Nơi Tô Triển Đào dẫn Trương Dương đến là bưu cục. Bưu cục nằm khu trung tâm thành phố, có phòng khách rất lớn, xe vừa đỗ, Tô Triển Đào chưa kịp phân trần đã trực tiếp kéo Trương Dương xuống xe.
- Muốn làm việc tốt thì thoạt tiên cần có công cụ tốt, bác sĩ Trương, hiện tại chúng ta là đối tác hợp tác, đây cũng là phi vụ làm ăn lớn nhất từ trước đến nay của tôi, trước đó chúng ta nhất định phải chuẩn bị đầy đủ!
Tay kéo Trương Dương, Tô Triển Đào miệng vẫn nói, hai người cùng Mễ Tuyết liền tiến vào phòng khách bưu điện.
- Này, rốt cuộc là anh muốn làm gì?
Trương Dương bị anh ta kéo đến nỗi có chút dở khóc dở cười, mãi sau khi tiến vào phòng khách, hắn cũng không biết Tô Triển Đào dẫn hắn đến đây có mục đích gì.
- Đến mua điện thoại di động, chuyện làm ăn lúc mới bắt đầu thì chúng ta nhất định phải giữ liên lạc suốt 24 giờ, anh chỉ có máy nhắn tin là không được, điện thoại di động cũng phải chuẩn bị!
Tô Triển Đào nhìn chung quanh một chút, cũng không chờ Trương Dương phản ứng, lập tức lại nói:
- Anh cứ ở đây chờ tôi, ta có một bạn học đi làm ở đây, để tôi bảo anh ta tới giúp ta chọn điện thoại di động, anh không biết đó thôi, bên này làm ăn mập mờ lắm, không có người quen thì có khi chém thêm của mình đến cả ngàn có hơn!
Tô Triển Đào nói xong, liền để Trương Dương đứng sang bên chờ, anh ta thì lại rút điện thoại ra gọi.
- Mua điện thoại di động?
Trương Dương sửng sốt một chút, ý nghĩ này hắn sớm đã có qua, nhưng lại không nghĩ là sẽ thực hiện nhanh như vậy. Thứ nhất là hiện tại điện thoại di động có giá không rẻ, hơn nữa tính năng rất ít, dáng vẻ càng là xấu cực kỳ, chí ít so với các dòng smartphone trong tương lai thì điện thoại di động hiện tại tất cả đều là lão già. Thêm nữa chính là Trương Dương hiện tại cũng không rộng rãi về mặt tài chính, một em điện thoại di động ít nhất cũng mất mấy ngàn, sim số cũng không rẻ chút nào, hồi năm 98 này bất luận là mua điện thoại hay là điện thoại di động đều không thuận tiện như hậu thế sau này. Theo như Tô Triển Đào nói, hiện tại mua điện thoại di động trước tiên phải bỏ ra không ít phí chọn sim số, nhưng cũng còn chưa chắc có được hay không. Như vậy tính sơ sơ, một chiếc điện thoại di động, cho dù là là hàng thải đi nữa mà không có tầm 4,5 ngàn thì cũng đừng mong mua được, tốt một chút thì phải 7,8 ngàn thậm chí hơn chục ngàn, ở thời đại này, điện thoại di động tuyệt đối là mặt hàng xa xỉ, cũng khó trách Chu Dật Trần lại yêu thích xuất hiện với con điện thoại di động to bản xù xì đến thế.
- Trương Dương, anh muốn mua điện thoại di động thật sao!
Mễ Tuyết khẽ kéo Trương Dương, khẽ hỏi một câu. Trương Dương nghĩ ngợi chốc lát rồi nói:
- Mua thì cứ mua thôi, thứ này sớm muộn gì cũng cần, hơn nữa anh ấy nói không sai, có cái điện thoại di động sẽ thuận tiện hơn!
- Vâng, vậy có phải anh sẽ rất ít dùng đến máy nhắn tin không?
Mễ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu một cái, lại khẽ hỏi một câu, lần này Trương Dương nghe được trong lời nói của cô có chút lo lắng.
