Lúc Trương Dương đi đến, trên trán Long Phong đã toát đầy mồ hôi, trên mặt lộ rõ sự đau đớn.
Độc của chồn đuôi cáo không phải loại độc bình thường, Trương Dương dùng qua linh dược còn không thể khống chế chất độc phát tán, đừng nói đên Long Phong chỉ dựa vào nội công để khống chế.
Hơn nữa lúc này không phải là trạng thái đỉnh cao của nội công, giao đấu hết sức với Trương Dương lâu như vậy, cũng tiêu hao không ít rồi, hiện tai anh ta không thể khống chế được lâu.
Tia Chớp cắn vào cánh tay của anh ta, lúc Trương Dương đến, màu đen đã lan đến vai, tốc độ phát tán còn nhanh hơn nhiều lần trước của Trương Dương.
Mắt anh ta bắt đầu bị mờ đi, nhìn thấy Trương Dương đi đến thì càng thất vọng.
Long Phong không ngờ rằng, anh ta là con cưng của trời, đường đường là đệ tử tinh anh của gia tộc Hiên Viên bề thế, lại phải chết ở trên ngọn núi nhỏ không tên tuổi này, mơ ước của anh ta, tương lại của anh ta theo gió bay từ đây.
Lúc Trương Dương nắm lấy cánh tay anh ta, anh ta cuối cùng đã không chống đỡ nổi, cả người đã bị hôn mê.
Lúc ý thức cuối cùng tan biến, anh ta cảm thấy cánh tay mình rất lạnh, hình như có người đắp cái gì đó lên chỗ vết thương sau đó như thế nào anh ta không còn biết nữa.
- Vẫn may!
Trương Dương khẽ thở phào, Long Phong dù gì cũng là người có nội công, nhờ vào nội công kháng lại chất độc một lúc.
Khoảng thời gian đó cũng chính là thời khắc quý báu cứu mạng anh ta.
Sau khi đắp thuốc lên vết thương của Long Phong, Trương Dương lại dùng một viên thuốc giải độc cho vào miệng anh ta, để anh ta nuốt xuống, coi như bảo toàn tính mạng của nhỏ bé của anh ta.
- Xèo xèo xèo!
Tia Chớp nhảy đến, đứng đó kêu bất mãn, nó đang giúp Trương Dương, không ngờ Trương Dương lại đến cứu người, nếu biết sớm nó đã không chạy ra cắn người này rồi.
- Đừng vội, mày làm tốt lắm, có điều anh ta không được chết, có thể bắt sống anh ta là tốt nhất!
Trương Dương vuốt ve đầu Tia Chớp, nói nhẹ nhàng, Long Phong không chết tất cả đều dễ nói, như vậy hắn có thể hỏi ra người đứng đằng sau sai khiến.
Nghe xong lời nói của Trương Dương, Tia Chớp lập tức cười vui vẻ, cuộn tròn lại vô cùng đáng yêu.
- Chuyện, chuyện này là thế nào?
Long Thành chạy đến, kinh ngạc nhìn sự việc diễn ra trước mắt, hai người giao đấu, anh ta không nhìn rõ đã đành, đánh đến mức đệ tử nội môn bất ngờ chạy trốn.
Sự thật này làm hình tượng đệ tử nội môn vô địch bỗng bị lật đổ.
Không chỉ như vậy, Long Phong vừa chạy trốn lại bị một bóng trắng tập kích, không bao lâu ngã gục trên mặt đất, sau đó rơi vào hôn mê, điều này là Long Thành không hiểu nổi.
Chạy đến anh ta mới nhìn rõ, tập kích Long Phong lại là tia chớp.
- Anh ta trúng độc của Tia Chớp, may mà em đến kịp thời, không thì sinh mệnh nhỏ của anh ta đã kết thúc tại đây rồi.
Việc này Trương Dương lại không giấu Long Thành, Long Thành cũng là người trong giới có thể tiếp nhận điều này.
- Tia, Tia Chớp có độc!
Long Thành há hốc miệng, nhìn tia chớp nhỏ bé đáng yêu, trong đầu anh ta toàn là câu hỏi, tại sao con vật đáng yêu thế này lại có độc?
- Em không nói với mọi người, tia chớp là linh thú Chồn đuôi cáo, xếp hạng thứ bảy trong mười con thú độc nhất.
Trương Dương khẽ gật đầu, đã nói thì nói hết luôn, Long Thành cũng là người họ Long, hắn còn muốn tìm hiểu tình hình của Long gia từ chỗ anh ta.
Long gia không giống như bọn du côn, họ muốn đối phó với hắn, Trương Dương nhất định phải chú ý, phải tìm hiểu nhiều thông tin hơn nữa của đối phương, hành động phải biết người biết ta.
Tia Chớp ngoảnh đầu lại cười với Long Thành.
