Thần Y Thế Tử Phi

Chương 4: Chương 4: Khởi binh vấn tội




Lúc Sở Lưu Nguyệt tỉnh lại đã là nửa đêm, lần này nàng đã hôn mê mấy canh giờ.

Sau khi tỉnh lại, mắt còn chưa kịp mở, nàng đã nghe được tiếng Đổng mụ mụ nghẹn ngào nói ở trước giường:

- Tiểu thư tốt của mụ mụ a, sao mệnh người lại khổ như vậy, gặp phải người lũ mặt người dạ thú, một đám bắt nạt người. Nhưng mà, hôm nay mụ mụ thật sự rất vui, cuối cùng tiểu thư cũng biết phản kháng, về sau dù thế nào cũng phải bảo vệ bản thân, biết không? Về sau mụ mụ không thể ở bên chăm sóc người nữa.

Lưu Nguyệt có chút mơ hồ, Đổng mụ mụ muốn đi đâu, sao lại nói là về sau không thể chăm sóc nàng? Nàng đang miên man suy nghĩ, lại nghe thấy một thanh âm khác vang lên:

- Đổng mụ mụ, nếu không hãy để cho nô tỳ đi nhận tội đi, nô tỳ sẽ nói hôm nay đánh Mộng Linh tiểu thư là chủ ý của nô tỳ, không liên quan đến tiểu thư và mụ mụ.

Đổng mụ mụ vừa nghe Thạch Lựu nói đã lạnh lùng lên tiếng:

- Ngươi cho là ngươi đi ra nhận tội sẽ không có việc gì sao? Ngươi không đủ tư cách, ta là bà vú của tiểu thư, nếu là ta đi ra ngoài phu nhân còn có thể cho Nhị phòng phu nhân một cái giá thích đáng. Nếu là ngươi đi ra nhận tội, tiểu thư vẫn sẽ gặp chuyện, vì tiểu thư, bộ xương già này ta cũng không cần, chỉ hy vọng từ nay về sau ngươi hãy dùng hết tâm huyết để chăm sóc tiểu thư, đừng để cho người ta bắt nạt nàng, mặc kệ như thế nào đều phải che chở nàng.

- Nô tỳ đã biết.

Thạch Lựu khóc lên, Lưu Nguyệt ở trên giường nghe hai người nói chuyện xong, trong lòng đau ê ẩm. Khi nàng ở kiếp trước, tuy là truyền nhân của Tứ Xuyên Đường Môn, nhưng lại bởi vì mẫu thân mất sớm, Gia Gia nàng thấy nàng có thiên phú với y học, cho nên đã để cho nàng kế thừa vị trí truyền nhân Đường Môn. Từ đó trở đi, chẳng những thúc bá, huynh đệ, tỷ muội không quan tâm nàng, mà đến cả phụ thân cũng chán ghét nàng, bởi vì vị trí này vốn nên là của hắn nhưng lại bị nàng cướp mất.

Cho nên phụ thân chưa từng cho nàng cảm giác ấm áp của gia đình, người duy nhất khiến nàng cảm thấy ấm áp cũng chỉ có Gia Gia nàng. Nhưng đáng tiếc Gia Gia nàng còn quan tâm y thuật của nàng hơn là bản thân nàng, mỗi lần nàng phát minh ra được cái gì đó, ông liền vui vẻ khen nàng, đối xử với nàng cũng tốt hơn. Cho nên không biết bắt đầu từ khi nào, cả ngày nàng chỉ biết nghiên cứu y học cùng độc thuật, không để ý tới những thứ khác, cho đến cuối cùng cũng bị hại chết.

Không nghĩ tới kiếp này nàng lại có được hai người yêu thương mình như vậy, cho nên nàng tuyệt đối không để cho người khác làm thương tổn họ.

Lúc trước ba người đã đánh Sở Mộng Linh, khẳng định ngày mai người của Nhị Phòng sẽ tìm tới cửa, cho nên Đổng mụ mụ mới nghĩ đến việc giúp nàng gánh hậu quả. Sở Lưu Nguyệt nghĩ đến đây, nhanh chóng mở mắt, nhìn Đổng mụ mụ cùng Thạch Lưu đang ngồi trước giường.

Hai người vừa thấy nàng tỉnh lại, vội lau nước mắt, giống như sợ nàng phát hiện ra điều gì.

Sở Lưu Nguyệt thản nhiên nói:

- Hai người đừng lo lắng sẽ có người trách phạt, ta sẽ không để mình xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không để ai trong hai người gặp chuyện không tốt.

