Thần Y Thánh Thủ

Chương 188: Chương 188: Tôi đã ra tay thì gạo xay ra cám




Tất cả thực tập sinh đều nhìn về phía Trương Dương.

Những người này đều mới từ nhà trường đi ra, là những sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp nên đều rất ngây thơ và đơn giản. Ai nghĩ cái gì trong lòng đều biểu lộ hết ra ngoài mặt.

Đa phần mọi người đều có vẻ rất hâm mộ.

Một thực tập sinh được Chủ nhiệm Vương khen ngợi như vậy, là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy. Bình thường thực tập sinh nào có thể nói với ông ta nhiều hơn hai câu đã là rất tuyệt rồi.

Cũng có một số người có vẻ ghen tị, nghĩ rằng người mà Chủ nhiệm Vương khen ngợi nên là mình mới đúng vì mình còn giỏi hơn Trương Dương.

- Chủ nhiệm Vương nói rất đúng. Trương Dương thực sự là thực tập sinh lợi hại nhất của chúng ta, ngay đến Viện trưởng cũng nhiều lần khen ngợi cậu ta, nói cậu ta là một nhân tài cốt cán của bệnh viện Tam Viện trong tương lai!

Lưu Triều Cường bỗng nhiên thốt lên, vẻ mặt tươi cười vô hại. Người không biết lại thực sự nghĩ rằng gã đang tán thưởng Trương Dương thật.

Trương Dương nhìn hắn một cái, cười nham hiểm sát khí đằng đằng.

Tại sao ư, những người này đều chỉ là thực tập sinh bình thường mà thôi. Trong số bọn họ có mấy người được ở lại Tam Viện làm việc đều chưa biết là bao nhiêu người. Nói ra như vậy không có tác dụng gì với họ cả.

Huống hồ bản thân mình chỉ hàng tuần đi làm có mỗi một ngày, sẽ chẳng có mấy cơ hội giao lưu với những thực tập sinh này.

Lời nói của Lưu Triều Cường vẫn có uy lực nhất định, người đố kị với Trương Dương sẽ càng nhiều lên. Họ đều là sinh viên y khoa, sau khi tốt nghiệp, đơn vị lý tưởng nhất tất nhiên là bệnh viện.

Tam Viện là bệnh viện khá nổi tiếng ở Trường Kinh. Nếu có thể ở lại đây làm việc coi như đã có cái cần câu cơm, cả đời không phải lo nghĩ chuyện cơm áo nữa.

Lưu Triều Cường nói như vậy ngang với nhận định rằng sau khi thực tập xong, Trương Dương sẽ được ở lại bệnh viện, tất nhiên sẽ càng có nhiều người ghen ghét, đố kị. Bọn họ không hề biết rằng Trương Dương đã có tư cách trở thành nhân viên chính thức của bệnh viện, chẳng qua là hắn không cần mà thôi.

- Bác sĩ Lưu, Trương Dương đã đến rồi, hãy để cậu ấy cùng hội chẩn đi, nhiều người nhiều ý tưởng.

Vương Quốc Hải thản nhiên nhìn Lưu Triều Cường một cái nói. Lòng dạ của Lưu Triều Cường hẹp hòi có tiếng rồi. Ý tứ trong câu nói vừa rồi của gã, ông ta tất nhiên biết thừa.

Điều này làm cho ông ta lại cảm thấy hơi phật ý. Trương Dương là nhân tài mà ông ta hắn vất vả lắm mới có được. Nếu để cho các Khoa khác biết có người đang chèn ép Trương Dương thì sẽ lập tức đi đánh báo cáo xin điều Trương Dương sang bên đó ngay.

Ở trong mắt của Vương Quốc Hải, Lưu Triều Cường không có một chút gì gọi là biết nhìn đến đại cuộc.

- Điều này, cậu ấy vừa mới quay lại, còn chưa bắt đầu đi làm, cũng không cần đâu.

Lưu Triều Cường nhướn mày nói. Bệnh nhân mà họ đang hội chẩn cũng do gã phụ trách. Gã kháng cự Trương Dương theo bản năng.

- Không sao, Trương Dương đã thay áo, tương đương với đã bắt đầu đi làm lại rồi.

