Xem ra hiện tại, chạy lên Dẫn Long Sơn là lựa chọn duy nhất của Trương Dương.
Trừ phi hắn có thể liên lạc với Trương Bình Lỗ, nhưng dưới sự truy đuổi ráo riết của truy binh, hắn có muốn liên lạc với Trương Bình Lỗ căn bản không thể, lúc này, cũng chỉ có đám Huyễn Thử núi Dẫn Long mới có thể cứu được bọn họ.
Huyền thử và Vô Ảnh cùng một tông, lần trước đã có thể tha cho bọn họ, lần này hẳn cũng sẽ không làm tổn thương đến bọn họ.
Truy Phong không biết đường, nhưng Vô Ảnh biết, có Vô Ảnh thông minh chỉ đường, Truy Phong bắt đầu chạy như điên về phía Nam Cương.
Có mục tiêu, tốc độ của Truy Phong dường như nhanh hơn, Hô Diên Phong đằng sau vẫn đuổi theo nhưng chưa hề đuổi kịp.
Không thể không nói, chạy đường núi đối với đám Truy Phong quả thực rất có lợi, không như ở bình nguyên hay đồng cỏ, khoảng cách thẳng, Hô Diên Phong chỉ cần từ từ rút ngắn khoảng cách là có thể đuổi theo được bọn họ.
Một bên chạy, một bên đuổi, kinh động vô số động vật nhỏ trên núi Côn Lôn.
Lúc bọn họ chạy qua, dù là động vật, hay là một số ít linh thú đang ẩn nấp, đều không dám lên tiếng, mấy con nhát gan, chảy cả cứt đái.
Tốc độ của Truy Phong làm cho chúng khiếp sợ, nhưng cỗ năng lượng cường đại phía sau càng khiến chúng sợ hãi hơn, độ mẫn cảm năng lượng của linh thú vượt xa con người.
Cứ chạy như vậy, thời gian cũng dần đến nhá nhem tối.
Huyện Bash, Long Phong một mình đứng trên mái nhà của nhà khách, chăm chú nhìn về phía xa xăm.
Hàng lông mày của anh ta nhíu chặt. Huyện Bash cách Bá Vương Phong không xa nữa, căn cứ theo lực chân của Truy Phong, buổi chiều là bọn Trương Dương đã có thể trở về, cho dù có muộn một chút, lúc này đáng lẽ cũng về tới rồi.
Nhưng ở phía xa kia, vẫn chẳng có chút bóng dáng của bọn họ.
Long Phong còn gọi điện cho Trương Dương. Đáng tiếc điện thoại không gọi được, chỗ Trương Dương đến không có tín hiệu, mà cho dù có tín hiệu, ở tốc độ của hắn lúc này cũng chẳng thể nào nghe máy được.
Sắc trời dần tối đi, ánh trăng sáng đã xuất hiện trên bầu trời.
Hôm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng rất sáng, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời vô cùng xinh đẹp. Đáng tiếc Long Phong căn bản chẳng có tâm trí đâu để ngắm cảnh này, trong lòng anh ta chỉ nghĩ, rốt cuộc Trương Dương đã đi đâu?
Đợi mãi đến 10 giờ tối vẫn không thấy bóng dáng Trương Dương đâu, điều này khiến trong lòng anh ta có một dự cảm không tốt.
Do dự thật lâu, Long Phong quyết định rời đi trong đêm. Anh phải đến Bá Vương Phong tìm Trương Dương, anh là người của Long gia, người của gia tộc Hô Diên sẽ không làm gì anh ta, anh ta đến Bá Vương Phong ít nhất cũng có thể tìm hiểu được rốt cuộc hiện nay Trương Dương đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Long Phong xuất phát, Trương Dương vừa mới rời khỏi núi Côn Lôn.
Trương Dương ngồi trên lưng Truy Phong, không ngừng cảm thụ năng lượng phía sau, trong lòng không kìm nổi mắng thầm.
