- Tức chết đi được, ngươi cái tên tiểu tử này, thật không biết tốt xấu gì!
Một tiếng mắng mỏ giận dữ, đột nhiên vang lên trong sân, một người cao tuổi mặc áo màu xám đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, hai mắt trợn
tròn, trên cằm có một núm râu ngắn đang run lên từng cái một, ông ta giơ một ngón tay lên, chỉ vào Trương Dương, tức giận đến nỗi không nói tiếp được nữa.
- Ông là ai!
Không ai biết ông lão này xuất
hiện ở đây như thế nào, cũng không ai biết ông là ai, mọi người khi bắt
đầu cảnh giác, Thích Minh đại sư đã trực tiếp đứng chắn phía trước
Trương Dương, nhìn ông lão này với ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Nhưng khi ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người ông lão này, thì bọn họ lại không thể cảnh giác lên được, ông lão kia mặc dù bây giờ có bộ
dạng buồn cười, nhưng trong mắt bọn họ lại có vài phần cảm giác như kim
cương đang trợn mắt, khiến người khác phải kính sợ.
Thích Minh
đại sư cắn chặt răng, nhưng chân đã run rẩy đến không tự chủ được, người phía trước mang lại cho ông ta áp lực rất lớn, mà cái cảm giác này
Thích Minh đại sư vừa thấy thân quen vừa thấy khác thường, dường như là
khí thế của ông lão trước mặt và Trương Dương sau khi thăng tiến ngũ
tầng có chút giống nhau.
Trương Bình Lỗ lúc này do bị trọng
thương toàn thân suy yếu không còn nội công, ngược lại với mọi người ông không cảm nhận được áp lực to lớn phát ra từ người ông lão này, ông
nhìn ông lão này chỉ có cảm giác quen quen.
Dường như đã gặp ông ta ở đâu đó?
Ông cụ Trương Bình Lỗ nheo mắt lại, cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ ra nổi.
- Tất cả không phải lo lắng, đây không phải là kẻ địch, mà là... một cố nhân.
Trương Dương đứng dậy, mỉn cười ra hiệu cho Thích Minh đại sư đang đứng phía
trước không cần lo lắng, hắn nhìn về phía ông lão phía trước, chắp tay
khẽ gật đầu ra hiệu:
- Trước kia ở núi Nhạn Minh Thừa Mông tiền bối đã từng chiếu cố, Trương Dương xin được đa tạ lần nữa.
- Tiểu tử thối, ai bảo ngươi cảm tạ, tức chết đi được!
Ông lão kia dựng râu trừng mắt, nhưng trong mắt ông chỉ có mình Trương
Dương. Còn Thích Minh đại sư, chưa bao giờ dừng lại dù chỉ là chốc lát
trong mắt ông lão.
Ông cụ lúc này cuối cùng cũng đã nhớ ra ông
lão phía trước là ai, ngày ấy ở núi Nhạn Minh, Trương Dương gần như rơi
khỏi vách núi, nhưng trong giờ phút quan trọng ấy đã có người đưa tay ra cứu Trương Dương, chỉ đáng tiếc người đó cứu Trương Dương xong bèn rời
đi ngay, bây giờ nghe Trương Dương nói tới ông cụ cuối cùng mới hiểu ra.
- Tiểu tử, ở đây quá ồn, chúng ta đổi nới khác đi.
Ông lão trừng mắt nhìn Trương Dương. Sau đó thì xoay người rời đi, nháy mắt đã biến mất trước mắt mọi người.
Ông lão không cần nói hướng đi của mình, Trương Dương cũng sẽ biết ông ta ở đâu.
- Tiểu Tử, bàn đào tiên đan kia phải đợi tới khi nó sinh sản ăn vào mới
có thể giúp tiểu Tam Nhãn Thú được sinh ra thuận lợi, ngươi cho nó ăn
bây giờ không phải là rất lãng phí sao. Đừng có tưởng ta không biết thì
muốn kể qua loa với ta, mau lại đây.
Một lần nữa lại có mật âm
truyền vào tai Trương Dương, mọi người xung quanh bao gồm cả Thích Minh
đại sư không ai có thể phát hiện ra được.