Ánh mắt của nàng hiền hòa, khóe môi tản ra ý cười nhàn nhạt, đôi mắt to trong veo, ở dưới ngọn đèn nhìn càng mỹ lệ.

Đổng mụ mụ cùng Thạch Lựu nhìn đến ngây người, trong lòng không khỏi nghĩ tiểu thư thật sự rất xinh đẹp, chỉ là quá gầy, nếu tiểu thư tẩm bổ nhiều hơn, bồi dưỡng cơ thể thật tốt, tuyệt đối sẽ không kém hơn đại tiểu thư Sở Lưu Liên.

Nhưng mà lời này của tiểu thư là có ý gì a, hai người đều khó hiểu nhìn Sở Lưu Nguyệt.

Sở Lưu Nguyệt muốn ngồi dậy, Thạch Lựu lập tức tiến lên hầu hạ nàng ngồi lên, sau đó khẩn trương nói:

- Tiểu thư, lúc trước đại tiểu thư mời thầy thuốc cho người, thầy thuốc nói người mất máu quá nhiều, ông ấy còn kê một đơn thuốc, nô tỳ đã đi lấy, vừa sắc xong vẫn đang còn nóng, người có muốn uống không?

Sở Lưu Nguyệt nhíu mày, ánh mắt hướng đến Thạch Lựu ý bảo Thạch Lựu đem thuốc bưng lại.

Thạch Lựu nghĩ Sở Lưu Nguyệt muốn uống thuốc, liền xoay người đến trên bàn trong phòng bưng chén thuốc muốn tới định hầu hạ tiểu thư dùng.

Sở Lưu Nguyệt cũng không muốn uống thuốc, nàng chỉ ngửi mùi thuốc, sau đó liền sai bảo:

- Mang đổ đi.

- Tiểu thư?

Thạch Lưu sợ hãi kêu lên, đây chính là bát thuốc vất vả lắm nàng mới lấy được, nếu không phải đại tiểu thư sai người đi mời thầy thuốc, căn bản sẽ không có người nào gọi thầy thuốc giúp tiểu thư của nàng.

Đổng mụ mụ trừng mắt với Thạch Lưu, hung hăng dạy bảo:

- Tiểu thư nói ngươi không có nghe thấy sao? Lập tức đổ đi.

Thạch Lựu không dám nói nữa, lập tức bưng chén thuốc rất vất vả mới lấy được đem đi đổ, nàng nghĩ mãi vẫn hiểu vì sao tiểu thư không uống thuốc, chỉ vừa ngửi mùi đã sai nàng mang đổ đi. Nàng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng nếu tiểu thư cùng Đổng mụ mụ đều muốn nàng đổ thuốc này, nàng cũng không dám không nghe lời.

Kỳ thật Sở Lưu Nguyệt cũng không muốn uống thuốc, nàng biết bản thân mình không có bệnh, nếu không bệnh thì sao phải uống thuốc? Nàng sai Thạch Lựu bưng chén thuốc lại là muốn ngửi xem thuốc kia có phải là thuốc bổ tốt hay không. Nếu là thuốc bổ tốt, tất nhiên nàng sẽ uống, dù sao thân thể nàng bây giờ cũng rất yếu, nhưng thật không may, chén thuốc kia là là thuốc bình thường. Rõ ràng thầy thuốc kia chỉ kê đơn cho có lệ, cũng không đặt tâm vào.

Trong phòng, Đổng mụ mụ kéo tay Sở Lưu Nguyệt, quan tâm nói:

- Tiểu thư, người muốn ăn gì không? Muốn ăn gì cứ nói với mụ mụ, mụ mụ sẽ đi làm cho ngươi.

Ba người sống ở trong một tiểu viện độc lập, không có phòng bếp độc lập, cũng không có đồ ăn gì ngon, bình thường cũng chỉ có một ít rau dưa và trái cây do Đổng mụ mụ tự mình làm. Khi không có việc gì làm chút đồ ăn, cũng thiếu muối, không hợp khẩu vị, càng không cần bàn đến thịt, đã rất lâu rồi ba người đều không ăn món ăn có thịt.

Cho nên Đổng mụ mụ vừa hỏi, Sở Lưu Nguyệt liền cảm thấy bụng vô cùng đói, hơn nữa lại nhớ đến hương vị của thịt, nhịn không được nói.

- Ta muốn ăn canh gà.