Lão già chết tiệt, đuổi theo nanh vậy, xem bộ dạng này thì bất kể thế nào cũng không chịu bỏ qua cho họ rồi, nếu mình mà thoát được kiếp này. Đợi sau này tu luyện được đến cảnh giới Đại viên mãn, chắc chắn sẽ cho lão ta biết tay.
Thù này, cứ ghi lại trước, đợi sau này mình mạnh lên rồi sẽ quay lại báo thù.
Ánh trăng không ngừng đi động, Truy Phong cũng chạy rất nhanh.
Ra khỏi rừng, Truy Phong cố gắng chạy trên địa hình không tốt, vì không quen đường, có mấy lần đã chạy xuyên qua thành thị.
Cũng may đây đều là những thị trấn nhỏ, cũng chẳng mấy người phát hiện ra bọn họ, nếu có phát hiện, cũng chỉ có thể nghĩ là mình hoa mắt, vì những chuyện kỳ lạ mà mấy tu luyện giả nội lực tạo thành đã rất nhiều rất nhiều rồi.
Kiểm tra lại thương thế của mình, Trương Dương ngồi trên lưng Truy Phong tu luyện kiếm pháp Phá Thiên.
Đây là một bộ kiếm pháp vô cùng thần kỳ, dựa vào bộ kiếm pháp này có thể nâng cao thực lực của Trương Dương đến cực đại, Trương Dương có cảm giác, nếu như kiếm pháp của hắn tu luyện thành công thức thứ hai, chỉ cần hắn có thể tiếp nhận được năng lượng của kiếm pháp thì có thể không cần phải e ngại lão già Hô Diên Phong kia nữa.
Một cỗ năng lượng nhỏ, dần dần hội tụ ở đầu ngón tay Trương Dương.
Hô Diên Phong đang đuổi theo phía sau thoáng sửng sốt, khóe miệng nhanh chóng nở tia cười lạnh.
Lão không biết Trương Dương tu luyện kiếm pháp, cũng không biết năng lượng thiên địa tự nhiên chi đạo của hắn dẫn đến là mượn kiếm pháp sản sinh, nhưng lão hiểu, Trương Dương nhất định đang luyện công.
- Lâm trận mới mài gươn, có hữu dụng không?
Hô Diên Phong thản nhiên nói, năng lượng thiên địa bên cạnh lão lại tăng lên không ít, bộ dạng của lão nhàn nhã, còn Truy Phong thì lại chạy trối chết tạo thành hai hình ảnh đối lập.
Nhắm đôi mắt lại, Trương Dương lấy ngón tay thay kiếm từ từ đung đưa ngón tay mình, năng lượng thiên địa từ ngón tay của hắn rất dũng mãnh, Trương Dương phát hiện, những năng lượng này không ngờ còn giúp Trương Dương khôi phục thân thế.
Phát hiện này khiến Trương Dương rất vui, dựa theo tốc độ này, thương tích hắn vốn cần tĩnh dưỡng trong một tháng, không đến ba ngày đã có thể khôi phục.
Nghĩ đến trị thương, trong lòng Trương Dương thoáng động, bắt đầu khống chế năng lượng kiếm pháp lôi kéo, đưa vào trong cơ thể Truy Phong.
Những năng lượng này có tác dụng với mình, không biết có thể giúp đỡ được cho Truy Phong không.
Một cổ năng lượng áp sát mình, cơ thể Truy Phong hơi run lên, trong đôi mắt xinh đẹp của nó hiện lên một tia vui vẻ.
Điên cuồng chạy trốn đối với cơ thể của nó tạo nên tổn thương lớn, tuy nó có Tinh Huyết Đan duy trì, nhưng nó chỉ tăng cường sức mạnh,tổn thương cơ thể đã hình thành.
