Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 130: Chương 130




“Ta không cần những lời xin lỗi sai lầm của huynh, ta muốn huynh đã nói rõ ràng với Thẩm Hi Nguyệt, trả lại những thứ không nên thuộc về nàng ta” Mộ Dung Bắc Uyên xấu hổ nhìn nàng: “Nhưng ta đã tặng rồi, không có lý gì mà lấy lại.”

“Huynh đừng cùng ta lý luận, chuyện này là huynh không đúng!”

“Vương phi! Ta rất áy náy, cho nên đã để Chu Khiết tim thứ khác đền bù cho nàng, lần này nàng có thể bỏ qua được không, ta bảo đảm lần sau sẽ không xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa”

Triệu Khương Lan chế nhạo: “Vương gia, lời bảo đảm của huynh rất rẻ mạt, ta không tin” Nàng liếc nhìn Đông Diệu, kéo khoé môi: “Nói thật không giấu diếm, nếu như huynh chân thành tặng quà cho ta, đừng nói là một viên Đông châu tốt nhất, cho dù chỉ là một viên ngọc ở bên đường, ta cũng bằng lòng nhận nó. Nhưng huynh tự hỏi mình đi, huynh có chân thành tặng không?

Lấy đồ của người khác làm của mình rồi tặng cho người phụ nữ khác, rồi lại lấy thứ khác qua quýt tặng cho ta, thật là nực cười.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày: “Sở dĩ Phụ hoàng ban tặng cho nàng khối huyết ngọc này là bởi vì bản vương nói với ngài ấy, nàng bị mẹ con nhà họ Tào làm cho kinh sợ, Phụ hoàng đồng tinh nên nói tặng nàng. Những miếng ngọc đó vốn dĩ là ta đề nghị, nàng coi như ta chưa từng nhắc đến, Phụ hoàng chưa từng ban tặng, sau này ta sẽ tặng cho nàng thứ tốt hơn, có được không?”

“Không được!”

Nàng vô cảm từ chối: “Huynh có thể không biết Phụ hoàng sẽ không vô duyên vô cở ban thưởng cái này cho ta, đó là Tam ca đến hoàng cung xin cho ta” Nhắc đến Mộ Dung Bắc Hải, sắc mặt của Mộ Dung Bắc Uyên trở nên lạnh lùng vài phần. “Huynh ấy xin cho nàng? Hoá ra là như vậy.”

Hắn nghiến răng, nhếch mép cười mỉa mai: “Cho nên nàng mới quan tâm như vậy phải đúng không? Những thử huynh ấy tặng cho nàng, nàng Coi như bảo bối, còn những thứ ta tặng cho nàng, nàng liền ném trên mặt đất.”

. Triệu Khương Lan trừng mắt nhìn hắn: “Mộ Dung Bắc Uyên, huynh đừng có ngang ngược chi lý! Ăn nói vòng vo với ta, nói trắng ra còn không phải là để bảo vệ Trắc phi của huynh sao”

“Nếu nàng cứ nghĩ như vậy thì ta không có gì để nói.”

Nàng nắm chặt tay: “Huynh có đi lấy lại không?”

Trong mắt hắn hiện lên vẻ mệt mỏi và bất lực, vẫn là lắc đầu: “Không thế, ta không có cách nào lấy lại cho nàng

“Vậy thì được, ta đã cho huynh cơ hội để huynh nghĩ cách giải quyết tốt việc này. Nếu huynh không muốn thì ta tự đi”. Triệu Khương Lan nói xong muốn rời đi khi, nhưng Mộ Dung Bắc đã kéo nàng thật mạnh. “Nàng đừng để có được không, chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà, không cãi nhau nữa. Nếu như náo loạn cùng Trắc phi, ai cũng không tốt.”

Nàng hung hăng nhìn chằm chằm hắn, sau đó gỡ từng ngón tay hắn ra. “Càn Khôn Châu huynh tặng cho nàng ta, ta không nói gì. Bởi vì đó là phần thưởng huynh nhận được, huynh tùy ý sử dụng. Nhưng huyết ngọc thì không được.”

Triệu Khương Lan phun ra từng chữ một: “Lấy đồ của ta, nàng ta không xứng!”

Sau khi nói xong, năng hất mạnh Mộ Dung Bắc Uyên ra, bước nhanh đến Lạc Hương Các. Mộ Dung Bắc Uyên muốn đi theo, nhưng Mộ Dung Bắc Hải đi theo đã ngăn lại.

Nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải, vẻ mặt của hắn lại có chút khó coi. Một mặt, hắn không muốn cho huynh ấy thấy sự khó xử giữa hắn và Triệu Khương Lan. Mặt khác, khi nhìn thấy Triệu Khương Lan coi trọng những thứ mà Mộ Dung Bắc Uyên tặng nàng, mà huynh ấy lúc nào cũng nghĩ về nàng, trong lòng hắn không thể bình tĩnh lại được.

“Tam ca, trước có Càn Khôn Châu, sau có huyết ngọc, lần sau định tặng thứ gì thế, để đệ mở to mắt ra xem.”

Giọng điệu của Mộ Dung Bắc Uyên không có ít sự mỉa mai, còn có một chút phòng bị. Nhưng Mộ Dung Bắc Hải không trả lời hắn, chỉ yên lặng nhìn hắn, hồi lâu sau mới nói: “Lão Tứ, vừa rồi Khương Lan khóc rất nhiều, để biết không?”

“Cái gì? Nàng ấy khóc?”

Trên mặt của Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên vẻ hoảng sợ, trong lòng liền đau đớn, như có gì đâm sau lưng hắn. “Trái tim con người đều bằng xương bằng thịt, bình thường trông muội ấy có vẻ thoải mái tự tại, đệ thực sự nghĩ nàng ấy sẽ không buồn sao? Hết lần này đến lần khác để làm tổn thương nàng ấy,

thực sự nghĩ nàng ấy sẽ không buồn sao? Hết lần này đến lần khác đệ làm tổn thương nàng ấy, mà còn bởi vì một người phụ nữ khác, đệ đang đâm một nhát dao vào tim nàng ấy?”

“Mọi người trong kinh thành đều biết, Thần vương phi một lòng si mê Thần vương, sẵn sàng buông bỏ sự cẩn trọng và mặt mũi của con gái đến gần đệ. Muội ấy thậm chí đã làm rất nhiều điều ngu ngốc để có được đệ. Đệ còn không hiểu sao, đệ là người muội ấy trân trọng, mà người muội ấy quan tâm nhất lại là người làm tổn thương muội ấy nhiều nhất.

Một lúc lâu sau Mộ Dung Bắc Uyên vẫn không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.