Bởi vì thân thể của nàng bây giờ rất yếu, cần bồi bổ, chỉ có như vậy, nàng mới có thể mau chóng khôi phục lại.

Nhưng Sở Lưu Nguyệt vừa nói, trong đầu liền hiện ra tình cảnh cuộc sống của ba người lúc trước, trong lòng cũng hiểu được, vì sao thân thể của mình lại gầy yếu như thế. Không phải thiếu dinh dưỡng, mà là các nàng không có gì để ăn, đường đường là nữ tử con vợ cả của Quốc Công Phủ vậy mà không có gì để ăn, hàng năm đều phải dùng trà thô cơm trắng, khó trách nàng gầy yếu như thế, so với đời trước cũng kém hơn rất nhiều.

Nếu bây giờ không có những thứ kia, nàng sao có thể sai Đổng mụ mụ đi tìm gà hầm canh cho nàng uống a, vì vậy Sở Lưu Nguyệt đang định nói với Đổng mụ mụ là nàng nói đùa:

Đổng mụ mụ đã đứng lên, cười nói:

- Vậy người đợi lát nữa, mụ mụ đi hầm canh gà cho người uống.

Vừa nói Đổng mụ mụ vừa chạy ra ngoài, Sở Lưu Nguyệt vội gọi lại:

- Đổng mụ mụ, ta chỉ nói đùa thôi.

Đáng tiếc Đổng mụ mụ dường như không nghe thấy tiếng nàng gọi, bà đã nhanh chân chạy ra ngoài. Thạch Lựu cầm bát không từ bên ngoài đi vào, chỉ cảm thấy dường như có một cơn gió lùa qua, nhưng nhìn quanh lại không thấy Đổng mụ mụ đâu, nên nàng khó hiểu nói:

- Đổng mụ mụ đi đâu rồi ạ?

Sở Lưu Nguyệt bất đắc dĩ mở miệng:

- Cũng trách ta lỡ lời nói muốn ăn canh gà, cho nên Đổng mụ mụ liền xông ra ngoài, ngươi mau giúp ta ngăn bà ấy lại.

Sở Lưu Nguyệt dứt lời, Thạch Lựu cũng không đi ngăn Đổng mụ mụ lại mà ngược lại đi đến bên người Sở Lưu Nguyệt trấn an nàng.

- Tiểu thư, người đừng lo lắng, Đổng mụ mụ phải đi đến phòng bếp bên kia ăn trộm gà, người không biết ở trong phòng bếp lớn có rất nhiều đồ, trộm một con gà cũng không sao cả. Hơn nữa tiểu thư đã quên sao? Lúc trước cũng có một lần người muốn ăn gà, sau đó Đổng mụ mụ cũng đi trộm một con, cũng không có ai phát hiện ra.

Thạch Lưu không nói, Sở Lưu Nguyệt cũng không nhớ, vừa nhắc đến trong đầu nàng cũng hiện lên một đoạn ký ức. Nhưng mà, đó đã là chuyện xảy ra mấy năm trước, trong lòng nàng không khỏi chua sót, cũng ngầm hạ quyết tâm, từ nay về sau sau, phải làm cho bản thân mình và Thạch Lựu cùng Đổng mụ mụ muốn có gà ăn lúc nào cũng được.

Sở Lưu Nguyệt đưa tay kéo Thạch Lựu ngồi xuống bên cạnh:

- Thạch Lựu, nói chuyện cùng ta được không?

- Tiểu thư, người muốn cùng nô tỳ nói gì ạ?

Thạch Lựu ngồi xuống, nàng nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt, từ lúc trở về từ cõi chết dường như tiểu thư cũng thay đổi. Bây giờ tiểu thư khiến người khác có cảm giác nàng vô cùng tự tin.

- Ngươi cùng Đổng mụ mụ đi theo ta chịu khổ, về sau ta sẽ không để cho các ngươi chịu khổ nữa, hãy tin tưởng ta.

Nàng nhẹ nhàng nói, khóe môi lộ ra độ cong duyên dáng, ánh mắt lấp lánh làm cho người ta nhịn không được tin tưởng nàng.

- Tiểu thư, Thạch Lựu tin tưởng người nhất định có thể làm được.

- Sở Mộng Linh hôm nay bị chúng ta đánh, nhất định ngày mai sẽ có người đến đây làm ầm ĩ, cho nên sáng sớm ngươi giúp ta chú ý hành động bên phía Nhị phòng, nếu bọn họ đến, ngươi liền trở về bẩm báo ta, biết không?

