Thần Y Thánh Thủ

Chương 878: Chương 878: Sự xuất hiện của Hồ Đào




Sau khi Mễ Tuyết làm hòa với Trương Dương, tính khí cũng ngày càng ôn hòa hơn, thậm chí bây giờ rất nhiều người đều cho rằng Mễ Tuyết là cô vợ chỉ biết núp bên cạnh Trương Dương như một con chim nhỏ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa Mễ Tuyết không biết tức giận không phát hỏa, cô ta ở trước mặt Trương Dương là một bộ dạng, nhưng trước mặt người ngoài, lại là một bộ dạng khác.

Phải biết rằng, trước kia Mễ Tuyết ở trong trường học, chính là tính cách như vậy, cô ta còn là bông hồng băng của đại học Trường Kinh, hơn nữa còn là loài có gai.

Có câu nói nói rất đúng, chó cắn người, người không thể quay đầu cắn lại, nghe thấy cái cô Lưu Sảnh Sảnh này khoe khoang giới thiệu bạn trai, Mễ Tuyết cũng không phải cố ý khoe khoang về bạn trai của mình, vốn là không muốn chấp nhặt với cô ta.

Bây giờ, lời của cái cô Lưu Sảnh Sảnh này nói về Trương Dương càng ngày càng không lọt tai, chẳng khác nào không ngừng phạm đến giới hạn chịu đựng của cô, điều này mới khiến Mễ Tuyết không chần chừ mà cho cô ta một cái bạt tai.

Sau khi nói xong câu nói đó, Mễ Tuyết đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn Lưu Sảnh Sảnh, khí chất của cô, không ai sánh kịp.

Trong đại sảnh tầng một tòa nhà bệnh viện người ra người vào này, không ngờ lại có sự yên tĩnh ngắn ngủi này, lặng yên không một tiếng động, đến cả cây kim rơi trên nền nhà, phát ra âm thanh rất nhỏ, mọi người có mặt tại đó đều nghe thấy được.

- Xôn xao…

Cái túi đồ mà Lưu Sảnh Sảnh ôm khư khư như bảo bối bỗng bị quăng ra ngoài, mấy đồ trang điểm cao cấp bên trong rơi lả tả trên nền.

Mấy đồ trang điểm này dù sao cũng được bọc trong hộp, chai chai lọ lọ, cơ bản là không dễ vỡ, nhưng lần này, lại có mấy cái chai, phát ra âm thanh vỡ vụn.

- Oa, nhiều đồ trang điểm vậy!

- Nhãn hiệu này, hình như là Dior?

- Đúng vậy, chính là Dior, một chai cũng mấy trăm đó, thật đáng tiếc!

Nhìn thấy những đồ trang điểm trên nền kia, mọi người xung quanh đều xúm lại bàn luận, đại đa số các cô gái ở đó đều nhận ra nhãn hiệu của mấy món đồ trang điểm này, còn mấy anh con trai không hiểu về đồ trang điểm lại nghe từ những lời bàn tán xung quanh, mà biết được giá trị của mấy món đồ trang điểm này, kết quả là vì mấy món đồ trang điểm đã bị vỡ vụn kia mà khẽ thở dài.

Cú rơi này, chẳng khác nào người trong đại sảnh lầu một bệnh viện Kinh Hòa lúc này đã đánh rơi mất mấy trăm thậm chí là hơn nghìn tệ, đại đa số đều là người làm công ăn lương bình thường, vài trăm thậm chí là hơn nghìn tệ đối với bọn họ mà nói, vẫn rất đáng coi trọng.

- Đồ trang điểm của tôi…

Tiếng rơi vỡ của túi đồ trang điểm kia, giống như một mũi kim đâm mạnh vào Lưu Sảnh Sảnh, khiến Lưu Sảnh Sảnh tức thời rời khỏi sự ám ảnh về cái bạt tai của Mễ Tuyết, ôm mặt thương tiếc nhìn đống đồ trang điểm kia, nước mắt tuôn trào, có thể nói, Lưu Sảnh Sảnh lần này đến tim cũng đang rỉ máu!