Nó biết Trương Dương đang giới thiệu về nó, còn nói ra thân phận thực sự của bản thân, lúc đó nó còn thấy rất tự hào, đầu ngước lên rất cao.
Long Thành bỗng cảm thấy run sợ, nhìn Tia Chớp một cách sợ hãi.
Đáng yêu như vậy, ai nghĩ nó lại lợi hại đến vậy, chồn đuôi cáo, Long Thành tuy là đệ tử ngoại môn không hiểu lắm về Hồ Ly, nhưng đã từng nghe hung danh của nó.
Lời đồn về mười con vật có độc, tất cả đệ tử ngoại môn đều biết.
Chỉ có điều anh ta không thể nghĩ ra, con vật đáng yêu như vậy, anh ta còn ôm vài lần. Con vật chạy nhảy trên cánh tay anh ta lại mang hung danh chồn đuôi cáo.
Lúc này toàn thân anh ta nổi da gà, anh ta nghĩ đến lúc Tia Chớp chạy nhảy trên cánh tay anh ta, chẳng may cắn một cái anh ta sẽ như thế nào đây.
- Anh Thành, đừng sợ, Tia Chớp rất thông minh, anh cứ đối xử với nó như trước kia là được rồi!
Trương Dương chú ý đến biều hiện của Long Thành, nhếch miệng cười, Tia Chớp ở đó cũng kêu lên “chi chi”, hình như muốn nói với Long Thành, nó vẫn là nó, vẫn là Tia Chớp của trước kia.
- Ừ, anh biết rồi!
Long Thành vội vàng gật đầu, nhưng anh ta vẫn nhìn Tia Chớp luôn có cảm giác rờn rợn, con vật đáng yêu như vậy, nhưng lại còn độc hơn cả loài rắn độc gấp nhiều lần.
Trương Dương không để ý đến Long Thành nữa, Long Phong đã hôn mê rồi, Trương Dương một tay đỡ anh ta cùng với Long Thành ra khỏi khu rừng.
Họ giao chiến ở chỗ yên tính thế này, điều tốt nhất là không làm kinh sợ những người bên ngoài, không để cho người khác biết những công phu đáng kinh ngạc này.
Sau khi đi ra, Long Thành lập tức gọi xe, đưa Trương Dương đi cùng về nhà anh ta.
Trên đường đi, Trương Dương còn gọi điện cho Mễ Tuyết thông báo muộn một chút mới về, còn dặn dò Mễ Tuyết phải hết sức cẩn thận.
Trương Dương có chút lo lắng, hiện nay rõ ràng óc người đang đối phó hắn, chỉ đối phó với hắn còn may, với thực lực của Trương Dương người bình thường khó có thể nói được.
Nhưng nếu họ lại chuyển sự chú ý sang Mễ Tuyết thì phiền phức to, có thể nói MễTuyết hiện nay là điểm yếu duy nhất của Trương Dương.
Trương Dương đi theo Long Thành đến một chỗ ở khác của anh ta.
Đây là một căn biệt thự nhỏ hai tần, dưới tên Long Thành có vài chỗ bất động sản, đây là một trong số đó, biệt thự nằm ở ngoại ô, là công ty muốn hợp tác với công ty của anh ta tặng cho.
Ở đây không có người ở, Trương Dương muốn một nơi yên tĩnh, anh ta lập tức nghĩ đến nơi này.
Biệt thự không lớn, nhưng rất sạch sẽ, khuôn viên xanh của biệt thự rất tuyệt, Trương Dương lúc đi vào đây còn nhìn mấy lần.
Chỗ ở hiện nay của hắn chỉ là chỗ gần trường học, sau này sớm muộn gì cũng phải mua một căn nhà. Nếu ở Trường Kinh không có nhà thì không ổn, hơn nữa bây giờ mua nhà, sau này đều sẽ lên giá.
- Anh Thành, ở đây sạch sẽ quá!
Bước vào căn biệt thự, nhìn căn phong khách rộng đẹp, Trương Dương cười nói một câu, tiện tay đặt Long Phong trên sofa.
Người này chỉ là bị trúng độc dẫn đến hôn mê, cũng không có chuyện gì to tát lắm, Trương Dương cứu anh ta vì tội anh ta không đáng chết, còn để điều tra xem ai là người muốn đối phó với mình, có điều Trương Dương vẫn chăm sóc anh ta như người mình, lúc này không trói hắn lại là nể mặt hắn lắm rồi.
Long Thành cười nói:
- Có dịch vụ giúp dọn dẹp, mỗi tháng trả tiền đấy!
Anh ta cũng khá mãn nguyện, mỗi tháng đóng khá nhiều tiền dịch vụ, là để họ giữ cho phòng sạch sẽ.
Bây giờ xem ra, số tiền này bỏ ra cũng rất đáng, ít nhất cũng làm Trương Dương hài lòng.
Bất tri bất giác, địa vị Trương Dương trong lòng anh ta được nâng lên, đặc biệt là sau khi Trương Dương đánh bại đệ tử nội môn, anh ta cũng nâng Trương Dương đến bậc tiền bối nội môn.
