Thần Y Thánh Thủ

Chương 348: Chương 348: Tiểu nhân đắc chí




Mắt nhìn về phía Trương Dương, Quách Vĩ Á móc điện thoại từ trong người ra.

Điện thoại bỗng vang lên, lấy ra xem thì gã chợt bật cười. Người bạn khi nãy mà gã gọi điện thoại cho khi nãy bây giờ đã gọi lại.

- Anh Lương, được được, em hiểu rồi, cảm ơn anh Lương.

Nhận điện thoại xong, nụ cười của gã càng đắc ý hơn. Chỉ cần nhìn điệu bộ gã là biết chắc chắn đã nhận được tin tốt lành.

Quả nhiên cúp cú điện thoại, Quách Vĩ Á lập tức phấn khích ôm lấy cô bạn gái bên cạnh, nói thật to:

- Ly Ly, bạn của anh và đại ca anh ấy đã nói chuyện với nhau rồi. Một lát nữa chúng ta có thể trực tiếp tham gia tiệc rượu.

Giọng nói của gã thực sự không nhỏ, đến những người đang bày trí rượu ở đó cũng nghe thấy.

Bọn họ quay đầu lại nhìn Quách Vĩ Á rồi lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình. Dù sao họ cũng chỉ là những người phục vụ bày trí tiệc rượu, ai tham gia chẳng liên quan gì đến họ cả.

Quách Vĩ Á nói xong thì nhìn sang phía Trương Dương bằng ánh mắt rất đắc ý.

- Anh Á ơi, anh xem có thể cho bọn em tham gia với được không?

Lưu Khải đứng ở bên cạnh nhẹ nhàng chen thêm vào một câu.

Tiệu rượu lộ thiên thế này chỉ cần nhìn cũng biết là rất đẳng cấp, anh ta cũng muốn tham gia một lần, cảm nhận không khí đó. Dù những thứ đó đã thấy trên vô tuyến nhưng chưa từng gặp ngoài đời thực.

Khi hỏi, ánh mắt anh ta tràn đầy hi vọng. Những người khác cũng đều nhìn về Quách Vĩ Á.

Quách Vĩ Ã cúi đầu ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:

- Không được, đây là tiệc rượu của anh em nhà người ta, để cho hai chúng tôi tham gia cùng đã là điều không dễ dàng gì rồi, không thể đem thêm người được nữa.

Ánh mắt của Lưu Khải lập tức tràn đầy thất vọng. Anh ta vẫn cúi đầu xuống.

- Thế này đi, lát nữa tôi sẽ đặt tiệc ở một nhà hàng cho anh em. Các anh em cứ đi ăn, ăn thoải mái tự nhiên, cứ tính tiền cho tôi là được.

Quách Vĩ Á có chút nôn nóng, nói vội câu ấy, dù sao cũng là một hội đi cùng nhau.

Lưu Khải bất đắc dĩ đồng ý. Ăn cơm ở nhà hàng thì có ai là chưa đi bao giờ, kể cả là đám sinh viên bọn họ cũng đã đến nhà hàng vài lần rồi.

Còn tiệc rượu như thế này thì bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy. Cứ nghĩ đến hình ảnh những tiệc rượu trên vô tuyến, bọn họ người nào cũng muốn được tham gia một lần.

- Cứ như vậy đi. Ly Ly, chút nữa em đi vào cùng anh là được rồi.

Quách Vĩ Á vẫy vẫy tay, coi như là đã quyết định mọi chuyện như thế. Ly Ly gật đầu rất hạnh phúc, mắt vẫn còn ánh lên những tia sung sướng.

Quách Vĩ Á lại nhìn về phía Trương Dương thì phát hiện ra Trương Dương chẳng hề để ý đến gã. Gã cảm thấy hơi bực bội.

Trong hoạt động của mấy ngày hôm trước, gã vì Trương Dương mà bị đuổi đi khỏi, cũng vì Trương Dương mà mang một nỗi sỉ nhục lớn. Đó là chuyện rất mất mặt. Hôm nay có tiệc rượu này, đối với gã, đây coi như là cơ hội để lấy lại sĩ diện.