Vương Quốc Hải trực tiếp phất phất tay, lại nói với Trương Dương:

- Cậu xem bệnh án trước đi lát nữa hẵng nói, chúng tôi sẽ tiếp tục thảo luận một chút.

Lưu Triều Cường phản đối căn bản không có tác dụng gì, lúc này Vương Quốc Hải cũng thể hiện rõ quyền lãnh đạo của ông ta.

Tôi là Chủ nhiệm, tôi nói là được, dù là bệnh nhân của anh cũng không được.

Những thực tập sinh xung quanh đều ngưỡng mộ nhìn Trương Dương. Sự đãi ngộ này không phải dành cho thực tập sinh đâu, so với bác sĩ chính thức còn ưu tiên hơn. Những người tập trung ở đây đều chỉ được xem các bác sĩ hội chẩn để học hỏi kinh nghiệm từ các vị tiền bối. Không có một thực tập sinh nào được trực tiếp tham gia hội chẩn.

Trương Dương khẽ lắc đầu, cầm lấy bệnh án, bắt đầu xem xét cẩn thận.

Nếu đã đến đây rồi coi như đã đi làm bù mấy ngày nghỉ lúc trước. Bệnh nhân mà mọi người đang chú ý, hắn xem qua cũng tốt.

Hắn là bác sĩ, nếu kéo hắn tham gia hội chẩn thì hắn sẽ chịu trách nhiệm với bệnh nhân này.

Xem một lúc, , Trương Dương liền hiểu ra. Bệnh nhân này chính là bị viêm đường tiết niệu, đồng thời loét đại tràng do hậu sản. Cái gọi là viêm đường tiết niệu và loét đại tràng chính là chỉ cơ quan sinh dục và đại tràng hình thành sự thông nhau bất thường. Nói đơn giản hơn chính là những chất bài tiết đi ra từ chỗ không nên đi ra.

Loại bệnh này bình thường đều phải mổ để điều trị, cũng không phức tạp lắm. Nhưng bệnh nhân có chút đặc biệt là niệu đạo bị sâu, hơn nữa viêm loét không chỉ có một chỗ mà ở cả trực tràng, hậu môn đều bị.

Xem xong bệnh án, Trương Dương lại nghĩ đến câu nói của Lưu Triều Cường trước đó.

Sẽ tạo vách ở hậu môn, đồng thời chữa trị viêm đường tiết niệu, sau một tháng sẽ tiến hành điều trị loét hậu môn. Đây là một đề nghị rất thỏa đang và cũng rất an toàn.

Chủ nhiệm Vương và mọi người lại bắt đầu thảo luận về những đề nghị của mấy bác sĩ khi nãy, trong đó trọng điểm là đề nghị của Lưu Triều Cường và một bác sĩ khác. Bây giờ họ đang thảo luận là sẽ dùng phương pháp điều trị của ai.

Đa phần mọi người đều nghiêng về cách của Lưu Triều Cường. Đề nghị của gã sẽ có hiệu quả điều trị hơi chậm một chút nhưng ít ra sẽ không xảy ra vấn đề gì.

- Trương Dương đã xem xong bệnh án rồi phải không? Thấy bệnh nhân này thế nào?

Vương Quốc Hải quay đầu lại nhìn Trương Dương một cái, đột nhiên hỏi. Trương Dương có trình độ châm cứu thần diệu khó lường, mặt khác y thuật của hắn cũng vô cùng cao siêu. Trường hợp của bệnh nhân Hoàng Cúc lần trước là một minh chứng điển hình.

- Từ góc độ bệnh án thì tôi đồng ý với phương án trị liệu của bác sĩ Lưu.

Trương Dương suy nghĩ một lát rồi mới, lúc này mới nhẹ nhàng nói. Con người của Lưu Triều Cường không được tốt lắm, nhưng cái phương án này của gã quả thật tốt hơn một chút so với của bác sĩ kia.

Trương Dương thực sự rất cầu thị, xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Hắn sẽ không bởi vì Lưu Triều Cường có khúc mắc với mình mà đi phủ nhận điều đúng đắn của gã.

Lưu Triều Cường có vẻ đắc ý. Vương Quốc Hải liếc nhìn Trương Dương một cái, lại hỏi:

- Vậy cậu có phương án nào khác không?

