Trước khi Trương Dương châm cứu, hai mắt của đứa trẻ này đã ngừng chảy
máu, ngoài các vết máu hiện rõ trên mặt ra, thì không còn điều gì bất
thường nữa, nhưng sau khi Trương Dương châm cứu xong, hai mắt của đứa bé lại chảy máu lại, hơn nữa, giác mạc vốn dĩ đầy các vệt máu giờ lại trồi lên hiện rõ màu tím, thời khắc này đều khiến cho tất cả những người có
mặt gần như tâm thần hoảng loạn.
Mấy vị đại diện bệnh viện đang
quan sát kia thì hít một hơi, một số người thì trực tiếp biểu lộ sự
thông cảm với đứa bé này, cũng có một số khác thì ngấm ngầm thổn thức
trong lòng, xem ra thực lực của Trương Dương chỉ là hữu danh vô thực,
thậm chí có người còn hơn thế nữa, như đại diện bệnh viện Kinh Nhân Châu Quốc Phong đã mất mặt khi bị Trương Dương từ chối trước mọi người thì
lại lạnh lùng hử lên vài tiếng, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp nạn, chỉ thiếu chút là chỉ vào mặt Trương Dương mà nói hắn là kẻ lừa đời lấy tiếng.
Còn Quách Dũng khi nhìn thấy cảnh này, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa té ngã, may mà bên cạnh có người đỡ, người đỡ Quách Dũng
không hề biểu lộ nét mặt khó coi như mọi người, chính là bạn học cũ của
ông ta, phó viện trưởng bệnh viện Trường Kinh Chu Đạo Kỳ.
- Lão
Quách, đừng nóng vộiGiọng Chu Đạo Kỳ hơi run, cảnh tượng lần này ông ta
có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, y thuật của Trương Dương ông ta đã
được chứng kiến rất rõ, cho nên trước đó Trương Dương đâm vào huyệt thái dương một vị trí rất quan trọng thì ông ta cũng không có nghi ngờ gì,
mặc dù mắt nhìn người bệnh xảy ra tình trạng bất thường, nhưng trong
lòng Chu Đạo Kỳ vẫn tin tưởng Trương Dương, ông ta đỡ được ông bạn học
cũ Quách Dũng, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể trước tiên tạm
thời an ủi Quách Dũng, chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
Phía bên này,
chủ nhiệm Vương của bệnh viện Kinh Hòa là thiếu kiên nhẫn trước hết, sau khi nhìn thấy bệnh tình của đứa bé đó đột phát, ông ta là người đầu
tiên đắc ý vênh váo, lại còn chỉ thẳng Quách Dũng la hét đòi Quách Dũng
phải chịu trách nhiệm việc này.
Được Chu Đạo Kỳ dìu đỡ, Quách
Dũng từ từ lấy lại tinh thần, môi khô khốc, đối mặt với sự chỉ trích của chủ nhiệm Vương, không hề cảm thấy bất mãn gì khi bị cấp dưới của mình
chỉ trích như vậy, ánh mắt ông ta dại đi, nhìn đứa bé kia ánh mắt ông ta hiện lên, tất cả đều là hối hận và hối hận, dường như đang tự trách bản thân không nên quá tin tưởng vào một người trẻ tuổi, vì vậy mà hại một
đứa bé còn chưa đủ tuổi thành niên.
Nhưng Quách Dũng không có hận Trương Dương, tất cả những điều này vốn là lựa chọn của bản thân ông
ta, là ông ta lựa chọn tin tưởng Trương Dương hơn nữa còn cho Trương
Dương có cơ hội châm cứu, ông ta thực sự cần chịu trách nhiệm tất cả
những việc này.
Chu Đạo Kỳ nắm chặt tay đỡ Quách Dũng, bản thân
là bạn học cũ của Quách Dũng, ông ta cũng rất hiểu Quách Dũng muốn nói
gì bây giờ, vì vậy ông ta đột nhiên dùng lực, là muốn bảo Quách Dũng đợi một lát, dù sao Trương Dương vẫn còn đứng trước giường bệnh, vẫn chưa
thu lại kim, có lẽ, nói không chừng sẽ xảy ra kỳ tích nào đó.
