Hồi Long Chưởng là võ công bí truyền của Long gia, chỉ có người trong Long gia mới có thể tu luyện.
Có thể thấy rõ ràng Liễu Bạch là chết dưới Hồi Long Chưởng, thân phận của mấy người này cũng coi như khá rõ ràng rồi.
- Là con cháu Long gia!
Đỗ Húc Cương hét lớn một tiếng, cơ thể vội vàng lui về phía sau, quay người liền muốn chạy ra khỏi lều, chỉ tiếc bóng đen kia nhanh hơn một bước, sau khi một chưởng đánh chết Liễu Bạch thì đã lao ra chặn ở cửa lều, nhìn chằm chằm qua phía Đỗ Húc Cương.
- Triệu Lỗi, Long Giang, các người rốt cuộc muốn làm gì!
Đỗ Húc Cương sau khi phát hiện lối chạy ra ngoài bị gã vừa đánh lén Liễu Bạch kia chặn đứng bèn xoay người lại phẫn nộ gào lên với Triệu Lỗi.
- Đỗ lão đệ, ta và Tam ca của ta làm tất cả những chuyện này cũng chỉ để trả thù Long gia, tuyệt đối không có mong muốn gì khác, đối với bàn đào vạn năm sắp xuất thế ở núi Côn Lôn càng là không hề có một chút hứng thú nào, chỉ cần ngươi chịu chấp nhận liên thủ với bọn ta thì ta cam đoan bàn đào vạn năm này sẽ là của ngươi và Triệu huynh.
Kẻ một chưởng đánh chết Liễu Bạch chính là Long Thủ Tứ, y đã sớm chờ bên ngoài lều đã lâu, y cũng hiểu rõ trước mắt nếu không đánh chết Liễu Bạch thì kế hoạch khổ tâm mưu đồ đã lâu tất nhiên không cách nào tiến hành thuận lợi được nên lúc này mới xông vào lều vải đánh chết Liễu Bạch.
Những lời này cũng là Long Thủ Tứ sớm chuẩn bị trước khi đánh chết Liễu Bạch.
- Đúng vậy, Đỗ lão đệ, ta cùng với Triệu huynh đã sớm thương lượng thỏa đáng, tiếp sau đây ta cùng với Tứ đệ của ta là Long Thủ Tứ sẽ tới chỗ trú quân của Đỗ gia để gặp mặt các vị chưởng môn gia chủ của các môn phái thế gia, dẫn bọn họ đi thảo phạt Long gia. Thiếu Lâm không nhận được thư mật nên chắc sẽ không có động tĩnh, lúc này y thánh Trương gia cũng chỉ có thể giúp Long gia giữ vững vị trí ở bình nguyên, không rảnh phân tâm cho chuyện bàn đào vạn năm.
Long Giang nói xong bèn đến gần Đỗ Húc Cương, đứng trước mặt y mở rộng hai tay lấy đó chứng tỏ thành ý rằng chính mình tuyệt không hai lòng, tiếp đó liền bổ sung:
- Giờ ta không hề phòng bị, nếu ngươi không tin ta thì cũng có thể một kiếm giết ta coi như báo thù cho Liễu Bạch, cũng coi như là lập công quy thuận về với y thánh Trương gia và Hiên Viên Long gia, sau đó bất kể phát sinh chuyện gì thì cũng đại khái có thể báo cáo kết quả công việc với hai nhà bọn họ. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, cơ hội chỉ có một, về vị trí của bàn đào vạn năm ta cũng đã dò xét tra rõ ràng, ta có thể cam đoan ngươi cùng Triệu huynh tới đó chắc chắn có thể tìm được bàn đào vạn năm.
Đỗ Húc Cương sắc mặt lúc sáng lúc tối, trong nội tâm hiển nhiên đang tranh đấu kịch liệt, một mặt thì động thái của Long Giang hoàn toàn chính xác là đã đả động đến y. Khiến kẻ không hề có lòng tin sẽ đoạt được bàn đào vạn năm như y nảy bụng tham lam, một mặt khác lại vừa sợ chuyện mà Long Giang nói tới vạn nhất là giả dối thì sau này Đỗ gia cũng sẽ khó mà yên ổn ở đất Trung Nguyên.