Suy nghĩ một lát, Quách Vĩ Á đột nhiên kéo tay bạn gái, cùng đi về phía Trương Dương.

- Anh Trương, anh có hứng thú không? Cùng đi vào uống vài li rượu chứ?

Quách Vĩ Á nói, đầu gã vẫn còn nghĩ về cái tiệc rượu. Mặt hắn nặn ra một nụ cười méo mó.

- Tất nhiên rồi, muốn vào uống thì anh phải tự tìm cách nhé.

Quách Vĩ Á nói xong thì cười hể hả. Trương Dương nhìn gã khó hiểu.

Không phải là chuyện tham gia tiệc rượu mà Trương Dương thực sự không hiểu gã có gì mà đắc ý đến vậy. Kiếp trước không biết có bao nhiêu người mời Trương Dương tham gia đủ loại tiệc rượu, trừ những tiệc giao hữu vui vẻ ra thì rất ít khi hắn đi.

Ở những nơi như thế hắn đều cảm thấy rất dối trá. Chi bằng tìm một quán rượu, tìm hai cô em nói chuyện nhân sinh còn hơn.

- Đừng có nghĩ rằng được tham gia tiệc rượu nhờ ai đó là giỏi giang lắm nhé.

Trương Dương không nói lời nào, Vương Lộ thấy ngứa mắt nên lên tiếng.

Sắc mặt của Quách Vĩ Á đột nhiên thay đổi. Như vậy tức là gã đã bị chặn đường, muốn rút lui cũng không có đường nữa.

Thật đáng tiếc là người nói câu đó lại là một nữ sinh, gã muốn động tay chân cũng không được nữa. Tên Quách Vĩ Á này tuy tính tình không ra sao, tâm địa cũng nhỏ nhặt nhưng ít nhất hắn cũng không thể ra tay với một nữ sinh.

- Tôi rất cừ đấy. Nếu có bản lĩnh các người cũng vào đi. Trương Dương chẳng phải rất lợi hại sao, cho anh ta vào đi.

Một lát sau gã mới lên tiếng, giọng rất phẫn nộ.

- Vào thì vào, đừng có tưởng chỉ mình anh mới vào được còn chúng tôi thì không.

Vương Lộ căm phẫn đáp lại. Nói xong cô gái trẻ bỗng sững người lại.

Cô ta thực sự muốn tham gia một tiệc rượu như thế này nhưng cũng không đến mức ngây thơ nghĩ rằng ai cũng có thể tự tiện vào tham gia. Nếu có thể như vậy thì người ta đã không phải cố ý dùng vành đai cách ly.

- Được, đây là các người nói đấy nhé. Để xem các người có bản lĩnh thực sự hay chỉ là khoác lác mà thôi.

Quách Vĩ Á hung hăng trợn mắt nhìn Vương Lộ. Khuôn mặt Vương Lộ bỗng trắng bệch ra.

Những gì ban nãy cô ta nói đơn thuần chỉ là lời nói trong lúc tức giận, chứ thực chất không muốn đi. Còn để cho cô ta vào được thì không có cách nào cả.

Khoác lác trước mặt mọi người, Vương Lộ cũng cảm thấy rất mất mặt.

- Vù vù!

Một chiếc xa từ xa đỗ lại. Đó là một chiếc thể thao màu vàng, rất bắt mắt.

Có thể lái xe trực tiếp đến thẳng đây thì ắt không phải là người bình thường.

- Cao thiếu gia!

Người ngồi trên xe vừa bước xuống lập tức được rất nhiều người chào đón.

Người này nhìn quanh bốn phía, cuối cùng hài lòng gật đầu, sau đó lại bước lên xe đi chỗ khác.

- Đây chính là đại ca của người anh em của tôi. Ban nãy sao lại quên mất không đến chào hỏi.

