- Thỏi bạc này lẽ nào là...
Bạch Thiên Hoan kinh ngạc nhận thỏi bạc, lật qua lật lại kiểm
tra mấy lần, mặt sau thỏi bạc bị dính vết bẩn màu đen lúc nàng chế
thuốc.
Qua kiểm chứng, nàng xác định đây chính là thỏi bạc nàng để lại vào lần đầu tiên họ gặp nhau.
Hạng Nguyên Hoán gật đầu.
- Không sai. Chính là thỏi bạc hôm đó nàng để lại.
Hắn gõ nhẹ lên cái mũi đáng yêu của nàng:
- Nếu nàng không để lại thỏi bạc này, nói không chừng hai ta sẽ không có ngày hôm nay!
- Chỉ vì trả ta bạc à?
Nàng hỏi, trong lòng tuyệt đối không tin hắn sẽ có lòng tốt như vậy.
Hạng Nguyên Hoán nghiêm túc giải thích:
- Ta muốn biết là nữ nhân nào to gan lớn mật, dám cưỡng gia xong rồi biến mất không hình không bóng! Hơn nữa, còn trả có mười lượng bạc!
- Vậy Hạng đại thế tử cảm thấy bao nhiêu bạc thì thích hợp?
Bạch Thiên Hoan lườm hắn, đã biết hắn không có lòng tốt như vậy mà.
- Bồi thường nàng cho bổn thế tử, cả đời cả kiếp không được rời khỏi bổn thế tử là có thể trả hết!
Những lời này khiến lòng nàng vui vẻ.
- Cả đời cả kiếp, như vậy không phải ta bị lỗ sao?
Nàng chống cằm suy nghĩ sâu xa.
- Đơn giản thôi!
Hạng Nguyên Hoán đưa tay vén tóc mai ra sau tai nàng, lộ ra vành tai hoàn mỹ của nàng:
- Bổn thế tử cũng bồi thường cho nàng, không phải công bằng rồi sao?
- Vậy chúng ta từ từ mà nghĩ, xem chuyện mua bán này có đáng hay không.
- Có gì không đáng?
Hạng Nguyên Hoán tự tin khoác lác:
- Cả kinh thành tìm không được mấy người đẹp trai hơn bổn thế tử, gia thế tốt hơn bổn thế tử đâu.
- Nghe chàng nói, hình như cũng rất được.
- Cho nên...gả cho ta, nàng bảo đảm sẽ kiếm được lợi nhuận ổn định.
Hạng Nguyên Hoán lật người, đè Bạch Thiên Hoan xuống dưới, từ
trên cao nhìn xuống khuôn mặt mỹ lệ của nàng, dưới ánh đèn, dung nhan
xinh đẹp của nàng tăng thêm chút cảm giác mông lung, nhìn càng đẹp hơn:
- Đêm động phòng hoa chúc, hai ta có phải nên làm gì đó không?
Ánh mắt bất thiện của hắn nhìn vào cổ áo nàng, làn da trắng trẻo như ẩn như hiện khiến hắn miệng đắng lưỡi khô, nơi nào đó cũng bắt đầu
tạo phản.
Họ bây giờ đã là phu thê, nàng không có lý do gì cự tuyệt hắn.
Đột nhiên, nàng thính tai nghe được âm thanh ngoài cửa sổ, bèn lập tức tỉnh táo lại.
- Đợi đã!
Khi Hạng Nguyên Hoán cúi đầu muốn hôn nàng, nàng đưa tay chặn môi hắn.
- Sao thế?
Hắn khó chịu chà chà lên người nàng, để nàng cảm nhận được lửa nóng của hắn:
- Ta sắp nhịn hết nổi rồi.
Gương mặt Bạch Thiên Hoan đỏ lên, nàng nhìn hắn lắc đầu kiên định, sau đó chỉ chỉ ngoài cửa sổ nhỏ giọng nhắc nhở:
- Ngoài cửa sổ có người.
Nam nhân quả nhiên gặp phải chuyện giường chiếu là dễ dàng buông lỏng phòng bị, vừa rồi hắn không hề phát hiện động tĩnh ngoài cửa sổ,
được Bạch Thiên Hoan nhắc nhở, Hạng Nguyên Hoán cẩn thận nghe kỹ thì
đúng là nghe được âm thanh rất nhỏ ngoài cửa sổ.
Cảm giác được sự chú ý của Hạng Nguyên Hoán, Bạch Thiên Hoan hơi khẩn trương nói:
- Chàng ngồi dậy trước đã, chỉ cần chúng ta...