- Nha đầu ngốc, sao lại thế chứ, điện thoại di động mắc tiền như vậy, thi thoảng mới có thể dùng, dùng nhiều nhất vẫn là máy nhắn tin em tặng thôi cưng!
Trương Dương cười khẽ một tiếng, rõ ràng hắn biết điều Mễ Tuyết đang lo lắng. Máy nhắn tin của hắn cũng là Mễ Tuyết mới tặng chưa được bao lâu, Mễ Tuyết là đang lo lắng Trương Dương có điện thoại di động rồi sẽ bỏ đi món quà cô tặng, nói kiểu gì thì đây cũng là món quà đầu tiên Mễ Tuyết tặng cho hắn. Nhưng những lời này hắn cũng có chút nghĩ một đằng nói một nẻo. Trương Dương biết rõ, dù hắn thích Mễ Tuyết đến mấy thì máy nhắn tin cũng sẽ chẳng còn dùng được mấy hơi, điện thoại di động hiện tại đang bắt đầu phổ chúng, các loại điện thoại di động sẽ giảm giá, tính năng sẽ tăng thêm thì máy nhắn tin tất sẽ phải rời khỏi sân khấu lịch sử công nghệ. Nhưng hắn sẽ vẫn giữ lấy cái máy nhắn tin này, bởi vì nó có ý nghĩa rất đặc biệt.
- Vậy thì tốt!
Mễ Tuyết ngọt ngào nở một nụ cười, vừa nãy đúng là cô có lo lắng như vậy nhưng Trương Dương đã xóa bỏ đi điều cô nghi ngờ.
- Anh ấy vẫn đang gọi điện thoại, nếu muốn mua, chi bằng chúng ta đi xem trước một chút thôi!
Mễ Tuyết quay đầu thoáng ngoảnh lại nhìn, cuộc điện thoại này của Tô Triển Đào có vẻ hơi lâu, hiện tại anh ta vẫn đang đứng ngoài cửa, thỉnh thoảng đi tới đi lui vài bước. Điện thoại di động thời bấy giờ vẫn đúng với đặc trưng “di động”, gọi điện thoại di động mà cứ đứng nguyên một chỗ thì tín hiệu sẽ không tốt.
- Cũng được, đi xem một chút đi!
Trương Dương nghĩ ngợi giây lát rồi lập tức gật đầu, kỳ thực trong lòng hắn cũng chẳng chờ mong gì đối với điện thoại di động ở thời đại này, hắn biết, cho dù là loại tốt cũng không thể sánh bằng những loại hắn đã sử dụng ở hậu thế. Chỉ là hắn không muốn phụ ý tốt của Mễ Tuyết, Mễ Tuyết hiện tại có vẻ đang rất muốn thử, cô có vẻ rất hưng phấn. Bất kể nói thế nào, điện thoại di động vào lúc này vẫn là tượng trưng cho thân phận, Trương Dương có điện thoại di động, điều đó càng chứng minh Trương Dương thật là ghê gớm, Trương Dương càng nổi tiếng thì cô lại càng tự hào. Hơn nữa, Trương Dương lại là một trong số những người đầu tiên có điện thoại di động. Cần phải biết những năm 98 này, bưu điện vẫn chưa triệt để tách ra, hiện tại ngành bưu chính và điện tín vẫn ở chung làm việc chung một chỗ. Đây là phòng khách của một cái bưu điện, đi ra phía giữa phòng Trương Dương mới có cơ hội tỉ mỉ quan sát nơi này. Trong phòng khách có không ít người, rất nhiều người đều đang đứng trước quầy gửi thư và bưu phẩm, cũng có một số đang gửi và rút tiền, gửi tiền qua hệ thống bưu chính vẫn là một phương thức rất phổ biến hiện tại, chỉ là tốc độ hơi chậm. Ngoài bưu kiện và tiền thì còn có tem thư, phong bì, bưu thiếp được đem bán ở quầy, cái quầy này cũng không nhỏ, keosdaif thật dài một loạt, có rất nhiều người vây quanh đây. Hiện tại trào lưu sưu tập tem đang rất hot, chỉ tiếc Trương Dương lại quên mất có cái tem nào có thể tăng giá trong thời gian ngắn không nên chỉ có thể tiếc nuối xem qua vài lần rồi tạm thời rời khỏi. Nên nhớ, đây cũng là một cách kiếm tiền rất khá, đương nhiên, chỉ cần ngắn hạn chứ nếu trường kỳ thì coi như bỏ cho xong, Trương Dương không có hứng thú và kiên nhẫn mức ấy.
