng đại khái cũng đoán được số phận cuối cùng của Lục Chính Hoa.

Trương Dương cũng ngẩng đầu, thấy được chấm đen nhỏ kia của vách đá dựng đứng giáp mặt, nơi đó chính là sào huyệt của linh thú chim diều hâu, nhìn thấy vị trí sào huyệt này, Trương Dương cũng hiểu được Lục Chính Hoa đối mặt với sự trừng phạt như thế này trong quãng đời còn lại cũng không dễ dàng gì cho anh ta.

Vách đá thẳng đứng như vậy, chỉ cần Lục Chính Hoa dám mưu đồ leo vách đá chạy thoát, với thực lực của anh ta chỉ có thể rơi xuống vách núi, chỉ có kết cục tan xương nát thịt mà thôi, vĩnh viễn không thể nào tìm được đường sống. Ở lại nơi đó làm công việc quét dọn sào huyệt, tuyệt đối là sống không bằng chết.

Đợi cho người đàn ông trung niên xử trí Lục Chính Hoa xong, lão môn chủ đi về phía trước một bước, đột nhiên mở miệng nói:

- Trong thời gian ngắn kế tiếp, tôi sẽ cùng các vị tiền bối này rời khỏi khe núi Động Thiên, những ngày tôi không ở đây, Lục Thất sẽ tiếp tục dìu dắt mọi người tu hành, hy vọng mọi người có thể ở trong rừng sâu núi thẳm này, quên thế tục phiền nhiễu. Không nên giống như Chính Hoa bị thế tục hấp dẫn.

Lời nói của lão môn chủ long trời lở đất, mà ngay cả Lục Thất đều không nghĩ tới điểm này, mọi người của Linh Thú Môn đều xôn xao một hồi.

- Tôi cũng không phải không trở lại, chỉ có điều theo hai vị tiền bối này đi làm một số chuyện. Xong xuôi sẽ trở về.

Lão môn chủ nhíu mày, lên tiếng lần nữa.

Mọi người của Linh Thú Môn lúc này mới an tĩnh lại, ánh mắt của Lục Thất dừng ở trên mặt của lão môn chủ một lát. Sau đó gật đầu thật mạnh.

Xử lý xong chuyện này, lão môn chủ nhìn Trương Dương và Trương Bình Lỗ, hiện tại ông đã không có bất kỳ băn khoăn nào. Nếu Trương Bình Lỗ cần, ông hiện tại sẽ nguyện ý theo Trương Bình Lỗ đi một chuyến, đi gặp một lần nhóm người tu luyện chịu sự quản lý của quốc gia.

- Đợi một chút, ông cụ ông xem, trong miệng của con chim giống như đang ngậm gì vậy.

Trương Dương đột nhiên chỉ vào trên không, nói với ông cụ Trương Bình Lỗ, Trương Bình Lỗ cũng ngẩng đầu nhìn lên, sau khi con chim diều hâu ném Lục Chính Hoa xuống, vẫn lượn vòng giữa không trung, mắt chim diều hâu nhìn chằm chằm Vô Ảnh và Tia Chớp, tiếng kêu chói tai, nó luôn luôn giao lưu cùng Vô Ảnh và Tia Chớp.

- Chít chít chit.

- Xèo xèo xèo.

Đối mặt với tiếng kêu chói tai của chim diều hâu, Vô Ảnh cùng Tia Chớp lập tức ngửa đầu đáp lại vài tiếng, chim diều hâu lượn vòng giữa không trung hồi lâu lúc này mới lao thân xuống, mang theo một cành cây màu trắng bạc trên có quả non ném cho Vô Ảnh.

Vô Ảnh nhẹ nhàng nhảy lên, tiếp nhận kia trái cây màu xanh kia, sau đó cùng Tia Chớp chạy tới bên người của Trương Dương, đem trái cây này đưa cho Trương Dương.

- Chít chít chit.

Vô Ảnh giơ trái cây, rất bất đắc dĩ kêu lên với Trương Dương, ý của nó là nói, chim diều hâu này trước mắt có thể lấy ra bảo bối chính là một trái cây như vậy, cho nên liền đem trái cây này trở thành lễ vật đáp tạ chúng ta.

Tia Chớp đứng một bên cũng không hào hứng lắm, chim diều hâu này chỉ cho một trái cây, căn bản không đủ mấy phần cho chúng nó.

- Đây là quả Cao Sơn Vân?

Trương Bình Lỗ nhìn thoáng qua thân cành cây màu trắng của trái cây có màu xanh này, tại chỗ cả kinh nói.

Quả Cao Sơn Vân là một loại linh quả chỉ sinh ra trên vách núi cao trong mây, chỉ có ở trên vách đá gần với tầng mây nhất, mới có thể sinh trưởng trái cây như vậy, hơn nữa, hái loại trái cây này, cần thời cơ rất hà khắc, phải là thời tiết nhiều sương mù, khi mặt trời còn chưa lên, ánh trăng còn chưa hạ xuống hoàn toàn, trong thời khắc mây mù dày đặc, hái xuống mới có thể bảo đảm linh khí của quả Cao Sơn Vân không vì bị ngắt mà thất thoát, đương nhiên, sau khi hái quả Cao Sơn Vân xuống, linh khí cũng sẽ không ngừng phân tán, chỉ cần không cắn phá vỏ trái cây là có thể duy trì thời gian rất dài.