Nàng vẫn chưa kịp nói với hắn chuyện Lý Thanh Nhã mất tích,
không biết người bên ngoài đó có phải Lý Thanh Nhã hay không.
Hạng Nguyên Hoán cười cười ngắt lời Bạch Thiên Hoan:
- Không cần lo lắng, chỉ là có người ăn no rửng mỡ thôi!
Lửa nóng trên người hắn đã lui đi một ít, hắn kéo nàng đứng dậy.
- Hoan muội muội, hôm nay là ngày đại hỉ của hai ta, sao có thể
không uống rượu chứ? Trước tiên chúng ta uống rượu giao bôi đi!
Hạng Nguyên Hoán kéo Bạch Thiên Hoan đến bên bàn ngồi xuống, vừa vặn dựa sát vào cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, hai người đang ngồi xổm lén lút nghe động tĩnh bên trong.
Kẻ chủ mưu chính là đương gia chủ mẫu Hạng thân vương phủ Tiết Oánh và một nha hoàn của bà.
- Vương phi nương nương, chúng ta cứ ở đây không hay đâu, nếu bị thế tử gia phát hiện...
Nha hoàn trong lòng bất an, muốn khuyên Tiết Oánh rời đi.
Hơn nữa, nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, vương phi làm hư nàng
như vậy, nếu thấy thứ gì không nên thấy hoặc nghe thứ gì không nên nghe
thì sau này nàng làm sao lập gia đình đây.
- Sợ gì chứ, chuyện tốt còn chưa bắt đầu, đợi thêm đi...
- Lát nữa vương gia trở lại, e là sẽ đi tìm vương phi, hay là chúng ta về trước, nếu không, vương gia sẽ mắng nô tỳ!
- Sợ gì chứ, có ta đây, nếu ông ấy dám nói gì, ta giúp ngươi mắng ông ấy không phải được rồi sao?
Dù sao thì, chỉ một câu, bà không về.
- Vương phi, nô...
- Suỵt ~~
Tiết Oánh vội ra dấu im lặng với nha hoàn, nhắc nhở nàng ấy:
- Hai người họ đang đi qua bên này, đừng nói nữa, nếu bị phát hiện, sau khi về, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Bị Tiết Oánh uy hiếp như vậy, nha hoàn đâu còn dám nói chuyện, ngoan ngoãn cùng bà ẩn mình ngoài cửa sổ.
Tiết Oánh nghe được Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán đang
uống rượu mừng bên trong, uống xong một lát thì không nghe được động
tĩnh gì nữa, trong lòng bà sốt ruột.
Bà muốn bế tôn tử, Hạng Nguyên Hoán nếu không cố gắng thì tôn tử của bà ở đâu ra?
Bà nghe lén góc tường là sợ thân thể Hạng Nguyên Hoán có gì
không ổn thì sẽ đặc biệt biết trước để tương lai nghĩ cách chữa trị.
Nghe một lát, bên trong vẫn không có âm thanh gì, Tiết Oánh ló
đầu ra khỏi tường, nhìn lén vào bên trong qua cửa sổ tân phòng.
Lạ thật, sao tân phòng trống rỗng không có người? Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan đi đâu rồi?
Trong lòng bà vừa nghĩ vậy, cửa sổ chợt mở ra từ bên trong, tầm nhìn rộng rãi, trước mắt bà xuất hiện hai gương mặt.
Bộ dạng Tiết Oánh nhoài người ngoài cửa sổ vô cùng buồn cười.
- Mẫu phi, trăng hôm nay không tệ, người định đến chỗ nhi tử phơi ánh trăng sao?
Hạng Nguyên Hoán trêu chọc Tiết Oánh.
Bị phát hiện rồi, Tiết Oánh vỗ vỗ y phục đứng dậy, giả vờ nhìn trời:
- Ôi chao, trăng đêm nay đẹp quá!
Bà vừa nói xong liền đơ mặt, hiện tại bầu trời âm u, đừng nói là trăng, ngay cả một ngôi sao cũng không có.
Bà xụ mặt quay đầu lại, hung dữ quở mắng Hạng Nguyên Hoán:
- Tiểu tử thúi con dám dọa ta, làm gì có trăng.
- Phải, làm gì có trăng, cho nên, mẫu phi đến đây làm gì?
Nghe lén góc tường dù sao cũng không phải chuyện gì vẻ vang.
- Ta ấy hả?
Tiết Oánh cười lúng túng:
- Ta chỉ là qua xem thôi, đi ngay đây.