Chờ xe đi khỏi, Quách Vĩ Á mới tự gõ vài đầu mình. Chỉ cần nhìn người ta cũng biết người này thuộc một đẳng cấp cao hơn Quách Vĩ Á rất nhiều. Chính hắn ta cũng muốn nhân cơ hội này để tiếp xúc với vị công tử kia.

Quách Vĩ Á gọi như vậy, cũng không dồn ép Vương Lộ nữa. Cô gái thở phào.

Trương Dương thì cúi đầu lắc lắc, nhìn lại giờ. Cũng chỉ là một tiệc rượu thôi, đâu phải là hắn không có. Nếu Quách Vĩ Á biết rằng hắn còn tổ chức hẳn bữa tiệc rượu thì không biết biểu hiện của gã còn như thế nào nữa.

- Chúng ta đi dạo ở chỗ khác đi.

Trương Dương nhẹ nhàng lên tiếng. Vương Lộ là người gật đầu trước nhất. Cô gái đang xấu hổ, chỉ mong sớm đi khỏi chỗ đó.

Cả đoàn người chậm rãi bước về phía trước. Nhiều người trong số họ vẫn nhìn tiệc rượu đó với ánh mắt ngưỡng mộ. Tiệc rượu này đã được bày trí gần xong rồi. Bàn nào cũng đã bày hoa, trông rất đẹp mắt.

Chưa đi được bao lâu thì tiếng ô tô chạy vang lên.

Chiếc xe thể thao màu vàng ban nãy đã quay lại. Phía sau chiếc xe này còn có vài chiếc thể thao sang trọng, bắt mắt khác. Trong đó có một chiếc Bugatti.

Nhìn thấy chiếc xe này, Trương Dương hơi sững người lại.

Cái vòng tròn giữa các công tử ở đây quả nhiên là bé nhỏ. Trong đoàn xe ấy có ít nhất hai chiếc là Trương Dương biết đến. Một chiếc là của Thi công tử. Chiếc còn lại là của người bữa trước đọ xe cùng với Long Thành. Chiếc xe Bugatti của anh ta rất nổi bật.

- Đây là những loại xe gì vậy?

Cao Phi tròn mắt lên hỏi. Cả đoàn người bỗng nhiên đứng ở đó.

- Ferrari, Porsche đều có cả!

Ân Dũng nuốt nước bọt. Cả một đoàn xe sang trọng như vậy lại xuất hiện cùng với nhau. Lần này lại được tận mắt nhìn thấy, chuyện này chắc chắn có tác động không nhỏ đến mọi người.

Bây giờ thì tất cả mọi người đều hiểu. Đây là tiệc rượu của các vị công tử con nhà giàu.

Trên xe có vài người chậm rãi bước xuống. Không phải là các cậu công tử hào hoa thì cũng là các mỹ nhân. Bọn họ đều còn trẻ nhưng đều lớn tuổi hơn mấy người bọn Trương Dương.

Bọn họ đều đứng trước chiếc xe thể thao màu vàng đợi vị tên là Cao Thiếu gia dẫn vào tiệc rượu.

Nhiều người trong số bọn họ thoải mái ngồi xuống. Có người thì trực tiếp nhấc đồ đã bày lên. Có người lại nhìn bốn phía xung quanh, sau đó hài lòng gật đầu.

Mở tiệc rượi ngoài bến, tuy là hơi ồn ào nhưng lại rất sáng tạo. Mấy vị công tử này chưa từng làm như vậy bao giờ.

Quách Vĩ Á lôi bạn gái gã cũng đến. Gã rất đắc ý nhìn Trương Dương, sau đó lại trừng mắt lên nhìn Vương Lộ.

- Không phải cô nói là có thể vào tham gia sao? Đi vào cùng chúng tôi đi.

- Tôi...tôi…

Vương Lộ lắp bắp nói, sau đó thì thốt không nên lời, cái miệng ngượng ngịu, ánh mắt ngân ngấn nước.