- Chủ nhiệm Vương, cậu ta chẳng phải mới nói rồi sao, phương án của tôi là tốt nhất.

Vẻ mặt đắc ý của Lưu Triều Cường lập tức biến mất, trực tiếp hỏi Vương Quốc Hải. Hỏi ý kiến người khác thì cho qua, nhưng hỏi Trương Dương thì khiến gã cảm thấy rất khó chịu.

- Bây giờ tôi đang hỏi Trương Dương.

Vương Quốc Hải đột nhiên vừa trừng mắt nói. Lưu Triều Cường ngây ra, mặt xanh mét rồi lại trở nên trắng bệch ra, cuối cùng không nói gì nữa.

Trước mặt nhiều người mà Vương Quốc Hải đối với gã như vậy, hiển nhiên là không nể mặt gã chút nào.

Nhưng gã không nghĩ được rằng gã chen ngang câu hỏi của Vương Quốc Hải cũng là hành vi không nể mặt vị Chủ nhiệm khoa này.

- Trương Dương, cậu nói đi!

Vương Quốc Hải lại hỏi một câu, nhìn dáng vẻ của ông ta hẳn là đã biết ý kiến của Trương Dương rồi.

Suy nghĩ một lát, Trương Dương mới chậm rãi nói:

- Làm vách ngăn hậu môn đang bị rò rỉ trước, đồng thời chữa trị viêm niệu đạo là đúng rồi. Cá nhân tôi cảm thấy không cần phải đến một tháng mới tiến hành chữa trị viêm hậu môn, có thể rút ngắn lại một chút. Một tuần cũng đủ rồi, như vậy người bệnh cũng có thể giảm bớt chút đau đớn, sớm ngày bình phục.

- Một tuần, không thể nào!

Vương Quốc Hải còn chưa nói gì, Lưu Triều Cường đã kêu lên Trước, còn miệt thị nhìn Trương Dương.

- Rốt cuộc là bác sĩ thực tập cậu có biết hay không hả? Phẫu thuật tạo vách ngăn hậu môn phải mất ít nhất ba tuần mới có thể tiến hành giải phẫu khác được. Hơn nữa còn cần thời gian chuẩn bị nên cần bốn tuần. Thời gian một tháng của tôi là thỏa đáng nhất.

Lưu Triều Cương chậm rãi nói rành rọt, hình như đang đả kích Trương Dương một cách rất cao hứng.

Nhưng lời nói của gã đều làm cho phần lớn những thực tập sinh xung quanh đều nhíu mày lại. Câu nói của gã chứa đầy hiềm khích, lại chụp vào tất cả thực tập sinh.

Bọn họ là thực tập sinh thật đấy, cũng đều đang học tập, nhưng không phải có thể bị người ta tùy ý sỉ nhục, khinh thường đâu.

Câu nói này của Lưu Triều Cường rõ ràng có ý khinh thường thực tập sinh.

- Trương Dương, bác sĩ Lưu nói không sai, khoảng cách một tuần là không có khả năng, ít nhất cũng phải mất thời gian bốn tuần.

Vương Quốc Khải cũng quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với Trương Dương. Sau khi phẫu thuật cần có thời gian mới tiến hành ca phẫu thuật khác được. Ông ta không tin Trương Dương đến điểm ấy cũng không biết. Nhưng Trương Dương nói như thế thì ông ta cũng rất nghi ngờ.

- Đó là người khác thôi. Nếu là tay tôi chỉ cần thời gian một tuần là đủ.

Trương Dương cười lạnh một tiếng nói. Gã Lưu Triều Cường này thật đúng là làm cho người ta ghê tởm, năm lần bảy lượt chống đối hắn. Hắn đã nói một tuần, tất nhiên là tự mình nắm chắc. Hơn nữa hắn thuần túy là đứng ở góc độ lo lắng cho bệnh nhân, không có bất kỳ ý gì khác.

- Một tuần là không thể nào?

- Cậu ta là thực tập sinh trường nào thế?

- Không phải đang nói mạnh mồm quá đấy chứ?

Những thực tập sinh xung quanh cũng bắt đầu bàn tán. Bọn họ thật sự rất bất mãn với Lưu Triều Cường, nhưng đều đồng ý với quan điểm của gã.