Cái cậu học trò Trương Dương này, trước kia đã tạo ra rất nhiều kỳ tích,
cho nên trong lòng Chu Đạo Kỳ mới giống như túm được một cái cây cứu
mạng, vẫn nguyện tin tưởng Trương Dương.
Chỉ có điều đứa bé lúc
này đột nhiên rên lên một tiếng đau đớn, một tiếng rên này, đã phá vỡ
hoàn toàn mọi sự chống chọi của Quách Dũng, hai mắt ông ta ướt át, nước
mắt tuôn trào, cố nén lại, không hề để ý đến ám hiệu của Chu Đạo Kỳ, mở
miệng nói thẳng:
- Trách nhiệm của sự cố chữa trị lần này, tôi sẽ chịu hoàn toàn!
- Ông chịu trách nhiệm, ông chịu trách nhiệm nổi sao? Nghe thấy Quách
Dũng nói như vậy, chủ nhiệm Vương nhảy lên, ngón tay rất nhanh chỉ thẳng vào mũi Quách Dũng:
- Đây mới chỉ là một đứa bé, là bông hoa của tổ quốc, chính vì ông đã quá tin tưởng một thực tập sinh còn chưa tốt
nghiệp, mà khiến hai mắt đứa bé bị mù! Quách Dũng, hành vi của ông không những vi phạm quy định của bệnh viện, mà hơn nữa còn động chạm đến pháp luật, ông nói xem, ông sẽ chịu trách nhiệm như thế nào đây!
-
Tôi đã nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng! Quách Dũng dường như
cũng không chịu nổi cái ông chủ nhiệm Vương hùng hổ gây sự này nữa, tiện tay lau nước mắt, lưng đang cong cong hơi trùng thì đột nhiên đứng
thẳng lên, tức giận nói:
- Tôi sẽ tự nhận lỗi từ chức, sẽ chịu mọi sự chế tài của pháp luật.
- Quách Dũng…
Chu Đạo Kỳ cũng không biết nói gì hơn, dù sao thì người thực hiện châm cứu
lại là sinh viên học viện y khoa Trường Kinh của ông, phó viện trưởng
như ông , cũng không thể thoát được quan hệ.
Chẳng ai ngờ rằng, cuối cùng lại xảy ra trường hợp như vậy.
- Tất cả đừng vội kết luận…
Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên.
Người đã cất tiếng chính là chủ nhiệm Lý của bệnh viện Hiệp Hòa, vị chủ nhiệm già này vẫn luôn theo dõi Trương Dương, từ lúc Trương Dương bắt đầu
châm cứu thì vẫn luôn dán chặt mắt, vì quá chuyên tâm theo dõi mà vẫn
chưa nói lời nào, cho đến khi vì bệnh tình của đứa bé đột phát mà dẫn
đến việc cả phòng cấp cứu được một phen hỗn loạn, mới làm gián đoạn suy
nghĩ của ông ta, nhìn thấy Quách Dũng vội vàng nhận trách nhiệm về bản
thân, ông ta thì ngược lại bình thản nói một câu.
- Đợi người trẻ tuổi này châm cứu xong, rồi kết luận cũng chưa muộn mà.
Đúng là chủ nhiệm khoa của bệnh viện lớn nhất nhì kinh thành có khác, ông ta vừa mở miệng, đã khiến cho sự hỗn độn trong phòng cấp cứu yên tĩnh trở
lại.
Lúc này, Trương Dương đang châm cứu không hề biểu lộ chút gì là hoang mang, ngược lại, Trương Dương còn thở dài ra một hơi, giống
như chợt được thả lỏng vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ rộ nụ cười
tươi, chỉ tiếc là, hắn đối mặt với mọi người mà không ai thấy được vẻ
mặt của hắn.
Nội công đã theo kim châm đi một vòng quanh các
huyệt thiên ứng, huyệt tinh minh, huyệt tứ bạch và huyệt thái dương, đến khi nghe thấy đứa bé rên lên một tiếng đau đớn, Trương Dương lập tức ý
thức được đã đến lúc thu kim về!