Ban nãy cách nói đầy khẩu khí đã khiến cô gái bị mất mặt. Quách Vĩ Á lại nói như vậy nữa làm cho cô cảm thấy càng ấm ức hơn, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống.

- Anh Quách, anh là con trai không nên bụng dạ hẹp hòi như vậy chứ?

Cao Phi lên tiếng. Điệu bộ đắc ý của Quách Vĩ Á khiến mọi người đều rất tức giận nhưng không có cách nào để trị gã.

Dù gì người ta cũng có tư cách tham gia vào tiệc rượu còn bọn họ thì không có. Đò là sự thật.

- Không làm được thì đừng có khoác lác. Cái gì mà bụng dạ hẹp hòi chứ? Một lũ nghèo rớt mùng tơi.

Quách Vĩ Á hung hăng nói. Nói xong gã cảm thấy rất thoải mái, sau đó kéo tay cô bạn gái bên cạnh cùng đi vào tiệc rượu.

- Vào thì vào, đừng có nghĩ là tôi không dám vào nhé.

Nước mắt Vương Lộ chảy ra. Cô gái hét lên một câu rồi chạy vào thật. Nhà cô ta thuộc hàng bình thường nhưng cô không dễ dàng để bị người khác dùng cụm từ “nghèo rớt mùng tơi” để nói về mình.

Thi Nhan định kéo cô bạn lại nhưng không còn kịp nữa. Vương Lộ đã tiến vào trong khu tiệc rượu. Vương Lộ vốn là một gái dễ bị kích động.

Nơi tổ chức tiệc rượu chỉ có một vành đai cách ly đơn giản chứ không có vành đai an ninh gì cả. Vương Lộ co chân lên là bước vào được. Quách Vĩ Á đã đi vào trong bỗng sững người lại. Anh ta không ngờ cô gái này lại có đủ can đảm nhảy vào phía trong.

Đây là tiệc rượu riêng tư, lại toàn là những người có địa vị cả. Đột nhiên nhảy vào trong như vậy mà bị đuổi ra ngoài thì thật là mất mặt.

- Mấy người các anh làm gì vậy?

Phía trong đột nhiên có mấy người tiến về phía họ. Cái người tên là CaoThiếu gia đang chào đón khách cũng quay đầu nhìn lại và chau mày.

Anh ta xin lỗi người đang nói chuyện cùng rồi lập tức tiến đến phía bọn Vương Lộ.

- Các người là ai?

Cao Thiếu gia bước đến. Người ban nãy gọi bọn họ đứng lại liền lùi về phía sau Cao Thiếu gia.

- Anh Cao, tôi là bạn của anh Lương, tên là Quách Vĩ Á. Hôm nay thấy anh tổ chức tiệc rượu ở đây, bọn em rất ngưỡng mộ nên muốn vào xem thử. Đây là Ly Ly, bạn gái của em còn cô ta là ai thì em không rõ.

Quách Vĩ Á lập tức cúi đầu xuống, cẩn thận đáp lại. Cô bạn gái bên cạnh anh ta cũng hơi run. Vương Lộ lại càng run hơn.

- Anh chính là bạn của anh Lương?

Cao Thiếu gia hỏi lại. Quách Vĩ Á nghe thấy gật đầu lia lịa.

Một cô gái từ phía sau bước tới. Nhìn thấy cô ta, Trương Dương lại lắc đầu. Cô gái đó không phải là ai khác, chính là Thiệu Ngọ Bình, người đã bị bắt cóc rồi lại liên tiếp gặp tai nạn xe hai lần.

Hỗ Hải quả là không lớn lắm, các vị công tử nhà giàu đều ở đây hết rồi.

- Cao Kiệt, có chuyện gì vậy, sao lại để cho người khác tùy tiện vào đây.

Thiệu Ngọc Bình có vẻ rất thiếu kiên nhẫn. Cô ta lên tiếng. Khuôn mặt vị Cao Thiếu gia nọ bỗng thay đổi hẳn, sắc mặt bỗng căng thẳng hẳn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.