- Nô tỳ đã biết.

Thạch Lựu không biết tiểu thư định làm gì, nên nhịn không được hỏi:

- Tiểu thư, người muốn làm gì vậy?

- Chuyện này ngươi đừng hỏi, tóm lại không được để cho Đổng mụ mụ đi ra ngoài lĩnh tội, biết không? Ta đã có cách đối phó với người bên Nhị phòng, cam đoan làm cho bọn họ nói không ra lời, vừa không làm Đổng mụ mụ chịu tội, vừa không làm cho ta phải chịu tội.

- Thật vậy chăng tiểu thư?

Nếu thật như vậy, tiểu thư thật sự quá thông minh. Ánh mắt Thạch Lựu lộ ra vẻ mặt sùng bái, vì sao bây giờ nàng lại cảm thấy tiểu thư thông minh như vậy?

Sở Lưu Nguyệt gật gật đầu, sau đó lại hỏi Thạch Lưu một số việc khác, thời gian nhanh chóng trôi qua hơn nửa canh giờ.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, thanh âm của Đổng mụ mụ vang lên:

- Tiểu thư, canh gà đến đây.

Mùi canh gà truyền vào trong phòng, Sở Lưu Nguyệt liền nhịn không được nuốt nước bọt,hít một hơi thật sâu. Bây giờ nàng có cảm giác, một mình nàng có thể ăn hết cả con gà.

Thật sự là đã lâu không được ăn thứ gì thơm như vậy, nhưng nàng cũng không quên Thạch Lựu cùng Đổng mụ mụ cũng lâu rồi không được ăn gà, cho nên đợi Đổng mụ mụ đem canh gà vào, nàng liền sai Đổng mụ mụ mang ba cái bát đến.

Tất nhiên Đổng mụ mụ cùng Thạch Lựu không đồng ý ăn, hôm nay tiểu thư ăn không hết con gà này thì ngày mai cũng có thể ăn a.

- Tiểu thư, chúng ta không ăn. Người vừa mất máu, hôm nay ăn không hết thì ngày mai cũng có thể ăn tiếp, phải bồi bổ thân mình thật tốt.

Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt trở nên lạnh lùng, nàng ra lệnh:

- Ngồi xuống, làm sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Hôm nay ta ăn nhiều một chút là được, các ngươi đừng lo ngày mai, ngày mai ta nhất định sẽ nghĩ ra cách cải thiện bữa ăn của chúng ta, tuyệt không còn ăn trà thô cơm trắng nữa.

Đổng mụ mụ cùng Thạch Lưu không từ chối nữa, hai người ngồi xuống, khi Sở Lưu Nguyệt đem hai chén canh gà để vào trong tay các nàng, hai người đều rơi lệ.

Tiểu thư thật sự quá tốt, về sau cho dù vì nàng mà chết, các nàng cũng không từ.

Trong phòng ba người vui vẻ ăn, bởi vì uống một chén canh gà, lại ăn thêm một chút thịt gà nên tinh thần Sở Lưu Nguyệt cũng tốt hơn một chút. Nhưng vì suy nghĩ cho thân thể, uống canh gà xong, nàng lại đi ngủ, trước khi ngủ còn không quên dặn dò Đổng mụ mụ cùng Thạch Lựu:

- Đem những thứ này thu dọn sạch sẽ, xương cốt cũng tìm nơi kín đáo mà chôn xuống.

- Vâng, tiểu thư.

Đổng mụ mụ cười trả lời, bây giờ tiểu thư đã cẩn thận hơn trước rất nhiều.

Không phải Sở Lưu Nguyệt sợ hãi ma qủy mà bởi vì bây giờ cơ thể nàng còn chưa hồi phục, vẫn nên cẩn trọng một chút thì hơn.

Đợi hai người thu dọn xong rồi lui xuống, nàng mới nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, khi Sở Lưu Nguyệt tỉnh lại, sắc trời đã không còn sớm, nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy Thạch Lưu vội vàng chạy vào. Nhìn thấy Sở Lưu Nguyệt tỉnh lại, Thạch Lựu liền nhanh chóng bẩm báo:

- Tiểu thư, người của Nhị phòng thật sự tìm đến đây, chính là Nhị phu nhân, mẹ ruột của Sở Mộng Linh, bà ta mang theo rất nhiều người đến tìm người hỏi tội.

♥Hết chương 4♥

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.