Tia Chớp cùng Vô Ảnh đều biết giữa người nhà Khương gia và Nghiêm Lương
Phi có mối thù hận, cho nên bọn chúng vốn có ý định giao nộp người nhà
Khương gia cho Nghiêm Lương Phi xử lí, bọn chúng cũng không hề dự liệu
được rằng giúp Nghiêm Lương Phi đối phó với Khương gia lại có thể khiến
Nghiêm Lương Phi bị tẩu hoả nhập ma.
Nhưng đối với người bị mất
tích của Khương gia mà nói, không đối đầu với Vô Ảnh và Tia Chớp cũng
chưa thể biết là phúc hay hoạ, bản thân anh ta có nội công nhị tầng, đấu với Nghiêm Lương Phi, nếu không thắng được thì ít ra cũng không bị
giết, tiếc thay, thù hận trong lòng Nghiêm Lương Phi quá lớn, từng chiêu thức xuất ra đều muốn lấy mạng người khác, vừa xuất chiêu đã khiến nội
công của bản thân bị chia rẽ, tẩu hoả nhập ma ngay tại chỗ!
Việc
càng làm cho người ta bất ngờ là Nghiêm Lương Phi sau khi tẩu hoả nhập
ma đã liên tiếp tăng lên được hai cảnh giới, lập tức đã có thực lực của
nội công nhị tầng hậu kỳ, một chưởng đã khiến cho người nhà Khương gia
kia phân thành hai nửa, máu tươi bắn ra tung toé.
Giết chết người nhà Nghiêm gia ngay trước mắt, sau đó, Nghiêm Lương Phi yêu cầu Vô Ảnh
và Tia Chớp chôn cất thi thể của người nhà Khương gia, toàn bộ tay không giết người.
Tia Chớp và Vô Ảnh lúc này cũng biết Nghiêm Lương Phi không bình thường mới đem cậu ta ra, đưa đến trước mặt Trương Dương.
Sau khi nghe hết câu chuyện của Vô Ảnh và Tia Chớp về những gì xảy ra trong biệt thự, Trương Dương không khỏi thở dài, đây cũng là số mệnh của
Nghiêm Lương Phi.
Cậu ta bẩm sinh đã có được tố chất của nhất
tuyến kim đồng, tu hành nội công đương nhiên là làm ít mà được nhiều,
lại thêm phần cậu ta còn rất trẻ mà đã đạt được nội công nhị tầng, sau
này có được sự giúp đỡ của Trương Dương, trước 35 tuổi đạt tới nội công
tam tầng, có thể miễn được giới hạn tuổi thọ cuả nhất tuyến kim đồng là
35 tuổi, sống thêm được 10 năm, nhưng hôm nay lại bị tẩu hoả nhập ma để
cưỡng ép tăng thêm cảnh giới của nội công thật sự ảnh hưởng rất lớn tới
sau này, chỉ sợ sự sống chêt của cậu ta không thể tiến vào nội công tam
tầng nữa rồi.
Cho dù sau này Trương Dương trị liệu cho cậu ta, cơ thể cũng khó có thể tránh khỏi giới hạn 35 tuổi, trừ phi…
Đôi mắt Trương Dương chợt sáng rực, hắn đột nhiên nhớ đến những lời Khương
Thiên Hạ nói trước khi chết, trong biệt thự, có một Tàng Bảo các, là nơi cất giữ một nửa của quyển Độc Kinh có một không hai.
Trương
Dương không hề có hy vọng gì đối với Tàng Bảo Các của gia tộc nhỏ bé như Khương gia, kể cả thêm cả Vương gia khi trước, trước sau chẳng qua chỉ
thêm vào một hai trăm năm, cũng không dám chắc là có một thứ gì đó tốt
đẹp ở bên trong, nhưng với suy nghĩ của bác sỹ đứng trước sự sống và các chết của bệnh nhân, còn nước còn tát, Trương Dương vẫn quyết định đi
xem một lần, nói không chừng trong đó thực sự có chứa nguyên liệu chế
biến linh dược có thể giúp được Nghiêm Lương Phi, dẫu sao, cũng có thể
tìm ra một phương pháp gì đó từ trong Độc Kinh.