- Trương tiền bối, vị tiền bối này là ?
Thích Minh đại sư loáng thoáng đã đoán được thân phận của ông lão này, nhưng
không dám khẳng định, quay người nhìn Trương Dương, nhẹ giọng hỏi.
- Ông ngoại, cậu, xem ra chỉ có thể phiền hai người đi trước báo cho bọn
người Kiều Dịch Hồng biết, về phần Tam Nhãn Thú màu vàng ở đâu đợi con
đi chút rồi sẽ gặp nói rõ.
Trương Dương thở dài, không trả lời
Thích Minh đại sư, nhưng ánh mắt hắn đã nói lên tất cả. Hiện giờ Trương
Dương đã đột phá đại viên mãn thăng tiến ngũ tầng. Trừ khi là cao thủ
ngũ tầng lâu năm của Trung Quốc, còn có ai dám gọi thẳng Trương Dương là " tên tiểu tử "?
Thích Minh đại sư gật gật đầu, ánh mắt không
kìm nổi mà nhìn về phía ông cụ Trương Bình Lỗ, còn Trương Đạo Phong,
Trương Vận An và Khúc Mỹ Lan, bọn họ lại cơ bản không biết rốt cuộc là
chuyện gì, cũng chỉ có thể nhìn lẫn nhau.
- Con đi đi Trương
Dương, phải cẩn thận đó. Đạo Phong, Vận An, các người đi giúp bọn người
Kiều Dịch Hồng ,Long Phong thu dọn tàn cục nơi này đi.
Ông cụ
biết người kia là người đã từng giúp Dương Dương, hiển nhiên là không
còn lo lắng nữa, nên đã lên tiếng bảo Trương Đạo Phong và Trương Vận An
đi giúp bọn người Kiều Dịch Hồng trước.
Trương Đạo Phong và Trương Vận An liếc mắt nhìn nhau, cũng không ở lại nữa, cùng với Khúc Mỹ Lan rời đi.
Trương Dương gật gật đầu, lập tức cũng biến mất trong sân, cho dù nội công của hắn lúc này hoàn toàn không còn, nhưng tốc độ này so với đại viên mãn
đỉnh cao kỳ thực cũng không chậm hơn là bao.
- A Di Đà Phật..., Trương cư sĩ, đúng là có phúc lớn.
Thích Minh đại sư nhìn thấy trong sân chớp mắt đã chỉ còn lại một người, không khỏi thở dài, cười khổ mà thầm thán phục một câu.
Cho dù đã lĩnh ngộ được chân đế phật pháp, không tranh giành làm điều đúng
đắn, khi xưa cùng với ông bạn già Trương Bình Lỗ cùng ngồi một chỗ nói
chuyện phiếm, Thích Minh đại sư cũng khó tránh khỏi vì Trương Bình Lỗ có một hậu bối như Trương Dương mà không ngừng hâm mộ.
- Ha ha, ha ha ha...
Ông cụ ngồi trên xe lăn, dường như già yếu đi mười mấy tuổi, nhưng nụ cười
trên mặt lại giống như là trẻ ra mười tuổi mỗi lần cười, nghe được lời
của Thích Minh đại sư, thật sự không kìm nổi, mà phá lên cười.
Đại viên mãn chỉ là vận dụng năng lượng trời đất, chuyên hóa làm của chính mình để sử dụng.
Mà sau khi trải qua thiên kiếp thăng tiến ngũ tầng, Trương Dương vốn chính là linh khí thuần khiết nhất trong trời đất, cơ bản không cần vận dụng
năng lượng trời đất cũng sẽ tự thuận theo.
Tất cả sự giao động
năng lượng trong bình nguyên Long gia có thể nói hoàn toàn bị Trương
Dương nắm trong lòng bàn tay, vị cao thủ nội công nào đang đứng ở đâu,
hay có vị cao thủ nội công nào đang sử dụng năng lượng trời đất ở đây,
hắn đều biết rõ ràng.