Sau khi những năng lượng này tiến vào, nhanh chóng chữa trị những tổn thương trước đây của nó, khiến Truy Phong cảm thấy trạng thái của mình đang được khôi phục, thậm chí có thể chạy nhanh hơn một chút.
Cảm giác mềm mại, dễ chịu mà cỗ năng lượng này đem lại khiến chó không kìm được cười diên cuồng hai tiếng.
Năng lượng có tác dụng với Truy Phong, Trương Dương càng thêm vui vẻ, chuyển thêm năng lượng cho nó.
Một lát sau, thương tích trên cơ thể Truy Phong được chữa trị rất nhiều, chân nó lại chạy nhanh hơn, tốc độ cũng tăng lên một chút.
Tốc độ này, hiện nay ngay cả tàu cao tốc nhanh nhất cũng không đuổi kịp.
Cảm nhận được tốc độ thiên mã linh thú phía trước đột nhiên lại nhanh hơn, lông mày Hô Diên Phong không kìm được nhướng lên, tốc độ cũng gia tăng, nhưng tốc độ tăng lên, đồng nghĩa sẽ tạo nên thương tổn cho cơ thể lão.
Mấy ông lão sống hơn 200 tuổi này, cơ thể đều dựa vào cốc đan để duy trì, cái này hạn chế phát huy thực lực của bọn họ, nếu không sẽ vượt quá phạm vi chịu đựng cơ thể, đối với họ mà nói sẽ tạo thành những thương tích không thể khôi phục được.
Đây là lý do tại sao lão luôn giữ nguyên tốc độ, không gia tăng.
Lão không muốn vì Trương Dương mà tạo nên những thương tổn cho cơ thể mình, tổn hại như vậy nhưng bất kỳ linh dược nào cũng chẳng bù đắp được. Dù sao cơ thể của họ và người bình thường cũng có một số khác nhau.
- Cho dù ngươi có thể gia tốc cũng đừng mong chạy trốn!
Hô Diên Phong lại cười lạnh một tiếng, lão không tăng tốc, nhưng vẫn đuổi theo một đường thẳng, cho dù vượt qua đồi núi hay nhà cửa đều nhảy qua, không chạy vòng.
Hô Diên Phong lúc này thoạt nhìn thật sự rất giống đang bay, nhảy một cú hơn chục mét, đúng là dọa không ít người trên đường.
Bầu trời đầy sao sáng, không một chút mây đen, trăng tròn vành vạnh phiêu đãng trên trời, dường như đang quan sát mặt đất.
Ánh trăng dường như cũng tò mò với vụ một người chạy một người đuổi. Ánh trăng sáng ngời chiếu xuống người họ... Thục Sơn, một nơi thần kỳ, với nhiều câu chuyện thần thoại.
Từ thời viễn cổ, nơi này đã lưu truyền rất nhiều câu chuyện thần thoại, văn minh Trung Hoa phát triển năm nghìn năm càng đem lại cho nơi này nhiều văn hóa xán lạn.
Trước đây rất lâu, Thục Sơn có xuất hiện một đại môn phái, thống trị Thục Sơn mấy trăm năm.
Khi đó, Thục Sơn bao hàm tất cả các dãy núi, chỉ cần nơi nào có tu luyện giả nội lực đều phải nghe lệnh họ.
Nghe nói, Thục Sơn lúc đó có năm vị cường giả.
Cây to đón gió, cho dù có có cường giả tầng năm cũng vô cụng. Chỉ gần mấy trăm năm, môn phái cường đại này đã tan thành mây khói, cuối cùng đều tan rã hết.
Nga Mi là chi mạch lớn nhất sau này, cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh diệt vong.
Sau khi môn phái cường đại này biến mất, người của Lý gia mới dần chiếm cứ nơi này, dùng một phương thức khác để sống ở đây, truyền thừa gia nghiệp mấy ngàn năm của mình.
Hiện nay Thục Sơn đã không còn nhiều tu luyện giả nữa, nhưng một vài tu luyện giả thì vẫn có, chỉ có điều không sánh bằng Lý gia, hiện nay Lý gia đã trở thành Thục Sơn chính tông.