- Sảnh Sảnh, Sảnh Sảnh em không sao chứ!

Tô Kỳ Phong nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Sảnh Sảnh, vội vàng nâng mặt Lưu Sảnh Sảnh, chân tay lúng túng, cũng không biết là nên dìu Lưu Sảnh Sảnh đứng dậy trước hay là nên giúp Lưu Sảnh Sảnh lau khô nước mắt trước, nhưng thật đáng tiếc, toàn bộ tâm trí Lưu Sảnh Sảnh bây giờ đều đang thương tiếc đống đồ trang điểm kia, đối với sự quan tâm của Tô Kỳ Phong, không hề cảm thấy biết ơn, mà trái lại còn tràn đầy sự chán ghét!

- Đáng ghét, anh tránh ra!

Lưu Sảnh Sảnh đẩy Tô Kỳ Phong ra, nhẫn nhịn đến nỗi chỗ bị tát trên mặt đau rát, thậm chí quên mất việc chỉ trích cái bạt tai của Mễ Tuyết, mà trước tiên đi tới nhặt lại đống đồ trang điểm rơi lả tả kia, kiểm tra xem rốt cuộc đã có những đồ trang điểm nào vừa rồi bị rơi vỡ.

Bị Lưu Sảnh Sảnh đẩy ra, Tô Kỳ Phong cuối cùng cũng có phản ứng lại, tất cả mọi đầu xỏ tội lỗi này rốt cuộc là ai, anh ta đứng thẳng người lên, chỉ vào Mễ Tuyết,giọng run run kêu lên:

- Cô, cô dám đánh bạn gái tôi!

Tô Kỳ Phong rốt cuộc vẫn tự cho rằng mình là bạn trai của Lưu Sảnh Sảnh, bạn gái bị người khác đánh, anh ta cảm thấy bản thân đương nhiên nên giúp bạn gái mình báo thù trút giận, cho nên anh ta mới đưa Lưu Sảnh Sảnh đến bệnh viện Kinh Hòa tìm Trương Dương, nhưng bây giờ, không gặp được Trương Dương, mà bạn gái của mình lại bị cô gái xinh đẹp này tát trước mắt mình, điều này chẳng khác nào tát chính bản thân anh ta vậy!

Tô Kỳ Phong càng nghĩ càng tức giận, cơn thịnh nộ càng lớn hơn, anh ta nhìn Mễ Tuyết, hung hăng cắn chặt hàm, trong giây lát, xông tới trước vài bước, giơ tay lên, thuận thế nhằm ngay Mễ Tuyết mà đưa thẳng tay xuống tát một cái!

Mắt Mễ Tuyết chợt lóe lên, cô ta dù sao cũng theo Trương Dương tu luyện nội công được một thời gian rồi. Sao có thể dễ dàng bị một anh chàng gầy yếu suốt ngày trốn ở nhà như Tô Kỳ Phong nhẹ nhàng đánh trúng được, nhưng ngay khi Mễ Tuyết lui lại để tránh đòn, cô chợt nhìn thấy một hình bóng thân quen, sau đó đều dừng mọi động tác lại.

- Bốp!

Ngay khi cái bạt tai của Tô Kỳ Phong giáng xuống, chợt có cánh tay xuất hiện phía sau anh ta, liền ngăn cái bạt tai của Tô Kỳ Phong lại.

Tiếp sau đó, Tô Kỳ Phong cảm thấy phía sau có người kéo mình lại, mạnh đến nỗi khiến anh ta phải lùi lại vài bước, sau đó, bản thân anh ta bị hai tay người này trói chặt lại, bị khống chế hoàn toàn!