Giống như là một chiếc radar, mọi tình hình diễn ra trong bình nguyên Long gia đều nắm rõ từng chân tơ kẽ tóc, chỉ
cần Trương Dương muốn, hắn thậm chí có thể tìm ra được một cách chuẩn
xác vị trí chính xác của bất kể một cao thủ nội công nào ở bình nguyên
Long gia, hơn nữa, phạm vị này sẽ trở nên càng lúc càng lớn theo sự phục hồi sức mạnh của Trương Dương.
Bây giờ Trương Dương cuối cùng đã hiểu, vì sao cao thủ đã đạt ngũ tầng đối với sự giao động năng lượng
bên ngoài Trung Quốc nghìn dặm thậm chí là vạn dặm đều biết rõ, trên
thực tế chỉ cần các cao thủ ngũ tầng này muốn, cảm giác của bọn họ thậm
chí có thể trải rộng ra khắp Trung Quốc.
Mà cao thủ ngũ tầng là như vậy, mới có thể nắm rõ được bất cứ điểm nào có gió thổi cỏ lay bên trong lãnh địa của mình.
Cảm nhận sự giao động năng lượng này, Trương Dương dễ dàng tìm thấy ông lão bây giờ đang ở đâu.
Đây là bình nguyên Long gia một nơi chim hót líu lo, sự dư thừa của thiên
kiếp mặc dù có thể dọa chim thú nơi đây sợ hãi cũng có thể dọa cho muông thù trốn đi, nhưng hoa cỏ cây cối lại vẫn ở nguyên chỗ cũ, giữ được sự
hoàn hảo.
- Tiền bối.
Ông cụ nhìn chằm chằm vào đám hoa
cỏ, dường như đang lâng lâng say mê, không để ý thấy Trương Dương đã
tới, nhưng trong lòng Trương Dương biết, ông sớm đã biết là hắn đã đến.
Một lúc lâu, ông lão không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm đám hoa cỏ kia.
Trương Dương đứng đằng sau ông lão, cùng với ông nhìn đám hoa cỏ này
Gió thổi lướt qua, sau đó là một đợt gió mạnh thổi tới, tiếp sau đó biến
thanh một cơn kình phong thổi xung quanh, khiến cho đám hoa cỏ này lắc
lư theo gió, nhưng dù hoa lá của bọn chúng hay nhánh cỏ có lắc lư thế
nào, thì phần rễ vẫn cắm nguyên tại chỗ, không hề dao động.
Trương Dương tinh thần yên tĩnh, bất kể ngọn gió nhẹ trước đó hay là cơn kình
phong sau này, đều là do ông lão mượn năng lượng trời đất biến thành,
mục đích đương nhiên là muốn để Trương Dương quan sát tỉ mỉ đám hoa cỏ
này.
Khẽ nhíu mày, mắt Trương Dương bắt đầu lắc lư theo đám hoa
cỏ này, từ ngọn lắc lư mạnh nhất trong số bọn chúng, cho đến phần gốc
chưa hề có sự dao động nào, một luồng khí đục chậm rãi từ trong miệng
phun ra.
Trương Dương mỉn cười, giãn mày ra, hắn cuối cùng đã
hiểu ông lão phía trước vì sao lại muốn hắn nhìn thấy đám hoa cỏ này khó khăn bám rễ trong cơn kình phong.
- Tiền bối đã quá lo lắng rồi, gốc Trương Dương ở Trung Quốc, đương nhiên quyết không hề dao động,
càng sẽ không làm những chuyện uy hiếp đến sự an nguy của Trung Quốc.
Sinh mạng vô giá, người giống như hoa cỏ, hoa cỏ còn biết bất kể thể nào thì gốc vẫn phải bám đất không được dao động, ông lão ngũ tầng này chính là muốn nói với Trương Dương điều này.
Cao thủ ngũ tầng đã từng coi khinh thiên hạ, ngoại trừ cùng là cao thủ ngũ tầng hoặc linh thú ngũ
tầng ra, đã không còn đối thủ. Trương Dương thực sự quá trẻ, tuổi trẻ
chưa hề có sự trải luyện của thời gian năm tháng, đây mới là một điểm
khiến ông lão lo lắng.