Sự hỗn loạn trong phòng cấp cứu
cơ bản không ảnh hưởng tới Trương Dương, hắn đứng trước giường bệnh, thì giống như là cả căn phòng cấp cứu chỉ có hắn và đứa bé, thân thì ở
trong sự hỗn loạn nhưng tâm thì không hề bị ảnh hưởng.
Trong phòng chỉ có hắn và đứa bé, thân trong lốc xoáy mà vẫn chuyên tâm.
Thu kim!
Trương Dương trong phút chốc đã cắt hết mọi nội công chuyền vào cây kim, tám
cây kim bạc lại cùng một lúc bật ra khỏi bốn huyệt đạo của đứa bé.
Trương Dương vung mạnh tay, tất cả kim bạc được thu trở về tay.
Mọi người trong phòng cấp cứu lại một lần nữa bị kinh ngạc bởi cách thu kim này của Trương Dương, nếu như không vì trước đó bệnh tình của đứa bé có biến chuyển khác thường, e là không ít người ở đây sẽ không kìm được
kêu lên một tiếng tốt!
- Trương, Trương Dương, đứa bé sao rồi? Chu Đạo Kỳ là người đầu tiên không kìm mà được lên tiếng hỏi.
Trương Dương khẽ mỉn cười, cầm chiếc khăn mặt đã khử độc từ tay y tá vẫn đang
đứng một bên như kẻ ngốc, đích thân lau máu mắt vừa chảy ra từ khóe mắt
của đứa bé.
Khi Trương Dương vừa lau xong những vết máu ở mắt, thì kỳ tích đã xuất hiện!
Tròng mắt vốn dĩ bị trồi lên giờ cũng đã cân bằng trở lại, mà khi Trương
Dương lật mí mắt của đứa bé lên, hai tròng mắt cũng không có màu lạ nữa, đến các vệt máu trước kia xuất hiện đầy trong tròng mắt cũng đã biến
mất không còn tý nào, lật con ngươi lên cũng đã thấy bình thường trở
lại.
- Tốt rồi.Trương Dương gật đầu tươi cười với Chu Đạo Kỳ,
quay người nhìn chủ nhiệm Vương là người trước đó kêu la hung hăng nhất.
Lúc trước khi đang chữa trị cho đứa bé này, thì cái ông chủ nhiệm Vương này là to tiếng nhất phiền phức nhất, trước đó chuyên tâm chữa trị, nên
Trương Dương chẳng có sức đâu mà để ý đến hạng tôm tép này, bây giờ đứa
bé đã không sao, có thể dành thời gian giải quyết cái tên này được rồi.
Quách Dũng quên không có nghĩa là Trương Dương cũng quên, lúc mới đầu là cái tên này đã chuẩn đoán nhầm bệnh tình của đứa bé.
Nghe thấy Trương Dương nói tốt xong, chủ nhiệm Lý của bệnh viện Hiệp Hòa là
người không kìm nổi đầu tiên, bước lại gần, lật mí mắt của đứa bé lên,
cẩn thận kiểm tra một hồi.
- Hai mắt của đứa bé này, tất cả đều bình thường?!
Chủ nhiệm Lý sắp bước sang tuổi 60 chợt cất cao giọng, âm cuối của chữ “
thường” được kéo thật dài, trước là thể hiện sự nghi hoặc, sau là biểu
lộ sự kinh ngạc hoàn toàn!
- Cái gì!
- Cái gì!
- Cái gì!
Gần như cùng một lúc đồng thanh hỏi ngược lại ‘cái gì’ là ba người chủ
nhiệm Vương, Quách Dũng và Châu Quốc Phong , tuy nhiên, âm thanh kinh
ngạc cuối cùng của Châu Quốc Phong, thanh điệu cao hơn, gần như lấn át
cả chủ nhiệm Vương và Quách Dũng.
Chủ nhiệm Vương và Quách Dũng
hai người này thốt lên, là có căn nguyên của nó, hai người bọn họ đều là người đầu tiên tiếp xúc với người bệnh, biết được tình hình mắt của đứa bé này hết sức nguy hiểm, cho dù chỉ là xuất huyết dưới kết mạc, thì
cũng không phải là vấn đề nhỏ bình thường, nhưng lúc này cái vị chủ
nhiệm Lý đến từ Kinh thành kia sao lại nói là mọi thứ đều bình thường
được?