- Đỗ lão đệ, phải biết cầu phú quý trong cơn nguy hiểm. Ngươi còn do dự cái gì nữa? Chẳng lẽ ngươi muốn có cùng một kết cục như Liễu Bạch hay sao?
Triệu Lỗi đột nhiên lên tiếng, nhìn qua phía Đỗ Húc Cương mà rằng:
- Chỉ cần hai chúng ta đoạt được bàn đào vạn năm thì cũng có thể trực tiếp tấn chức lên Đại viên mãn, đợi sau khi hai ta trở thành Đại viên mãn thì chẳng lẻ còn sợ y thánh Trương gia hay sao?
Đỗ Húc Cương mắt nhìn Liễu Bạch đã đột tử bên cạnh, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn Long Giang và Triệu Lỗi cắn răng nói:
- Được, ta chấp nhận là được chứ gì!
- Thật tốt quá!
Long Giang mừng rỡ ra mặt, sau khi thấy Đỗ Húc Cương rốt cuộc cũng nhận lời thì nói luôn:
- Kế tiếp chỉ cần hai vị phối hợp với hai huynh đệ bọn ta diễn một vở kịch hay thì cũng đủ để khiến các môn phái đang ở Côn Lôn quay sang vây công Long gia!
- Ngươi định làm gì?
Triệu Lỗi cười ha ha. Đi qua vỗ vỗ vai Đỗ Húc Cương rồi lại quay đầu nhìn lại phía Long Giang.
- Rất đơn giản. Tiếp sau đây ta sẽ để Tứ đệ ta sắm vai đánh lén con cháu Long gia các vị, đánh chết Liễu Bạch, đoạn lập tức bị Triệu huynh cùng Đỗ lão đệ liên thủ đánh lại, trước mặt mọi người ngang nhiên bắt giữ Tứ đệ ta, khi đó Tứ đệ ta tự nhiên sẽ vu oan hãm hại Long gia để gây nên công phẫn.
Chỉ cần quần chúng bị kích động, lại gia vị thêm đôi chút là cũng đủ để xúi giục tất cả mọi người vây công bình nguyên Long gia. Lúc này thì Triệu huynh cùng Đỗ huynh chỉ cần lén trở về đây, ta sẽ dẫn các người tới chỗ bàn đào vạn năm.
Long Giang nói xong liền liếc qua phía Long Thủ Tứ đoạn cau mày nói:
- Thủ Tứ, tiếp theo đây đệ phải chịu ấm ức rồi!
- Yên tâm đi Tam ca, chỉ cần có thể báo thù rửa hận thì Long Thủ Tứ này có chết cũng không tiếc!
Long Thủ Tứ đứng ở cửa lều gật gật đầu tỏ vẻ thấy chết không sờn lòng.
*********************************
Trước đó tại nơi trú quân của Triệu gia vùng Tây Bắc, mọi người đã tụ họp lại, sớm đã không còn giữ được bình tĩnh, những người này đều là môn phái thế gia hàng đầu Trung Quốc, nếu không phải Triệu gia biết rõ ngũ đại môn phái vì sao lại vội vàng rời Côn Lôn thì bọn họ cũng sẽ không biết trước mà tới đây.
- Cái lão Triệu Lỗi kia rốt cuộc là muốn làm gì!
- Chuyện của ngũ đại môn phái thế gia như Chu gia, Hoa gia, Lý gia, Võ Đang, Ma Môn mà lẽ nào hắn thật sự biết rõ như thế?
- Lão già này hôm nay mà dám không ăn nói cho rõ thì lão tử Tín gia Đông Bắc ta cũng sẽ không chịu để yên đâu!
Một đám người tụ tập ở đây từ sáng đến giờ, nhưng ngay cả mặt mũi chủ nhà Triệu Lỗi của Triệu gia Tây Bắc cũng chưa thấy đâu nên sớm đã nộ khí trùng thiên.
Mấy gã chưởng môn càng là chửi ầm lên đòi thể diện này nọ, Triệu Chí Thành của Ỷ Thiên phái cùng đại đệ tử là Triệu Chấp Bính sau khi tới đây liền được sắp xếp ở phía ngoài cùng, căn bản không có tư cách gì để vào bên trong.