Không nói Trung Quốc, cho dù là toàn thế
giới chỉ sợ cũng không có ai có thể giống như Trương Dương, một người
trẻ tuổi mới 21, 22 tuổi đã đột phá đại viên mãn, trải qua chín tầng
thiên kiếp của Cửu Đạo Lôi Kiếp thăng tiến lên ngũ tầng, đây là việc cho dù là các cao thủ ngũ tầng trong lịch sử của Trung Quốc cũng chưa từng
làm được.
Lo sợ Trương Dương quá trẻ tuổi mà đã đạt được sức mạnh như vậy, nếu như vì thế mà hắn không thể có được tâm cảnh xứng đáng với điều này, thì cho dù hắn bây giờ đã trở thành cao thủ ngũ tầng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Trương Dương hiểu ông lão làm như
vậy không có ác ý gì, nói xong thì chắp tay cúi người vái một cái. Cho
dù nói thế nào, hôm nay nếu như ông lão không tới, chỉ sợ cái vị ở núi
Trường Bạch kia sẽ liều lĩnh mà cướp đi bàn đào vạn năm, lại thêm lần
trước ở núi Nhạn Minh ông đã cứu hắn một lần, Trương Dương sớm đã muốn
hành lễ với ông.
Ông lão liền vui vẻ lên, gương mặt vốn hơi nghiêm khắc đã nở nụ cười tươi, thở dài bất đắc dĩ lắc đầu.
Tên tiểu tử Trương Dương này, thực sự rất có hiểu biết, chỉ liếc nhìn là
hiểu được ông muốn nói với hắn điều gì, cũng hiểu được hắn sau này nên
làm gì, nếu đã như vậy thì cũng không cần phải lo lắng về tâm cảnh của
hắn nữa.
- Tiểu tử, ngươi không phải vẫn luôn kiêu ngạo như vậy
chứ, trước khi bàn đào vạn năm vẫn chưa chín bị năm đại viên mãn liên
thủ tấn công ngươi không cầu sự trợ giúp ở ta, khi thiên kiếp tới ngươi
cũng không cần sự giúp đỡ của ta, cuối cùng Cửu Đạo Kiếp Lôi xuất hiện
trong lòng ngươi đến nghĩ cũng không chưa hề nghĩ đến ta... cho đến tận
bây giờ, Kim Quan Mãng muốn đến cướp tiên đơn của ngươi, nhưng trong
lòng ngươi cũng không hề có ý nghĩ giết nó mà một chút cũng không suy
nghĩ đến viếc cầu cứu ta. Bây giờ đến ta cũng không biết cái tình người
mà ta đã hứa hẹn với ngươi lúc đầu, làm thế nào để trả lại cho ngươi
đây, haiz...
Ông lão lắc đầu, cười khổ nói, có thể khiến ông một cao thủ ngũ tầng như vậy, cũng chỉ có thể là Trương Dương.
Trương Dương nhếch miệng cười, không trả lời.
Bất kể cái con Thập Nhị Quan Kim Quan Mãng ở núi Trường Bạch có tới núi Côn Lôn hay không, Trương Dương cũng sẽ không vì vì bản thân quá suy yếu mà sợ nó.
Ông lão nhìn bình sứ ngọc bích trong tay Trương Dương, rồi thở dài lần nữa, nhẹ giọng nói:
- Cũng khó tránh con mãng xà kia tham lam, tiên đan xuất thế cho dù là
cao thủ ngũ tầng cũng nhất định không kìm được,cũng không phải ai cũng
như tên Nam Hải không còn đếm xỉa đến việc tranh giành quyền thế, việc
khiến ta thấy kỳ lạ chính là cái tên ở núi Dẫn Long, anh ta không những
từ bỏ việc tranh giành tiên đan mà còn giúp ngươi cảnh cáo con mãng xà
núi Trường Bạch.
Trong lòng Trương Dương lúc này mới hiểu, vị lão tổ tông của Vô Ảnh ở núi Trường Bạch vô hình chung đã giúp hắn được một việc lớn, kiềm chế được cái con Thập Nhị Quan Kim Quan Mãng kia.
Sau này phải tìm cơ hội về núi Dẫn Long để cảm tạ lão tổ tông của Vô Ảnh mới được.