Tất cả đều bình thường, chẳng phải là nói mắt của đứa bé này cơ bản không có vấn đề gì nữa sao?
Vậy việc chảy máu trước đó và vấn đề bọn họ kiểm tra được trước đó nên giải thích thế nào?
Chủ nhiệm Lý đương nhiệm cũng biết một chút về điều này, cho nên ông ta rất buồn rầu, ánh mắt nhìn lướt qua, ông ta liền nhìn thấy Châu Quốc Phong
đang há to miệng tỏ vẻ không tin, thì lập tức giận dữ.
Cái âm
thanh nghi ngờ kia của Châu Quốc Phong, là vì ông ta căn bản không hiểu
chuyện gì cả, chỉ là cảm thấy vừa rồi Trương Dương chữa trị đã làm mù
mắt đứa bé, sao chớp mắt một cái, chủ nhiệm Lý của bệnh viện Hiệp Hòa
lại nói mắt của đứa bé đó tất cả đều bình thường được chứ?
Cho
nên ông ta không nghĩ nhiều, nhưng ông ta không biết rằng, thái độ này
của ông ta, đã lọt vào mắt chủ nhiệm Lý, có nghĩa là không còn bình
thường nữa rồi!
- Thế nào, ông không tin lời tôi sao? Chủ nhiệm
Lý kìm nén tức giận, giọng điệu lạnh lùng khác thường, nhìn chằm chằm
Châu Quốc Phong hỏi:
- Tôi làm bác sĩ khoa mắt không phải một hai năm, mặc dù những năm gần đây do tuổi đã cao, nhưng mắt của tôi thì không có hoa!
- Bệnh viện tư nhân Kinh Nhân phải không?
Chủ nhiệm Lý trợn mắt với Châu Quốc Phong, nói tiếp:
- Tôi nhớ rồi.
- Không, Không phải…
Châu Quốc Phong khóc không ra nước mắt, đối phương lại là chủ nhiệm của bệnh viện Hiệp Hòa chứ, là bệnh viện lớn nhất nhì Kinh thành, ông ta chỉ là
một phó viện trưởng nhỏ của Trường Kinh, mặc dù chức vị không cao bằng
đối phương, nhưng trên chốn quan trường thì còn kém xa.
Lúc trước Châu Quốc Phong còn bộ dạng tiểu nhân đắc trí chê cười Trương Dương,
thì bây giờ tự thân khó bảo toàn, trong lòng càng sốt ruột như châu chấu ngồi trên đống lửa, bị chủ nhiệm Lý để ý như vậy, ông ta làm sao có thể ăn no ngủ kỹ được chứ?
- Không việc gì là tốt, không sao là tốt rồi!
Quách Dũng cũng được một phen kinh hoàng, phải đích thân đi tới kiểm tra lại
nhiều lần, xác định đôi mắt của đứa bé không sao, sau đó mới thở phào
nhẹ nhõm, trút được gánh nặng đè trong lòng.
- Tốt rồi, bệnh mắt của đứa bé, tôi đã chữa được rồi.
Lúc này, Trương Dương nhìn chủ nhiệm Vương, thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Vương, ông trước đó hình như có nói, nếu xảy ra chuyện, thì sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đúng không?
Chủ nhiệm Vương cũng không tin mắt của đứa bé đã khỏi hoàn toàn, đợi Quách
Dũng kiểm tra xong, cũng tự mình đi tới kiểm tra một lượt, sau khi phát
hiện đôi mắt của đứa bé tất cả đích thực đều bình thường, thì sớm đã
ngẩn người ra rồi.
Bấy giờ , đột nhiên bị Trương Dương hỏi, ông ta gần như là trả lời theo bản năng:
- Đúng, đúng vậy!
Tiếp đó, chủ nhiệm Vương mới hoàn hồn, vội vàng cứu cánh nói:
- Cũng may là đứa bé không sao, vấn đề chịu trách nhiệm, thì coi như là thôi…
- Việc chuẩn đoán sai, ông nói thôi là thôi sao!
Trương Dương đột nhiên cao giọng, giận dữ ra uy!