Hai ca phẫu thuật này, khoảng cách thời gian một tháng là tốt nhất, như vậy có thể chuẩn bị rất đầy đủ.

- Trương Dương, cậu thật sự nắm chắc một tuần là có thể làm giải phẫu lần nữa không?

Vương Quốc Hải lại hỏi, rất nhiều thực tập sinh đều kinh ngạc nhìn ông ta một cái.

Cho dù là người không hiểu về Vương Quốc Hải cũng biết rằng ông ta hơi dao động trước ý kiến đề nghị của Trương Dương, nếu không căn bản đã không hỏi như thế.

Người căng thẳng nhất là Lưu Triều Cường. Gã gườm gườm nhìn Vương Quốc Hải. Gã không ngời ngay cả ông ta cũng tin lời nói trái với kiến thức phổ thông này của Trương Dương như vậy.

- Tôi ra tay thì hoàn toàn không có vấn đề gì!

Trương Dương cười ngạo nghễ, tràn đầy tự tin. Hắn lúc này đang mặc áo khoác trắng, kết hợp với vẻ tự tin này làm cho người ta cảm nhận được khí chất không nói ra thành lời được.

Rất nhiều người nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Dương, trong lòng không ngờ đều tin tưởng hắn vài phần.

- Thưa Chủ nhiệm Vương, bệnh nhân này là đang do tôi phụ trách.

Lưu Triều Cường cau mày lại, lập tức nói. Bệnh nhân lần trước đã bị Trương Dương cướp mất rồi, hại gã mất tiền thưởng, nếu không thì mười nghìn tệ tiền thưởng kia đã là của gã rồi.

Việc này vẫn chưa kết thúc. Trương Dương lại đến đây giành bệnh nhân nữa, khiến gã không khỏi có chút khẩn trương.

Gã này không nghĩ đến tại sao lần trước để mất đi bệnh nhân. Hơn nữa sở dĩ khoản tiền thưởng này cao như vậy là vì Trương Dương, nếu đổi lại là bọn họ thì tiền thưởng sẽ ít hơn nhiều. Đây là cách Chu Chí Tường lôi kéo Trương Dương.

Dù sao Trương Dương cũng không phải chính thức làm việc cho bệnh viện. Nếu muốn Trương Dương làm việc nhiệt tình hơn thì sẽ phải trả giá nhiều hơn một chút.

- Bệnh nhân vẫn là do bác sĩ Lưu phụ trách. Tôi chỉ chịu trách nhiệm hồi phục hậu phẫu là được rồi.

Trương Dương khẽ mỉm cười, khẽ lắc đầu nói.

Hắn thực không có bất kỳ tâm tư nào đi tranh giành bệnh nhân với Lưu Triều Cường. Việc nhỏ như vậy, hắn căn bản không thèm để mắt tới. Hơn nữa, hắn chỉ là thực tập sinh, không thể một mình phụ trách người bệnh, còn phải tìm người đứng tên trên danh nghĩa, rất phiền hà.

Tiếc là người khác không nghĩ như vậy, ít nhất là Lưu Triều Cường có vẻ căng thẳng. Phương án trị liệu là của gã, dựa vào cái gì mà bảo gã phải nhường bệnh nhân cho người khác.

Điều trị tốt cho bệnh nhân này, gã cũng có công lao. Dù không có được tiền thưởng nhưng vẫn có ích cho gã sau này.

Dáng vẻ khẩn trương của gã và vẻ không thèm để tâm của Trương Dương đều nằm trọn trong mắt của các thực tập sinh.

Hai người, một căn bản không thèm để ý, người kia lại có chút khẩn trương. So sánh phong cách của hai người, cao thấp đã phân biệt rõ ràng. Rất nhiều thực tập sinh đều có cùng một suy nghĩ giống nhau.

Gã bác sĩ Lưu này còn không bằng một thực tập sinh. Thoạt nhìn gã còn kém xa so với thực tập sinh này.

Có suy nghĩ này không chỉ có một hai người, nhất là mấy cô gái đã nói chuyện với Trương Dương lúc trước. Ban đầu các cô còn tưởng Trương Dương là giả mạo, không ngờ tới hắn thật sự là thực tập sinh, lại còn là một thực tập sinh rất đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.