Ngay khi Tô Kỳ Phong muốn ra tay với cô gái xinh đẹp này, mọi người xung quanh lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, Tô Kỳ Phong rốt cuộc lại thực sự ra tay với cô gái xinh đẹp này, nhưng bọn họ lúc đó tất nhiên đều không kịp ngăn cản, tất cả đều lo lắng mà không kịp làm gì nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Kỳ Phong thoáng chốc đã bị một người con trai cao to khống chế, mọi người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, mọi người xung quanh lại tiếp tục xôn xao bàn tán, vừa chỉ trích Tô Kỳ Phong ra tay với cả con gái, cũng vừa suy đoán xem cái người trượng nghĩa đã ra tay này rốt cuộc là ai.

- Anh ta không bảo được bạn gái để cô ta đi vu tội cho người khác, liền nổi nóng với người tốt, thật là không ra thể thống gì!

- Đúng vậy, cũng may là có người này ngăn lại được!

- Nhưng người này là ai vậy? Mọi người có ai nhìn thấy không? Cũng là người đến bệnh viện chúng ta khám bệnh phải không?

- Không biết nữa, rất lạ mặt, đoán chừng là người nào đó thích quản chuyện người khác đây mà…

Trái ngược lại là hai cô y tá lễ tân trước đó, đã nhìn rõ người con trai ngăn cản Tô Kỳ Phong, khi cảm thấy may mắn thay cho Mễ Tuyết, hai người cũng đồng thời nhìn Tiêu Tiểu bộ dạng đáng thương vẫn đang ngồi trên nền với ánh mắt sâu xa.

- Ai vậy, mẹ kiếp là ai dám cản ta!

Tô Kỳ Phong bị ngăn lại bất ngờ, trong lòng sao mà sảng khoái được, vừa giãy dụa quay đầu, vừa lớn tiếng chửi thề, chỉ khi anh ta nhìn rõ cái người phía sau đã ngăn anh ta lại, thì lửa giận trong lòng đã biến mất, giống như có ai dội cả chậu nước lạnh lên, khiến tất cả chợt hóa thành tro tàn!

- Hồ, trưởng phòng Hồ?

Tô Kỳ Phong mở to hai mắt nhìn, ngừng giãy dụa, không dám tin kêu lên.

- Tô Kỳ Phong, cậu điên rồi sao!

Thấy Tô Kỳ Phong không giãy dụa nữa, cái người đã ngăn cản anh ta mới chịu thả anh ta ra, sau đó, phẫn nộ quát Tô Kỳ Phong.

- Hồ Đào? Là anh sao?

Mễ Tuyết nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy người con trai phía sau Tô Kỳ Phong, cô liền thấy quen mặt, bây giờ thì cô cũng nhớ ra anh ta là ai.

Người đã ngăn Tô Kỳ Phong lại, chính là một người bạn học cùng với Mễ Tuyết và Trương Dương khi còn học ở đại học Trường Kinh, là Hồ Đào khoa thể thao, Mễ Tuyết biết người này, vì anh ta đã từng giúp hội trưởng hội sinh viên khi đó Chu Dật Trần và Phạm Tư Triết làm khó Trương Dương, nhưng sau này nghe Trương Dương nói, hắn đã giới thiệu Hồ Đào vào một công ty mạng do Tô Triển Đào tự lập ra, sau đó, Mễ Tuyết không còn nghe được thông tin nào về người này nữa, thật không ngờ, lại gặp anh ta ở đây.

Hồ Đào vốn tốt nghiệp ngành thể thao, tố chất cơ thể anh ta, tốt hơn Tô Kỳ Phong rất nhiều, muốn ngăn Tô Kỳ Phong lại, đương nhiên là rất dễ dàng.

Sau khi Tô Kỳ Phong phát hiện ra người ngăn mình chính là Hồ Đào, thì vội vàng đứng thẳng dậy, còn đặc biệt giúp Hồ Đào sửa sang lại trang phục vừa rồi đã bị anh ta làm cho lộn xộn, thái độ vô cùng cung kính, ai cũng có thể nhìn ra, Tô Kỳ Phong đối với cái anh Hồ Đào này, không phải sự ân cần bình thường.