Ngược lại Mễ Tuyết lại rất có hứng thú đối với tem, lúc lướt qua nơi này đã mua hai con tem chỉnh bản, giá tiền cũng không mắc, chỉ tốn mất mấy tệ, bản thân cô không sưu tập tem nhưng trong đám bạn có người yêu thích cái này nên cô mua để tặng người ta làm chút thú vui thoáng chốc. Phòng khách sắp đặt theo hướng đông tây, mặt đông mới là phòng khách điện tín, nói là phòng khách chứ thật ra chính là chia ra một phần nhỏ, không thể nào so sánh với phòng khách thật sự vừa nãy. Bên này cũng không đông người như bên kia, chỉ có mấy người xem, nhưng những thứ ở đây lại đắt hơn so với bên kia nhiều, ngoài mặt hàng điện thoại di động mà Trương Dương muốn mua ra cũng không có thiếu máy nhắn tin các loại. Xuất hiện ở thời kỳ này, thông dụng thật sự vẫn là máy nhắn tin, điện thoại di động trong mắt rất nhiều người vẫn là thứ không mua nổi, càng chịu không nổi chi chi phí xa xỉ khi dùng.
- Trương Dương!
Có tiếng ai đó quen quen khẽ gọi khiến Trương Dương không khỏi quay lại nhìn, hắn không nghĩ tới, đến mua cái điện thoại di động mà cũng có thể gặp phải người quen, Hồ Đào bên khoa thể dục đang cùng hai cô gái tiến vào, trong đó một cô đang khoác tay cậu ta. Cả ba đang cùng nhìn về phía Trương Dương. Hai cô gái, một người hơi lớn tuổi chút, một người trạc tuổi bọn hắn, chính là người đang khoác tay Hồ Đào, cô gái này Trương Dương tựa hồ hơi có chút ấn tượng nhưng là nghĩ không ra cô ta tên gì.
- Hồ Đào, xin chào!
Đây là bên ngoài trường, Trương Dương cũng không có biểu hiện gì khác lạ, huống hồ gã Hồ Đào này cũng chỉ là tuỳ tùng của Chu Dật Trần chứ không hề giống Chu Dật Trần để bọn hắn phải trực tiếp chán ghét như vậy. Hồ Đào gật đầu, ánh mắt có chút phiêu hốt, Trương Dương từ trong ánh mắt của cậu ta phát hiện một chút sợ hãi đối với hắn, điều này khiến Trương Dương rất là nghi hoặc.
- Cậu này là Trương Dương hả?
Hồ Đào không nói chuyện, mà cô bé khoác tay gã lại mở miệng trước, Hồ Đào trên mặt thì lại thoáng lộ ra chút do dự. Trương Dương vừa nãy phát hiện không sai, hiện tại Hồ Đào vẫn đúng là có chút sợ Trương Dương, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao.
- Xin chào, đúng là tôi đây!
Trương Dương lịch sự cười cười, cô bé này khá là quen thuộc với Trương Dương, nhưng là một cảm giác quen mà lạ, là trong ký ức của Trương Dương trước đây lưu lại. Ngay cả ký ức đó cũng đều là mơ hồ, chứng tỏ người này không phải quen với hắn lắm, Trương Dương hoàn toàn không nhận ra cô ta, mà cũng chẳng hề có hứng làm quen.
- Hồ Đào, anh nói gã Trương Dương hay bắt nạt anh, có phải chính là hắn hay không?
Cô bé bày thoạt tiên là đánh giá Trương Dương từ trên xuống dưới một chút, lập tức lại quay sang Hồ Đào bên cạnh hỏi một câu.