“Vô Ảnh”, Trương Dương đứng dậy, vừa gọi vừa chỉ về phía trong biệt thự.
- Chi chi chi!
Vô Ảnh ngay lập tức hiểu được ý của Trương Dương, lần trước, khi bước vào
biệt thự, Vô Ảnh đã cảm thấy trong này nhất định có chứa bảo vật, chỉ có điều những bảo vật đó so với những bảo vật trước kia đã nhìn thấy có
chút ảm đạm, lại công thêm việc muốn giúp Nghiêm Lương Phi đối phó với
những người của Khương gia nên nó mới không để ý tới, nhưng lần này thấy Trương Dương chỉ tay về phía trong biệt thự, nó liền đi ngay đến trước
mặt, dẫn đường cho Trương Dương.
- Chít chít chít!
Tia Chớp thấy Trương Dương đi cùng với Vô Ảnh liền vội vàng kêu lên tỏ ý muốn đi cùng.
Trương Dương lắc đầu, nói với Tia Chớp:
- Tia Chớp, ngươi ở lại trông chừng Nghiêm Lương Phi, nếu cậu ta có vấn
đề gì, người hãy cắn cho cậu ta hôm mê, nhớ rằng không được làm thương
cậu ta.
Tia chớp dùng móng gãi gãi đầu, cảm thấy như bị bỏ rơi vì không được đi theo Trương Dương, nhưng nó biết Trương Dương vô cùng coi trọng Nghiêm Lương Phi cho nên không có chút nào không đồng ý, lập tức
gật gật đầu, vỗ ngực kêu lên với Trương Dương, ý là nhắc lại, để Trương
Dương đi nhanh về sớm, nó sẵn sàng ở đây trông chừng Nghiêm Lương Phi.
Việc không thể chậm trễ, Vô Ảnh lập tức đưa Trương Dương tiền về phía trong biệt thự.
Vô Ảnh chạy thục mạng trên đường, vượt qua một hành lang, dừng lại trước
cái cửa của căn phòng cuối cùng, cửa gỗ của phòng đóng chặt, trên tay
nắm còn có một thanh sắt rất to khoá chặt.
Nhưng điều này không làm khó được Vô Ảnh, nó phun ra một luồng nội công, lập tức cắt đứt cái khoá.
Trương Dương tiến lên trước mở cửa, trong phòng bày rất nhiều giá theo từng dãy có ghi chú rõ ràng trên giá chứa cái gì.
Những cái này chẳng qua chỉ là những nguyên liệu chế biến độc dược bình
thường, Khương gia quả nhiên là tiểu thế gia chuộng dùng độc dược, những loại nguyên liệu độc dược ở đây thật sự là vô cùng phong phú.
Nhưng những thứ này không thể nào được coi là quý hiếm, gương mặt Trương
Dương lộ rõ sự thất vọng, chẳng nhẽ đây chính là Tàng Bảo các?
- Chi chi chi!
Vô Ảnh lẻn người vào cái giá cuối cùng, chỉ lên bức tranh trên bức tường phía sau, kêu to gọi Trương Dương.
Trong phòng còn có mật thất?
Trương Dương vội vàng đi tới, quan sát bức tranh trên tường và nhận ra bức
tranh này tuy được cố định ở trên tường như bốn góc rõ ràng có vết kéo.
Dựa vào vết hằn, Trương Dương đẩy bức tranh, bức tranh theo vậy cũng dần dần rời ra.
Khi bức tranh rời ra, đằng sau nó lộ ra một hộc tối, trong hộc có rất nhiều vàng bạc châu báu.
Trương Dương nhíu mày, lập tức mang hết vàng bạc châu báu ra khỏi hộc, tiện
tay ném xuống đất, khi trong hộc không còn gì, hắn mới phát hiện ở chỗ
trong cùng của hộc có một nút bấm.