Có thể nói, Cao Sơn Vân có năng lượng được hấp thu từ năng lượng giữa đất trời để sinh trưởng, tác dụng lớn nhất của nó chính là trợ giúp người tu luyện khôi phục nội công hao tổn, ví như sau khi người tu luyện bị hao hụt hết nội công, ăn quả này, chẳng khác nào đầy máu khôi phục lại trạng thái, nội công sẽ lập tức tràn đầy đan điền của người người tu luyện này, tác dụng thần kỳ.

Nghe xong lời nói của Vô Ảnh, biết đây là món quà mà chim diều hâu hậu tạ cho bọn họ, Trương Dương cũng không khách khí tiếp nhận trái cây màu xanh này từ trong tay của Vô Ảnh, sau khi thu xong, sau đó hắn nhìn lên chim diều hâu trong không trung, lớn tiếng nói lời cảm ơn.

Chim diều hâu lượn quanh trên không trung hai vòng, hài lòng kêu hai tiếng, sau đó cúi xuống, dừng bên cạnh người của Linh Thú Môn, còn thân thiết cọ xát môn chủ của Linh Thú Môn.

Môn chủ của linh thú môn hâm mộ nhìn Trương Dương, ông biết, đây là lễ vật mà chim điều hâu cảm tạ Trương Dương vì đã nghĩ cách cứu viện đám người, đánh bại con linh hồ chín đuôi kia, ngày trước linh thú môn nhận không ít ân duệ của chim diều hâu, đương nhiên một số ân huệ này kém hơn rất nhiều so với quả Cao Sơn Vân này.

Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, điều kiện sinh trưởng của Cao Sơn Vân rất hà khắc, cũng không phải trên mỗi vách đá của vách núi đều có thể sinh trưởng ra quả như vậy, linh thú chìm diều hâu có thể hái quả để báo đáp như vậy, cũng chỉ có thể nói là vận khí của Trương Dương thật tốt, trùng hợp chính là khi chim diều hâu này phát hiện ra quả Cao Vân Sơn thì quả này cũng đã chín và nó có thể hái, liền làm lễ vật đáp tạ Trương Dương rồi.

Trương Dương đem trái cây bỏ vào túi vải tuỳ thân mang theo, cũng không đành lòng ăn ngay, tuy rằng nội công của hắn hiện tại đang trong trạng thái suy yếu, nhưng tốc độ khôi phục của hắn rất nhanh sẽ trở lại đỉnh cao, nếu ăn ngay quả trái cây này hiện tại quá lãng phí, hay là lưu lại đến thời khắc mấu chốt ăn cũng không gấp.

Ví như sau này nếu gặp đối thủ hùng mạnh giống con linh hồ chín đuôi biến dị này, bất đắc dĩ sau khi đã sử dụng năng lượng mạnh vẫn không thể giết chết đối phương mà làm cho đối phương chạy trốn, thì mới ăn quả Cao Sơn Vân này, trong nháy mắt sẽ khôi phục nội công, cũng chẳng khác nào có mạng sống thứ hai

- Trương Dương, chúng ta đi thôi.

Thấy Trương Dương lại đạt được một bảo bối, trong lòng của Trương Bình Lỗ cũng rất vui sướng, kế tiếp ông còn muốn mang theo lão môn chủ của Linh Thú Môn đi gặp người tu luyện của Cục An ninh Quốc gia, cho nên nơi đây không nên ở lâu.

- Được rồi, Kiều Dịch Hồng, chúng ta đi thôi.

Trương Dương gật đầu, sau đó kêu Kiều Dịch Hồng, dắt Truy Phong và Trương Bình Lỗ đi trước.

Bởi vì con Sói ảo kia còn chưa tỉnh cho nên Kiều Dịch Hồng cũng chỉ có thể một lần nữa bắt nó cất vào bao tải, sau đó theo sau Trương Dương.

- Ông cụ, con với ông cùng đi gặp những người đó đi.

Trương Dương cùng ông cụ Trương Bình Lỗ đi, chính là muốn nói chuyện này.

- Trương Dương, không phải ta không muốn dẫn con đi gặp bọn họ, mà bọn họ luôn luôn rất thần bí, hành tung mơ hồ bất định, mà ngay cả ta cũng chỉ có thể tới phòng làm việc của bọn họ thông báo trước một tiếng, sau đó chờ bọn họ tới tìm ta.

Trương Bình Lỗ bất đắc dĩ lắc đầu, sau lưng những người đó là quốc gia, danh hiệu này còn vang dội hơn nhiều môn phái thế gia, môn phái thế gia của Trung Quốc có nhiều, nhưng đều thuộc về đất nước này, cho nên những người này mới lo lắng không biết nên đối đãi với một vị tu luyện đại viên mãn như thế nào.

- Tuy nhiên đừng lo, phản ứng của những người kia luôn luôn rất nhanh, ta nghĩ không bao lâu, bọn họ liền sẽ tìm tới ta, đến lúc đó, ta sẽ dẫn đến nhà của con nói chuyện này.

Ông cụ cũng biết Trương Dương có chuyện nói với những người đó, cho nên lập tức bổ sung một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.