- Xem, xem cái gì?
Họ đang nói chuyện thì Hạng Diên Thiệu tới Tùng Viên của Hạng
Nguyên Hoán, từ xa ông đã thấy Tiết Oánh đứng bên ngoài cửa sổ.
- Oánh nhi, không phải ta đã nói với nàng là tối nay nàng không được qua rồi sao, bây giờ nàng ở đây làm gì?
Hạng Diên Thiệu đen mặt từ xa đã hô to.
Giọng ông lớn, cả Tùng Viên đều nghe thấy.
Tiết Oánh vỗ trán:
- Ông ấy sao tới rồi?
- Mẫu phi, phụ vương đang tìm mẫu phi đấy.
Hạng Nguyên Hoán cười hì hì nhắc bà.
- Biết rồi, ta đi ngay đây, không làm chướng mắt các người nữa!
Tiết Oánh tức giận nói:
- Tiểu tử thúi con đấy, thêm chút sức, mau sinh cho ta một tôn tử mập mạp.
- Nhi thần tuân lệnh!
Hạng Nguyên Hoán hành lễ khoa trương với bà, Tiết Oánh lúc này mới xoay người rời đi.
Tiết Oánh và Hạng Diên Thiệu dọc đường không biết nói gì, sau đó họ tách ra, chỉ còn Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán ở tân phòng.
Hạng Nguyên Hoán đóng cửa sổ.
Bạch Thiên Hoan vừa muốn xoay người, hắn đột nhiên ôm lấy nàng.
- Á, chàng làm gì vậy?
Nàng la lên, hai tay khẩn trương ôm lấy cổ hắn.
Hắn đặt nàng lên giường, kéo màn nhốt hai người bên trong.
- Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, nàng nói xem ta làm gì?
Trong màn, một tiếng “rẹt” vang lên kèm theo tiếng kháng nghị của Bạch Thiên Hoan:
- Bộ y phục ngủ này là mới may đấy, sao chàng lại xé?
Trong câu trả lời của Hạng Nguyên Hoán mơ hồ có sự gấp gáp:
- May nhiều bộ như vậy, đổi bộ khác không phải được rồi sao?
- ...
Tiết Oánh may nhiều y phục ngủ cho nàng như vậy, trước đây nàng
còn cảm thấy quá nhiều, nhưng từ tình huống trước mắt cho thấy, có bao
nhiêu y phục ngủ cũng không đủ cho hắn xé.
Trong cơn hỗn loạn, Bạch Thiên Hoan quấn chặt lấy Hạng Nguyên Hoán, hoàn toàn giao bản thân cho hắn.
Đêm nay là sự kết hợp hoàn mỹ giữa thân thể và tâm hồn.
Bởi vì suốt đêm đòi hỏi vô độ, sáng hôm sau, Bạch Thiên Hoan lần đầu tiên kính trà cha mẹ chồng đã dậy muộn, Hạng Hân Lạc hôm qua không
xuất hiện trong ngày đại hôn của họ, lúc kính trà nàng ấy đứng bên cạnh
Tiết Oánh, không thể thiếu việc trừng Bạch Thiên Hoan.
Trên mắt Hạng Hân Lạc có quầng thâm rất rõ, hiển nhiên là cả đêm không ngủ được.
Hạng Diên Thiệu là một trưởng bối tương đối uy nghiêm, chỉ thuận miệng quan tâm Bạch Thiên Hoan mấy câu chứ không nói gì nhiều, nhưng từ biểu cảm của ông cho thấy ông đã chấp nhận Bạch Thiên Hoan.
Lúc rời đi, Hạng Diên Thiệu nói một câu khiến lòng kính nể của
Bạch Thiên Hoan đối với sự cao quý của ông hoàn toàn sụp đổ:
- Nguyên Hoán, sao con lại không thông cảm cho con dâu như vậy,
không được nghe lời mẫu phi con mà buổi tối quá liều mạng!
- ...
Trong đầu Bạch Thiên Hoan trống rỗng.
- Phụ vương, người chỉ nói con, năm đó khi người mới cưới mẫu phi, sợ là còn liều mạng hơn cả con!
Hạng Nguyên Hoán vô cùng không khách khí đáp lễ.
- ...
Tiết Oánh vỗ bàn, nóng nảy chỉ vào mũi hắn:
- Nói càn, phụ vương con năm đó căn bản là không...
