Ngựa lao vút đi, nhanh chóng vượt qua lớp sương mù, tâm mắt cũng dần thoáng đãng.
Triệu Khương Lan hướng bọn họ đang chạy, càng ngày càng chạy sâu vào trong rừng.
Đôi mắt nàng đảo một vòng, đột nhiên cảm giác tình cảnh này không thích hợp.
Người ngồi phía sau không nói một lời, nàng không thể xoay người lại nhìn, chỉ nhìn thấy tay của người này.
Tuy thị vệ trong vương phủ ngày ngày tập võ nhưng dù sao cũng là tư binh của vương phủ, thân phận bất phàm, khi tập võ so với người bình thường thì phải để ý không ít.
Triệu Khương Lan chú ý tới hầu như tay của tất cả mọi người đều sạch sẽ rõ ràng, bàn tay không có vết bẩn.
Nhưng tay cầm dây cương của người sau lưng lại có mấy vết sẹo mờ nhạt, mười ngón thô to.
Không giống binh phủ, giống sơn tặc hơn.
Nàng bất động thanh sắc nắm tay lại, len lén cầm cây trâm vừa rồi ra.
Sau đó thừa dịp bất ngờ, rút mạnh cây trâm ra, xoay người muốn vào cổ người này.
Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa mà cổ tay nàng đã bị khống chế.
Bởi vì đau nên ngón tay của nàng chỉ có thể bị ép buông lỏng, cây trâm cũng rơi xuống mặt đất.
“A” Người đàn ông cười lạnh: “Đúng là nữ nhân thông minh, đáng tiếc, ngươi không trốn thoát được rồi.”
“Láo xược!” Nàng trợn tròn mắt: “Ngươi cũng biết bổn cung là vương phi, ai cho ngươi lá gan dám bắt cóc ta.”
Người đàn ông cúi người xuống, mặt mang theo nụ cười gắn: “Đương nhiên là ánh vàng bạc cho lá gan rồi. Nhưng ngươi yên tâm, ta không cần mạng của ngươi.”
Vừa mới nói xong, hắn quất roi ngựa, mang theo nàng phi về trước nhanh hơn.
Triệu Khương Lan hoàn toàn không nhớ được con đường trong rừng, chỉ thấy hắn vòng bảy vòng tám vòng, dân bản thân đến cửa một sơn trại.
Bên cạnh hàng rào gỗ cắm một lá cờ mặt xanh vàng đan xen, trên đó viết ba chữ “Trại Ngự Phong”.
Nàng cạn lời, tên nào miệng quạ đen nguyền rủa mình, nàng đúng là bị sơn tặc mang về rồi!
Trong sân chen chúc mấy trăm người đứng, đều không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng, trong ánh mắt lóe ra hưng phấn khó có thể che giấu.
Hơn nữa vừa rồi bọn họ còn xuất động mấy chục người, sợ là quy mô của sơn trại này không nhỏ.
Vừa nãy người này nói gì? Là vàng ròng bạc trắng cho hắn lá gan bắt cóc nàng.
Chỉ bắt một mình nàng lại không thèm quan tâm xem xe ngựa có tái vật gì không, xem ra là có người lén lút liên lạc với sơn tặc đến ngồi chờ nàng rồi.
Triệu Khương Lan giận tái mặt.
Người làm ra việc này thật đúng là bụng dạ khó lường, một khi tin tức nàng bị sơn tặc bắt làm nô lệ truyền ra ngoài, dù có cơ hội đào tẩu hay không thì hiển nhiên là danh dự đều sẽ bị hủy hết.
Rốt cuộc là ai hận mình như vậy, là nhị hoàng tử sao?
Nhưng hắn hủy danh dự của nàng cũng không có ích lợi gì, chẳng lẽ còn có những người khác tham dự? . Xin ủng hộ chúng tôi tại # TrumT ruyen.C OM #
Trong thời gian ngắn, trong đầu nàng đã hiện lên vô suy nghĩ.
Bởi vì đang mải suy nghĩ nên trên mặt của nàng chỉ thấy vẻ nghiêm nghị, không nhìn ra một chút sợ hãi nào.
Người bắt cóc nàng sau khi buông người ra thì nhìn nàng một cái, thế mà lại hơi ngoài ý muốn.
“Đến đây” Âm thanh của hắn bình tĩnh, không khách khí ra lệnh.
Triệu Khương Lan đi theo hắn vào một gian phòng, quanh cái bàn bên trong còn có ba người khác.
Kỳ quái là ba người này nhìn thì tuổi tác có vẻ không lớn.
Trong đó có hai người còn có khuôn mặt thanh tú, nếu như gặp trên đường, chắc chắn Triệu Khương Lan sẽ không nghĩ họ là sơn tặc.