- Không, Đình Đình, anh không có nói như vậy!
Hồ Đào mặt đột nhiên biến sắc, vội vàng lắc đầu, đối với Trương Dương hiện tại gã thật sự có cảm giác sợ hãi, cậu ta không muốn đi trêu chọc Trương Dương làm gì. Bởi vì chính là cậu ta đề cử Trương Dương nên hiện tại Chu Dật Trần rất giận gã, đem lửa giận liên lụy đến trên người nên nhiều ngày nay vẫn chưa để cậu ta yên chút nào. Cậu ta cũng biết, Chu Dật Trần hiện tại vẫn đang không ngừng mưu tính chuyện phản kích, nhưng đáng tiếc chính là qua mấy lần hội nghị, Chu Dật Trần ngay cả Tiêu Bân và Cố Thành cũng đều ứng phó không được, lần trước đã bị Tiêu Bân làm ho mất mặt. Bây giờ cậu ta cũng coi như là đã thấy rõ, uy tín của Chu Dật Trần tại Hội sinh viên là đang xuống từng ngày, sớm muộn sẽ rớt khỏi ghế chủ tịch, lúc trước cậu ta đi theo Chu Dật Trần, một là nhìn trúng thân phận của Chu Dật Trần, hai cũng là bởi vì Chu Dật Trần có quan hệ, có tiền, muốn lúc tốt nghiệp Chu Dật Trần có thể kéo mình lên. Nhưng giờ thì cậu ta đã rõ, tất cả những thứ này đều đã mất, Chu Dật Trần trong lòng oán hận cậu ta, làm sao có khả năng sẽ giúp đỡ. Mà gây ra tất cả chuyện này, người thực sự ra tay sau màn chính là Trương Dương. Cậu ta hiểu rõ điều này, chính là hiểu rõ nên mới sợ Trương Dương đến thế, Chu Dật Trần trong mắt cậu ta đã là nhân vật rất không tầm thường, người như vậy mà mới mấy hiệp đã bị Trương Dương chỉnh cho chỉ biết đường chống đỡ. Một điểm trọng yếu nhất, Trương Dương hiện tại căn bản là không trực tiếp đứng ra, chỉ dựa vào hai “lính hầu” đã có thể đối phó Chu Dật Trần, trong lúc này chênh lệch nhìn thấy quả là rõ ràng. Cũng chính bởi vì sự chênh lệch này mà nỗi sợ sệt trong lòng đối với Trương Dương ngày càng gia tăng, ngay cả Chu Dật Trần Trương Dương đều có thể muốn làm sao thì làm, càng không cần phải nói là cậu ta.
- Nhìn chút tiền đồ này của anh, thật không biết Đình Đình sẽ coi trọng anh kiểu gì, bị người khi dễ, ngay cả cái rắm cũng không dám thả!
Lần này người nói chuyện là cô gái có tuổi kia, nói là lớn tuổi nhưng cũng chỉ là so với Trương Dương bọn họ, cô gái này đại khái cũng chỉ có hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, so với Tô Triển Đào ngược lại là xấp xỉ ngang nhau. Hồ Đào đầu lại càng cúi thấp xuống, bị đàn bà con gái răn dạy trước mặt mọi người mà một tiếng cũng không dám hé răng, cũng coi như là đủ uất ức rồi. Trương Dương khẽ cau mày, cô ta răn dạy Hồ Đào nhưng cũng là đang làm càn mà tiện thể đánh giá hắn, một mặt khinh miệt, ánh mắt này khiến Trương Dương rất không thoải mái.
- Hờ, em biết hắn, cán bộ Hội sinh viên trường ta, Hồ Đào cũng ở trong Hội sinh viên, hắn ta luôn nhằm vào Hồ Đào!
Cô bé khoác tay Hồ Đào lại nói một câu, vừa nói vừa nhìn chằm chằm Trương Dương tỏ vẻ rất căm giận, Mễ Tuyết lần này cũng khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Trương Dương, lặng lẽ nắm lấy cánh tay hắn.