Hắn không chút do dự liên ấn cái nút, Trương Dương liền nghe thấy một âm thanh ù ù.
Ở bên kia góc tường, đột nhiên mở ra một địa động với cầu thang đi xuống.
Vô Ảnh nhìn thấy địa đạo ngầm hiện ra liền bước về phía trước, tiếp tục dẫn đường cho Trương Dương.
Hoá ra đây mới thực sự là Tàng Bảo các.
Trương Dương vui mừng ra mặt, theo sát Vô Ảnh đi xuống phía dưới.
Không ngờ rằng, ở nơi phía dưới của biệt thự này, không gian lại rộng lớn đến vậy, giống hệt như một bãi đỗ xe, từng đám cây to làm trụ chống đỡ, chỉ có điều là vô cùng u ám và đáng sợ.
Vô Ảnh đi xuống dưới cầu thang rồi rẽ trái, đi thẳng vào phía có căn phòng.
Căn phòng này mới thực sự là Tàng Bảo các
Trương Dương đi theo sau, thật sự sửng sốt, gương mặt xám xịt càng ngày càng
tăng, nhìn thấy vật trước mắt, hắn vô cùng thất vọng.
Phòng này
giống hệt căn phòng phía trên, đều có những cái giá dài xếp thành hàng,
nhưng vật để trên giá thật chẳng phải là cái gì quý giá, cũng chẳng phải là loại độc dược hiếm có khó tìm, mà chỉ có toàn vàng là vàng.
Trong căn phòng lớn, toàn bộ là vàng, với những cái giá lớn như vậy,
đừng nói là mấy trăm vạn, e rằng ít nhất cũng là vài nghìn vạn!
Hoá ra cái gọi là Tàng Bảo các vốn chẳng qua chỉ là nơi chứa vàng của nhà
Khương gia, nhưng vàng đối với Trương Dương mà nói thì chẳng có tác dụng gì, Trương Dương cũng chả có thời gian để suy nghĩ tại sao Khương gia
lại có nhiều vàng đến vậy.
- Chít chít chít
Lúc này, Vô Ảnh đứng ở phía trên một cái két sắt, kêu lên với Trương Dương.
Trương Dương bước dài đi tới, chỉ cần nhìn qua cũng biết chiếc két sắt này là
đồ vật mới nhất trong căn phòng, phía trên còn có cả màn hình tinh thể
lỏng, không những cần mật mã mà còn cần đối chiếu cả dấu vân tay, vô
cùng tiên tiến.
Nếu là người thường thì thật sự không thể có cách nào để mở được cái két sắt này ra, nhưng ai bảo nó lại gặp phải Vô Ảnh
và Trương Dương, đều là những quái kiệt.
Trương Dương rút Hàn
Tuyền kiếm ra, không ngờ thanh thần binh này không còn lấy từ trong
trong trận chiến với người thần bí kia như trước nữa mà lại ở đây, trong tay Trương Dương.
Để đối phó với người nhà Khương Gia, Trương
Dương đương nhiên không cần dùng tới Hàn Tuyền kiếm, nếu không thì thật
quá đề cao Khương Gia rồi, nhưng hiện tại, sự việc gấp gáp khiến Trương
Dương không có nhiều thời gian suy nghĩ.
Thật không hổ danh là
lợi khí trong bảng thần binh, chém sắt như chém bùn, Hàn Tuyền kiếm vừa
chém xuống, cái két sắt liền bị nứt ra, nếu như không phải là Trương
Dương lo làm hỏng mất bảo vật bên trong thì chắc hẳn két sắt đã bị xẻ
làm đôi.
Cái cửa két sắt đã hoàn toàn bị Hàn Tuyền kiếm phá tan,
lập tức có một mùi thơm ngát toả ra cả căn phòng, khi Trương Dương nhìn
thấy đồ ở bên trong, hai chân mày dường như sát lại với nhau.
Trong két sắt, không chỉ có một nửa của Độc Kinh mà còn có một thứ mà không
biết tên gọi là gì, đó là một thứ màu trắng có mùi thơm ngát toả ra.