Trong lòng anh ta, tự nhiên trở lên rất tôn trong Trương Dương, mà có thể được sự tán thưởng của Trương Dương làm anh ta rất vui.
- Anh Thành cho em một căn phòng sạch sẽ, phiền anh đợi em ở ngoài một chút.
Trương Dương cười nói với Long Thành một câu, trong lòng Long Thành có chút bất an, do dự nhìn Long Phong đang bị hôn mê.
Nói thế nào đi nữa, Long Phong cũng là người nhà họ Lng của anh ta, còn là đệ tử nội môn, nếu như để gia tộc biết hắn giúp kẻ địch của Long Phong, còn gây bất lợi cho Long Phong tại nhà hắn, gia tộc sẽ trừng phạt anh ta rất nghiêm khắc.
Sự trừng phạt này thậm chí là làm mất mạng anh ta.
- Anh Thành anh yên tâm, em chỉ hỏi anh ta vài câu không làm khó anh ta đâu!
Trương Dương hiểu được những lo lắng trong long Long Thành, cười nói, nếu hắn đã dám đến nhà Long Thành, cũng không định làm gì Long Phong.
Hắn chỉ làm thuật thôi miên, vừa có thể làm cho người ta bị rơi vào trạng thái ảo giác độc châm, Trương Dương lại không sợ không hỏi được vấn đề hắn cần hỏi.
Đối với độc châm lần trước hắn đã thử nghiệm qua rồi, rất có hiệu quả.
- Được, Trương Dương, anh tin cậu, đừng làm khó anh ta đấy!
Long Thành gật đầu thật mạnh, tìm cho Trương Dương một phòng ngủ ở tần một, Trương Dương đỡ Long Phong đang bị hôn mê vào trong.
Tia Chớp cũng đi cùng, trước khi vào còn kêu lên chi chi vài tiếng với Long Thành, làm Long Thành dựng hết tóc gáy.
Không biết thân phận của tia chớp thì không nói, sau khi biết, anh ta thường xuyên nghĩ tới độc tố của tia chớp.
Độc tố của nó đã qua kiểm chứng đến tiền bối đệ tử nội môn Long Phong còn không đỡ nổi, càng không cần nói đến đệ tử ngoại môn bình thường như anh ta, anh ta mà bị Tia Chớp cắn một cái là coi như Game-over.(kết thúc)
Lúc này, Trương Dương càng trở nên huyền bí trong lòng anh ta.
Lúc ban đầu, chỉ biết Trương Dương khí lực rất lớn, ngoài ra thì không có gì cả, nếu không phải vì Dương Linh, anh ta cũng không đáp lý với Trương Dương và Tô Triển Đào.
Dần dần anh ta phát hiện Trương Dương là người rất nhiệt tình, còn rất điềm đạm, dần dần cũng tiếp nhận.
Sau khi xảy ra tai nạ xe, làm cho anh ta phát hiện ra Trương Dương có nội công thâm hậu, Trương Dương bông trở nên vô cùng mơ hồ, có điều chủ yếu là tính hiếu kì.
Hiện nay thì hoàn toàn biến thành thần bí không thể biết được, nội công của Trương Dương cao hơn mức tưởng tượng của anh ta, thậm chí còn có chồn đuôi cáo kinh vật của đất trời chủ động đi cùng, linh vật của đát tời theo Long Thành được biết, cả nội môn chỉ có một con linh thú bảo vệ, và đã mất nhiều năm trước đây rồi, sau này thì không có nữa.
Có điều Tia Chớp là linh thú của đất trời thì vô ảnh là cái gì?
Long Thành có chút giật mình, anh ta nghĩ đến còn chuột cưng tầm thường nấp sau lưng Trương Dương
Linh thú của trời đất cực kỳ kiêu ngạo, Trương Dương có nội công thâm hậu, có thực lực phi phàm, được sự ủng hộ của chồn đuôi cáo thì không nói, nhưng một con chuột bình thường không thể được coi trọng như chồn đuôi cáo.
Chẳng lẽ con chuột tầm thường đó cũng là linh thú?
Hình như chỉ có cách giải thích như vậy, đang vừa nghĩ ra ý này thì đầu óc Long Thành bỗng có một cảm giác mơ hồ.
Linh thú của trời đất, nhiều năm trước trong nội môn của họ do cơ duyên đã có được một con, hơn nữa trong điển cố mà Long Thành nghe cũng chỉ có một con đó thôi.
Con linh thú này nếu không phải sự nghiệp gia tộc Hiên Viên to lớn, thì cũng không nhất định có.
Còn Trương Dương, nhìn có vẻ như một Trương Dương hết sức bình thường, bên cạnh lại có đến hai con linh thú, khó trách đầu óc của Long Thành quay cuồng, điều này với anh ta mà nói là chuyện không thể.