Còn mọi người xung quanh, lại được phen ngạc nhiên, vừa rồi cái cô Lưu Sảnh Sảnh kia chẳng nói là, Tô Kỳ Phong được một công ty để ý, đầu tư cho anh ta mấy triệu tệ cơ mà? Nhìn bộ dạng này của Tô Kỳ Phong, chẳng lẽ chính cái anh chàng Hồ Đào này đã đầu tư cho anh ta mấy triệu tệ sao?

Hai cô y tá lễ tân cũng ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không dám tin, cái tên tiểu tử họ Hồ kia lại là trưởng phòng, hơn nữa, Tô Kỳ Phong vừa rồi cực kỳ vênh váo ngạo mạn, lại cung kính như vậy đối với tên tiểu tử này, không thấy Tiêu Tiểu nói qua là tên tiểu tử này lợi hại như vậy?

Hai cô y tá lễ tân lại nhìn Tiêu Tiểu, còn Tiêu Tiểu dường như cũng đã chú ý tới tình hình đã có sự thay đổi lớn, cô ta nhìn thấy Hồ Đào, thì rất kinh ngạc, nhưng nhìn thấy thái độ cung kính của Tô Kỳ Phong đối với Hồ Đào, thì lại càng kinh ngạc hơn.

Mễ Tuyết hình như cũng nhận ra được điều gì đó, cười hề hề hỏi:

- Hồ Đào, anh bây giờ được quá nha, cũng lên đến chức trưởng phòng rồi ha?

Hồ Đào không chú ý tới Tiêu Tiểu đang té lăn trên nền bị Mễ Tuyết che khuất, sau khi nghe thấy Mễ Tuyết gọi, anh ta không thèm phản ứng lại với thái độ của Tô Kỳ Phong, vội vàng bước lên trước một bước, đầu tiên là đứng trước mặt Tô Kỳ Phong phòng khi tên tiểu tử này lại nổi khùng lên, sau đó anh ta mới nở nụ cười, trả lời Mễ Tuyết:

- Đừng cười tôi, chỉ là lặn lội trong một công ty mạng nhỏ kiếm cơm ăn thôi, ông chủ chúng tôi rất thích tôi, nên mới đề bạt tôi lên làm trưởng phòng, cũng phải nói người vừa rồi tôi nhìn thấy ở bên ngoài hình như là cô, sau khi ngăn Tô Kỳ Phong lại, tôi mới phát hiện, quả nhiên là cô thật. Mễ Tuyết, lâu rồi không gặp, cô vẫn xinh đẹp như vậy.

Mễ Tuyết khẽ mỉm cười, sau đó thì hiếu kỳ nhìn Hồ Đào, hỏi:

- Như vậy, anh quen cái người này à?

Ngay lúc này, Tô Kỳ Phong cũng không tin nổi nhìn Hồ Đào, giọng kinh ngạc nói:

- Trưởng phòng Hồ, anh quen cô ta sao?

- Cậu câm miệng!

Hồ Đào tức giận hét lên với Tô Kỳ Phong, sau đó lại nhìn Mễ Tuyết, ngữ khí thay đổi nhanh chóng, giọng nịnh nọt nói với Mễ Tuyết:

- Cậu ta tên là Tô Kỳ Phong, là bạn trên mạng trước kia của chúng tôi, cũng là gần đây mới gặp mặt, trở thành bạn bè, tuy nhiên không lâu sau này, chúng tôi có thể sẽ là đồng nghiệp, ồ, khoan nói chuyện này, Mễ Tuyết, sao cô lại ở đây, Trương Dương, ồ không, còn anh Trương đâu?

Nói xong, Hồ Đào còn nhìn khắp xung quanh, đáng tiếc, trong đại sảnh tầng một không nhìn thấy bóng dáng nào khiến anh ta vừa cảm kích mà khiếp sợ cả.

Mễ Tuyết ngẫm nghĩ một chút, chau mày nói:

- Tôi cũng không rõ, có thể anh ấy đang ở trong phòng phẫu thuật, nếu không, dưới lầu xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ấy sớm đã xuất hiện rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.