Thấy vật này, Vô Ảnh liền lùi ra sau vài bước, nép vào sau lưng Trương Dương, sau đó mới dám thò ra nhìn vật kia.
- Bạch Diễm ma sâm! Trương Dương hét lên một tiếng kinh ngạc, sau đó xem
xét lại một cách tỉ mỉ rồi mới dám khẳng định đây chính là Bạch Diễm ma
sâm trong truyền thuyết.
Bạch Diễm ma sâm chính là một loại trong nhân sâm ngàn năm, nó không giống với các loại nhân sâm khác là có hình thù giống hình người mà sau khi trưởng thành thì lại càng giống với tàn tro sau khi bị thiêu đốt, thêm vào đó nó có màu trắng nên mới được đặt
tên là Bạch Diễm, nguồn gốc của ma sâm này có liên quan đến dược tính
của nó, tất cả các loại nhân sâm khác đều là nguyên liệu tẩm bổ trên thế gian, nhưng nó ngược lại lại là một loại độc tố, đừng chỉ nhìn vào hình dạng lỏng, trong suốt và thơm ngát của nó, chỉ cần không may ăn phải
một chút, người bình thường có thể chết ngay tại chỗ, những người đã tu
luyện có thể không chết ngay lập tức nhưng cũng sẽ bị hút hết tất cả
công lực và trở thành một người bình thường, bởi vậy nó mới có tên gọi
đầy đủ là Bạch Diễm ma sâm.
Tuy nhiên loại ma sâm này trước khi
trưởng thành thì cũng không khác gì các loại thảo dược thông thường,
không hề có độc tính, thêm vào đó để một gốc Bạch Diễm ma sâm trưởng
thành ít nhất cũng cần 500 năm, điều này dẫn đến khi nó chưa trưởng
thành hình dáng như ngọn lửa màu trắng của nó khiến người ta chú ý nên
đã ngắt hết, đến ngày hôm nay, nó đã bị tuyệt chủng được mấy trăm năm,
trừ một số y thuật xa xưa thì không hề thấy ghi lại nữa.
Thảo nào mà Vô Ảnh khi nhìn thấy nó đã lập tức tránh né, cái thứ này, bất kể là
đối với người tu luyện hay linh thú đều thuộc loại thiên hạ đệ nhất độc.
- Chít chít chít
Vô Ảnh kéo Trương Dương, ý muốn Trương Dương ngay lập tức rời khỏi chỗ
này, nó không hề muốn ở cùng chỗ với kẻ địch của người tu luyện.
- Đợi chút!
Trương Dương nhìn Bạch Diễm ma sâm, đột nhiên vui sướng lạ thường.
Dấu hiệu của Bạch Diễm ma sâm trưởng thành chính là có thể toả ra mùi thơm
ngát, lâu bền không tan, cũng có thể nói, thứ trước mặt Trương Dương lúc này chính là một gốc Bạch Diễm ma sâm đã chín, chỉ cần nghĩ tới dược
tính của nó, Trương Dương đương nhiên sẽ bị kích động.
Nếu như cho Nghiêm Lương Phi uống Bạch Diễm ma sâm chẳng phải đã giải quyết được vấn đề tẩu hoả nhập ma của cậu ta hay sao?
Người tu luyện nếu ăn nhầm phải Bạch Diễm ma sâm thì chỉ khiến cho toàn bộ
nội công bị tiêu tan, không hề có tác dụng phụ nào khác, cũng có thể
nói, chỉ cần cho Nghiêm Lương Phi uống Bạch Diễm ma sâm, nội công nhiễu
loạn trong cơ thể cậu ta sẽ bị dược tính của Bạch Diễm ma sâm tiêu huỷ
hết, di chứng sau tẩu hoả nhập mã cũng tự nhiên không còn tồn tại.
Không còn nội công thì có thể luyện lại, nhưng nếu như bị di chứng của tẩu hoả nhập ma thì coi như xong đời.
Bên nào nặng bên nào nhẹ xem ra đã rất rõ ràng.