Nhưng vào đúng lúc này, phía sau nơi trú quân của Triệu gia đột nhiên vẳng lại tiếng đánh nhau, hơn nữa càng ngày càng có vẻ nghiêm trọng.
- Ơ, sao lại thế này?
Một cái đại hán vùng Đông Bắc nghển cổ lên nhìn ra phía sau dò xét, nhưng không phát hiện ra gì cả.
Đùng!
Một bóng người từ phía sau lách mình bay qua trên lều, đoạn muốn lướt qua đỉnh đầu thoát đi, nhưng vào lúc này gia chủ Triệu gia là Triệu Lỗi đột nhiên xuất hiện phía trước bóng người này, một cước đá ra, phóng nội kình đánh văng bóng đen này bắn ra giữa không trung.
Bóng đen kia ăn vận y như một tiểu đệ tử bình thường của thế gia với vải thô áo gai, nhưng trên mặt lại dùng khăn che kín, bị Triệu Lỗi đánh rớt mới ngã xuống đất, phun từ miệng ra một bụm máu, dường như vô lực mà cố sức đứng dậy.
- Vừa rồi gia chủ Liễu gia Trung Nguyên là Liễu Bạch bị người dùng Hồi Long Chưởng giết chết, kẻ này chính là hung thủ!
Đỗ Húc Cương không biết từ đâu xuất hiện trong đám người, chỉ vào kẻ trên mặt đất hô to một tiếng.
- Cái gì đó, Liễu gia Trung Nguyên có người chết sao?
- Hồi Long Chưởng? Đây chẳng phải là chưởng pháp bí truyền của Long gia sao?
- Đúng vậy đó, ngoại trừ người của Long gia thì không ai biết tuyệt học này cả, chẳng lẽ nói kẻ giết Liễu Bạch là con cháu Long gia.
. . .
Biến cố này làm cho tất cả các chưởng môn Tộc trưởng dồn dập nghị luận, ánh mắt đều tập trung nhìn về phía kẻ bị Triệu Lỗi đánh rụng ra kia.
- Ha ha. . .
Long Thủ Tứ đã ngã xuống trên đất đột nhiên xé toang khăn che mặt, không hề che dấu nhìn chằm chằm về phía Liễu Bạch mà nói:
- Bàn đào vạn năm tất nhiên là do Long gia ta sở hữu tất, bây giờ hai Đại viên mãn của Y Thánh Vũ tông, tất cả Đại viên mãn của Hoa gia Lý gia bọn họ toàn bộ đều bị trọng thương vô lực tái chiến, chỉ cần giết các người thì kẻ nào còn sức đi tranh bàn đào vạn năm với Long gia ta nữa chứ!
- Cái gì!
- Đại viên mãn các nhà trọng thương hết rồi ư?
- Long gia muốn thừa cơ độc chiếm bàn đào vạn năm?
. . .
Long Thủ Tứ vừa dứt lời, đám người đã như ong vỡ tổ, có người khiếp sợ, có kẻ khó hiểu, đa phần lại là thể hiện sự thèm thuồng đối với bàn đào vạn năm.
- Đám nhãi nhép các người, có Long gia ta ở đây thì ai cũng đừng nghĩ chuyện lấy được bàn đào vạn năm!
Long Thủ Tứ nhìn chung quanh bốn phía một vòng rồi thét lên hung dữ.
- Nói như vậy, lúc trước tập kích các đại môn phái thế gia thật sự là do Long gia cá người, mà mục đích là để độc chiếm bàn đào vạn năm?
Triệu Lỗi chậm rãi bước lên trước, chằm chằm nhìn Long Thủ Tứ hừ lạnh một tiếng.
- Triệu lão tặc, để mạng lại đây!
Long Thủ Tứ đột nhiên bật dậy, một chưởng đánh về phía Triệu Lỗi, trong chưởng phong còn kèm theo tiếng long ngâm ẩn hiện, một luồng khói độc màu đen trong nháy mắt hiển hiện ra trong lòng bàn tay y.
Nhưng Triệu Lỗi đã sớm đoán trước, nhẹ nhõm né tránh một chưởng này đoạn trở tay trả lại một đòn, lại đánh Long Thủ Tứ bay ra ngoài thêm lần nữa, y phun mạnh ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống trên mặt đất không còn sức phản kháng.