Rời khỏi Côn Lôn Sơn, rời khỏi tỉnh Thanh Hồ, Trương Dương nhanh chóng đến dãy núi Thục Sơn.
Đường của dãy núi Thục Sơn càng khó đi, do không biết đường, Truy Phong không dám chạy vào núi quá sâu, trước đây có một lần đã chạy đến một vách núi lớn rồi.
Cũng may Truy Phong kịp thời đổi hướng, chỗ đó không cần phải quay lại mà có lối đi khác, bằng không đã bị Hô Diên Phong đuổi kịp rồi.
Giờ đường của Thục Sơn còn khó đi hơn, Truy Phong càng phải cẩn thận.
Đợi qua khỏi Thục Sơn, đến Xuyên Du, cũng là đến địa bàn Nam Cương, chỗ đó cách nơi họ muốn đến, Dẫn Long sơn cũng không còn xa nữa.
- "Đại trưởng lão!
Cạnh vách núi Thục Sơn, dưới ánh trăng, Lý Trường Phong khẽ nói với một ông lão tóc bạc.
Lão tóc bạc kia đang đánh giá Lý Trường Phong, lập tức mỉm cười.
- Trường Phong, ngươi rất tốt, rất cố gắng, gần đây lại có đột phá, thành công tiến vào tầng hai hậu kỳ, trong số thanh niên Lý gia chúng ta, ngươi là người ưu tú nhất!
Ông lão chầm chậm nói, có vẻ rất hài lòng.
Ông lão này là đại trưởng lão tầng bốn hậu kỳ của Lý gia, lão và đại trưởng lão Long gia không giống nhau, lão đã tiến vào tầng bốn hậu kỳ, cho dù không thể lĩnh ngộ được tự nhiên chi đạo, bản thân tiến vào Đại viên mãn cũng có thể dựa vào kế thừa thủ hộ giả gia tộc để tiếp tục thân phận thủ hộ giả.
Đương nhiên, có thể dựa vào bản thân lĩnh ngộ là tốt nhất, như vậy đồng nghĩa Lý gia cùng lúc có được hai thủ hộ giả, tất nhiên có thể ngăn chặn được Long gia già nua.
- Đa tạ đại trưởng lão, Trường Phong nhất định sẽ cố gắng thêm!
Lý Trường Phong hơi nghiêng người, ông lão càng vui vẻ, không kìm được gật đầu:
- Tốt lắm, có thành tích mà không kiêu ngạo, ta tin tương lai ngươi sẽ càng phát triển hơn, cho dù là cả giới tu luyện thì số thanh niên có thể so được với ngươi cũng không nhiều, ngươi chính là tương lai của Lý gia chúng ta!
Lời ông lão nói làm cho Lý Trường Phong thoáng sửng sốt, không đáp lại được.
Đại trưởng lão vừa mới bế quan xong, không hiểu lắm chuyện bên ngoài, cũng chưa nghe nghe nói chuyện đại hội Long gia lần này.
Ở Lý gia gã có thể nói là người xuất sắc, nhưng nếu đặt trong cả giới tu luyện, chỉ được coi là bình thường thôi.
Không nói đâu xa, Trương Dương hai mươi tuổi đã tiến vào tầng bốn, chính là đối thủ gã không dám nghĩ tới, vĩnh viễn không đuổi kịp, còn Long Phong, còn Hoa Thiên của Hoa gia, đều là những thiếu niên tài giỏi hiếm thấy, bọn họ đều đột phá tầng ba từ khi còn rất trẻ.
Còn gã, chẳng qua mới đến tầng hai trung kỳ thôi, so với họ khoảng cách vẫn còn rất xa.
Ông lão không biết được suy nghĩ của gã, mỉm cười, lão vừa định nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh hãi nhìn về phía xa xăm.