Chữ “được” còn chưa thốt ra khỏi miệng, Tiết Oánh giật mình nhận ra mình vừa nói gì, bèn vội nâng chén trà, vờ như chuyện vừa rồi chưa
từng xảy ra, định lấp liếm cho qua.
Hạng Nguyên Hoán hăng hái.
- Mẫu phi, người nói một chút đi, năm đó phụ vương căn bản là thế nào?
Hắn đùa cợt nhìn Hạng Diên Thiệu:
- Phụ vương, chẳng lẽ năm đó người không được?
- Bậy, nếu phụ vương không được thì con ở đâu ra? Từ trong đá nhảy ra à?
Hạng Diên Thiệu đỏ mặt tía tai rống.
Bạch Thiên Hoan âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Bọn họ nói chuyện có thể đừng cứ xoay quanh chuyện kia không,
các nha hoàn và hạ nhân xung quanh sớm đã cười đến nỗi vai ai nấy đều
run run rồi.
May mà Hạng Nguyên Hoán kịp thời ngưng đoạn đối thoại bừa bãi này.
- Con và Hoan muội muội buổi trưa phải ra ngoài một chuyến, sẽ không ăn cơm ở nhà!
- Nếu con ra ngoài thì tiện thể giúp mẹ ghé trà trang lấy lá
trà, chính là trà trang trước kia thường đi ấy, nghe nói trà mới năm nay đã có rồi!
Tiết Oánh dặn dò Bạch Thiên Hoan:
- Con dâu, chuyện này giao cho con nhé.
- Dạ!
Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán đi rồi, Hạng Hân Lạc hồn bay phách lạc cúi đầu nói:
- Phụ vương, mẫu phi, vậy con cũng về phòng.
- Đợi đã!
Tiết Oánh lo lắng kéo tay Hạng Hân Lạc, ngẩng đầu lên, nhìn kỹ mặt nàng:
- Hân Lạc, bệnh của con sao vẫn chưa khỏi, đại phu này làm ăn
thế nào vậy, kê đơn thuốc sao chẳng thấy hiệu quả gì hết vầy nè!
- Mẫu phi, con không sao, trở về nghỉ ngơi một chút là được!
- Thế con mau đi đi.
Tiết Oánh ra hiệu cho nha hoàn trong viện Hân Lạc đỡ nàng rời đi.
Hạng Hân Lạc đi rồi, Tiết Oánh vẫn lo lắng nhìn theo, sau đó mới quay lại ngồi cạnh Hạng Diên Thiệu.
- Thiệu ca, sức khỏe Hân Lạc sao đột nhiên lại kém như vậy? Hay
là chàng đích thân vào cung một chuyến, mời thái y tới đi.
Tiết Oánh lắc lắc cánh tay Hạng Diên Thiệu, trong lòng chỉ quan tâm bệnh của Hạng Hân Lạc:
- Hai ngày nay trong phủ bận rộn hôn sự của Nguyên Hoán, quên mất chuyện của con bé nữa!
- Không cần lo lắng, bệnh của nó là tâm bệnh, tâm bệnh cần tâm
dược, đợi khi nào nó nghĩ thông suốt, đương nhiên sẽ khỏi thôi!
Biểu cảm của Hạng Diên Thiệu không hề có chút lo lắng nào.
- Sao vậy? Chàng biết chuyện gì à?
Tiết Oánh mở to mắt nhìn Hạng Diên Thiệu.
Mấy năm nay, Hạng Diên Thiệu không phải người mù, Hạng Hân Lạc
luôn dính lấy Hạng Nguyên Hoán, tình cảm đã vượt mức huynh muội, gần đây cũng là sau khi Hạng Nguyên Hoán có Bạch Thiên Hoan, tâm tình của nó
mới thình lình thay đổi.
Chỉ có điều, tính tình của Tiết Oánh đương nhiên không nhìn ra
những điều này, hơn nữa, bà luôn cho rằng Hạng Hân Lạc dính lấy Hạng
Nguyên Hoán là do tình cảm huynh muội.
Nếu để Tiết Oánh biết chuyện này, bà nhất định sẽ lập tức chạy
đi tìm Hạng Hân Lạc, thực hiện công tác tư tưởng, chỉ càng làm tăng thêm gánh nặng tâm lý của Hạng Hân Lạc mà thôi.
- Không biết!
Hạng Diên Thiệu lắc đầu rồi đứng dậy:
- Hôm nay thời tiết không tệ, hai chúng ta cũng ra ngoài đi dạo một chút đi!
- ...
Tiết Oánh đen mặt:
- Đừng nhắc thời tiết với ta nữa!