Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 110: Chương 110




Hằn cho rằng chuyện này có liên quan đến Mộ Dung Bắc Hải, nên lại cổ tình đến Tử vương phủ mời Mộ Dung Bắc Hải và Triệu Khương Lan.

Triệu Khương Lan nghe xong đầu đuôi câu chuyện thấy hơi bối rối. “Thật hay giả vậy, chúng ta ở đây hao hết tâm tư để kiếm, mà giờ người này lại tự chủ động đưa mình đến cửa

Vị sư tỷ kia tên là Hà Tị, mà phu quân của nàng chính là sự huynh của Hà Lâm vốn tên là Hà Chu.

Hà Tị nhắm mắt lại, dường như không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó: “Ta đang vô cùng ân ái với phu quân mình, vốn định hành tẩu giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, ai ngờ lại bị tên họ Tào chó má để ý. Hằn hạ ly thân tán cho ta, khiến nhiều năm công lực của ta mất hết, giờ đến cả một cây đạo cũng không cầm nổi. Hà Chu cầu xin hàn cho ta thuốc, nhưng tên Tào chó má luôn buộc hần vi phạm đạo đức con người, giết từng người từng người ngáng đường làm quan của tên chó Tào”

Chuyện này còn có liên quan tới Thượng thư Công bộ tiền nhiệm Lý Mẫn.

Lúc trước, Lý Mẫn và Tào Diệp Vinh cùng nhau tham dự việc tu bổ lại đập nước chống lũ và đã lập công lớn.

Ai ngờ Lý Mẫn bị ai đó sát hại, rồi Tào Diệp Vinh thay thế vị trí của hắn, giờ nghĩ lại, quả nhiên là lòng lang dạ thú mà

Tần Nguyên không nhịn được bèn hỏi Hà Tị: “Hà cô nương, nếu người căm hận Tào Diệp Vinh đến thế thì sao khi hắn muốn nạp người làm thiếp, người lại không phản kháng chứ?”

“Ta hiển nhiên đã từng phản kháng, đã có nhiều lần định tìm đến cái chết rồi. Nhưng phu nhân của tên chó Tào nói phụ quân ta vẫn còn sống, tất cả tội nghiệt đều do ta mà ra, nếu như ta chết đi thì những cố gắng lúc trước của hàn sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Hà Tị vừa rơi nước mắt vừa nói: “Huống hồ, một ngày không thấy thi thể của phu quân thì ta không tin chàng không còn trên thế gian này nữa. Ta giữ lại cái mạng này để đợi câu trả lời chắc chăn chàng còn sống hay đã chết”

Nghe đến đó, cuối cùng Triệu Khương Lan đã hiểu rõ tại sao oán hận của Hà Chu lại sâu như vậy.

Những người bị trúng tà khí mới biết được những gì Hà Chu làm đều do bị ép buộc, mới có thể để hắn làm mồi dẫn dùng oán khi sâu sắc tổn thương Mộ Dung Bắc Hải

Thế là mọi chuyện đã được thông suốt.

Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại nghĩ nghĩ đến chuyện khác: “Phu quân người có một thanh Thái Luy Kiểm, sao lại rơi vào trong tay con trai của Tào Diệp Vinh? “Bởi lẽ đi làm chuyện tàn độc, phu quân ta không đành lòng sử dụng Thái Luy Kiểm sợ bôi nhọ sư môn. Tuy nói tội nghiệt mà chúng ta phạm phải đã để lại sự nhục nhã to lớn cho sư môn, nhưng chúng ta vẫn muốn để lại chút gì đó trong sạch. Ai ngờ, con trai cả của Tào Diệp Vình thấy Thái Luy kiểm không tầm thường nên đoạt lấy nó, vì thế nó mới rơi vào tay hắn.

Nghe xong, có thể thấy rằng tên Tào Diệp Vĩnh kia chết không oan chút nào.

Đương nhiên, điều Triệu Khương Lan quan tâm nhất vẫn là cái chết của Mộ Dung Bắc Hải, vất vả lắm mới tìm được người nhà của Hà Chu, nàng lập tức hỏi Hà Tị: “Ngươi biết tâm nguyện của phu quân người là gì chứ?”

“Phu thế chúng ta vốn định ngao du giang hồ, nhưng chàng chết rồi, hiển nhiên nguyện vọng này cũng không thể nào đạt được.”

“Còn gì nữa không, người phải biết điều hàn tiếc nuối nhất chứ.”

Hà Tị suy tư một lúc: “E rằng đó là Thái Luy Kiểm. Lần đầu tiên phu quân ta giết người vô tội, đã từng khóc lóc kể lể với ta, nói rằng chàng đã vi phạm mệnh lệnh của sư phụ, trời đất không thể tha thứ. Thanh kiếm này là do sự tổ truyền lại, nếu như có thể ta xin cầm kiếm trở về sư môn tạ tôi”

“Vậy thì cầm kiếm về đi. Bây giờ thanh kiếm ở đâu, còn ở Tào gia phải không, để bổn cung sai người đi lấy”

Hà Tị lạc đầu: “Không kịp nữa rồi, thời gian của ta không còn nhiều. Độc của ta đã ngấm vào trong xương tủy, ngay cả giải được của Tào Diệp Vinh cũng vô dụng, ta vẫn chết thôi”

Đôi mắt nàng ngấn lệ nhưng trên mặt lại nở một nụ cười thoải mái. “Hôm nay, ta biết phu quân ta đã ra đi, ta không còn gì lưu luyến trên thế gian này nữa. Vốn mất trong sạch cho loại người ác độc như vậy, ta cũng không sống nổi”

Triệu Khương Lan bước đến năm chặt cổ tay nàng và bắt mạch cho nàng.

Lâu sau đó, nàng trầm mặc buông tay Hà Tị ra.

Mộ Dung Bắc Uyên thấy vẻ mặt của nàng thì biết rằng không thể cứu người này được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.