Một chưởng phản kích đẹp mắt này lại không khỏi khiến ai nấy khiếp sợ.
- Hồi Long Chưởng, hắn thật sự là con cháu Long gia!
- Quả thật là con cháu Long gia, vậy những gì hắn nói chẳng hóa ra đều là sự thật!
- Long gia vì độc chiếm bàn đào vạn năm mà muốn gia hại chúng ta, cục tức này chúng ta nhịn thế nào được đây!
- Đúng vậy, cục tức này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!
. . .
Hình ảnh trước mắt khiến mọi người triệt để tin rằng tất cả Đại viên mãn của thế gia môn phái lớn đều đã bị trọng thương, Long gia thừa cơ muốn một mình nuốt trọn bàn đào vạn năm.
- Các người còn muốn tranh với Long gia ta? Lũ ngũ nằm mơ đi!
Long Thủ Tứ tỏ vẻ sắp chết, lại hô to:
- Ha ha, chờ khi Tộc trưởng Long gia ta là Long Hạo Thiên ăn được bàn đào vạn năm, công thành Đại viên mãn thì các người biết thế nào rồi đấy?
- Đáng chết!
Vị đại hán Đông Bắc lúc trước liền đứng dậy, quay ra trước mặt mọi người hô:
- Long gia làm như thế cũng vô sỉ quá mức rồi, bọn chúng muốn thừa dịp tất cả Đại viên mãn lưỡng bại câu thương để làm ngư ông đắc lợi, chúng ta há có thể để yên, đi, qua tìm Long gia nói chuyện phải quấy nào!
- Đúng vậy, Long gia sau đại chiến lần trước cũng đã đại thương nguyên khí, hơn nữa lần đó bọn chúng phản bội y thánh Trương gia, cũng đã tứ cố vô thân, mọi người chúng ta đồng tâm hiệp lực, thảo phạt Long gia thôi!
Triệu Lỗi thấy thời cơ đã đến thì giơ cao trường kiếm trong tay, hô to một tiếng.
- Đúng vậy, bàn đào vạn năm tuyệt đối không thể rơi vào tay Long gia!
- Đi, chúng ta đến Long gia thôi!
. . .
Tâm trạng quần chúng đang sục sôi thì có ai đó đột nhiên hô một câu:
- Long gia tội ác ngập trời, thiên lý khó dung, mọi người thảo phạt Long gia, đoạt lại bàn đào vạn năm nào!
Tiếp đó, lời kêu gọi nói chuyện phải quấy truyền ra trong đám người dần dần trở thành thảo phạt Long gia.
Các đại môn phái thế gia càng lúc càng tỏ ra máu chiến.
- Thảo phạt Long gia, đoạt lại bàn đào vạn năm! !
- Thảo phạt Long gia, đoạt lại bàn đào vạn năm! !
. . .
Mọi người rốt cuộc cũng nhất trí về cách hô hào, chưởng môn Tộc trưởng các đại môn phái thế gia lũ lượt đứng dậy, chuẩn bị dẫn người tới bình nguyên Long gia.
Đang lúc tất cả mọi người bắt đầu chen chúc về đằng trước thì Triệu Chí Thành cùng Triệu Chấp Bính lại hoảng sợ lui về phía sau.
- Sư phụ, người xem!
Triệu Chấp Bính đột nhiên chỉ về một hướng, Triệu Chí Thành quay đầu nhìn lại, hóa ra là lẩn trong đám người, Triệu Lỗi cùng Đỗ Húc Cương rõ ràng đang yên lặng lui ra ngoài, biến mất vào trong đám người. .
Mà ngay cả tên Long Thủ Tứ lúc trước bị Triệu Lỗi đánh trọng thương nay chứng kiến mọi chuyện trước mắt cũng là hai mắt sáng rỡ, âm hiểm cười chẳng giống người vừa bị đánh thành trọng thương chút nào.
Ầm! !
Đúng lúc này, bên ngoài nơi trú quân của Triệu gia bộc phát một tiếng vang thật lớn, có người trực tiếp dùng nội kình đánh nát cổng lớn nơi trú quân của Triệu gia.
- Y Thánh Vũ tông Kiều Dịch Hồng, xin tới để tiếp các vị!
Sau tiếng nổ mạnh thì lại nghe ra có người cất tiếng dõng dạc.