Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 123: Chương 123




Vẻ mặt của Ninh Vân bực bội: “Dựa vào nàng ta, Triệu Khuong Lan xửng sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên Tử ca chán ghét nàng ta như thế nào rồi sao, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái, làm sao có thể tặng nàng ta món đồ đặc biệt này. Hi Nguyệt, ngươi cũng đánh giá nàng ta quá cao rồi đó, hạ thấp bản thân mình. quá rồi.”

Thật ra, cho dù Ninh Vân không nói gì, Thẩm Hi Nguyệt cũng sẽ không nghĩ rằng những thứ này là do Mộ Dung Bắc Uyên có lòng chuẩn bị tặng Triệu Khương Lan. Sợ rằng gần đây Mộ Dung Bắc Uyên đối xử với Triệu Khương Lan không chỉ chán ghét hơn trước, nhiều nhất hắn cũng chỉ coi trọng nàng ta như một vị khách.

Ngay cả trước đây, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không dành nhiều tâm tư cho nàng. Có lẽ là do gần đây Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy hắn đối xử lạnh nhạt với mình quá, cho nên hắn muốn bù đắp.

Thẩm Hi Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy có Lùi lại vạn bước, cho dù thứ này thật sự không dành cho nàng ta, nàng ta đeo lên rồi, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không bao giờ nói gi.

Mặc kệ như thế nào đi nữa, nàng ta sẽ không bao giờ đưa nó cho Triệu Khương Lan. Thẩm HỈ Nguyệt cười với người bán hàng, lấy thẻ bài của Tử vương phủ ra: “Đây, cái này có thể chứng minh thân phận của ta. Bộ trang sức này là Vương gia nhà ta làm cho ta, bây giờ ta lấy nó, cũng đỡ cho các ngươi phải chạy đi lại nhiều.”

Người bán hàng đã nhìn thấy thẻ bài này vô số lần, cộng thêm thân phận của Công chúa Ninh Vân, hai người họ thật sự quen biết. Công chúa đã nói đây là Trắc phi của Tứ vương phủ, chẳng lẽ còn sai sao?

Vì vậy người bán hàng lịch sự bỏ viên ngọc bích màu đỏ trong bọc vào hộp trang sức, cung kính đưa cho Thẩm Hi Nguyệt. Hắn ta nhớ ra tờ giấy lần trước, nhắc nhở: “Khi Tứ vương gia tới, ông chủ của chúng tôi đưa cho. một tờ giấy nói rằng khi lấy hàng sẽ đổi lại.”

Thẩm Hi Nguyệt nói ừ một tiếng: “Không sao, chắc là ở trong tay Vương gia hoặc là quản gia, ta sẽ phải người đưa đến”

Sau khi rời khỏi Niệm Di Phương, Ninh Vân còn thở dài: “Hi Nguyệt, có đôi khi ta thực sự ghen tị với người, từ nhỏ đến lớn Tử ca đều rất sủng ái người, trong lòng huynh ấy chưa bao giờ chửa người khác. Một người hoàng tử cao quý như huynh ấy có thể làm đến mức này, thật sự không de Thẩm Hi Nguyệt cười ngọt ngào.

Mặc dù Mộ Dung Bắc Uyên không phải người mà nàng ta nhận định, nhưng bao năm qua tâm tư của hắn đều ca ngợi một người là minh, loại vinh quang này khiến nàng ta tự hào. Trời đã muộn, Ninh Vân phải nhanh chóng trở về cung.

Thẩm Hi Nguyệt trở lại vương phủ, nhịn không được lại mở chiếc hộp ra. Cái này rất đẹp, tỉ lệ đẹp, kiểu dáng mới, hoàn toàn khác với những thứ có thể mua được ở bên ngoài.

Đeo cái này lên nở mày nở mặt bao nhiêu, các phu nhân và tiểu thư ở kinh thành còn phải ghen ti đến chết! Khê Hà cũng nhìn thấy thử ở bên trong hộp, liên tục cảm thán: “Vương gia nhà chúng ta quả thật đặt Trắc phi lên hàng đầu, người xem, Vương gia thật vất vả dỗ dành người, người còn lo lắng bị vị ở bên Tịch Chiếu Các cướp đi sao?”

Trên mặt nàng ta hiện lên vài phần khinh thường: “Nô tỳ vào phủ lâu như vậy rồi, nhưng chưa từng nghe nói qua Vương gia tặng đồ gì đó cho Vương phi đâu Thẩm Hi Nguyệt kiêu ngạo đáp: “Mau, mau đeo cho ta, ngày nào Vương gia cũng tới đây, ngày hôm nay còn chưa đến, có lẽ lát nữa sẽ tới ăn tối.”

Nàng ta đoán đúng, bởi vì tác dụng của độc tình, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ kích động muốn đến Lạc Hương Các mỗi ngày. Ngay cả khi hắn cảm thấy không muốn đi, nhưng không đi lại giống như thiếu một cái gì đó, không thoải mái.

Vì vậy từ phòng sách đi ra, hắn đến thẳng Lạc Hương Các. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Hi Nguyệt Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt chìm xuống.

“Những món đồ trang sức này… Hắn vừa định hỏi, Thẩm Hi Nguyệt đã cười khúc khích. “Những món trang sức này là Vương gia đặc biệt chuẩn bị cho thần thiếp đúng không? Hôm nay thân thiếp đi dạo phố với Ninh Vân thi đi ngang qua Niệm Di Phường, chủ tiệm nói những thứ này là do Tứ vương phủ đặt làm. Công chúa Ninh Vân nói, nhất định là Vương gia muốn làm thần thiếp bất ngờ.”

Nàng ta nở nụ cười rạng rỡ, Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên không nói nên lời. “Vương gia, thần thiếp rất thích những món quà này, cảm ơn người.”

Thẩm Hi Nguyệt chui vào vòng tay của Mộ Dung Bắc Uyên, dáng vẻ vui mừng ngạc nhiên duỗi tay ra ôm hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.