Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 171: Chương 171




Dường như Triệu Khương Lan không nghe thấy lợi nhục mạ của Ninh Vân, nét mặt vô cùng thản nhiên: “Nhi thân phải bắt đầu rồi, xin phụ hoảng mẫu hậu, Huệ phi nương nương và các vị thái y tạm thời tránh mặt. Đợi phẫu thuật kết thúc rồi lại tới thăm cũng không muộn”

Nàng nói xong lời này, Chiêu Vũ Để liên dẫn mọi người đi ra. Mộ Dung Bắc Uyên đi cuối cùng, nhìn nàng với ý sâu xa.

Ảnh mắt của hắn hết sức phức tạp.

Triệu Khương Lan sẽ tìm Ninh Vân tính số là điều nằm trong dự liệu của hãn, nhưng hãn không ngờ sẽ dùng cách như thế, thảo nào ngay cả lưỡi dao phẫu thuật mà nàng đều đã chuẩn bị đầy đủ từ trước. “Nàng đừng có làm càn

Mộ Dung Bắc Uyên thấp giọng nhắc nhở, nhưng thứ hãn để ý không phải là sống chết của Ninh Vân.

Chỉ là giết được một nghìn quân địch mà mình lại tổn hại tám trăm thì ất không phải là một ý kiến hay.

Có điều Triệu Khương Lan rất chắc chắn, nàng cười với hãng “Vương gia yên tâm, thân thiếp nhất định sẽ chữa khỏi cho công chúa lành lặn

Nghe được những lời này của nàng, Mộ Dung Bắc Uyên mới hồi phục vẻ mặt

Hắn không nói gì nữa mà bước nhanh ra ngoài.

Ninh Vân bỗng thấy vô cùng hoảng sợ, dùng cả tay chân bắt đầu giãy dụa, càng phun nhiều lời nhục mạ ra từ trong miệng. “Kẻ điên nhà người có biết làm hại công chúa là tôi gì không?”

“Làm hại công chúa? Cái đó thì ta không biết, nhưng ta hiểu rất rõ rằng hôm nay chữa khỏi cho người thì phụ hoàng ất sẽ có thưởng đấy.

Triệu Khương Lan không nhanh không chậm mở cái hôm thuốc, lấy một miếng khăn sạch sẽ thấm thuốc tế ra từ trong trương.

Nàng bình tĩnh dặn dò nha hoàn bên cạnh. “Cởi quần áo của công chúa ra, từ giờ trở đi, bất kể công chúa nói gì làm gì cũng không được buông nàng ra. Bảng không chính là không lại mệnh lệnh của hoàng thượng, hiểu chưa?” Những cung nhân này không hiểu tại sao, nhất là lúc Triệu Khương Lan nói chuyện không giận tự uy, quả thực có sự quyết đoàn trời sinh.

Bọn họ nhìn thấy mà kinh hãi, chỉ đành dùng sức giữ chặt Ninh

Vân lại.

Miệng Ninh Vân thóa mạ không ngừng, Triệu Khương Lan ghét bỏ ngoáy lỗ tại.

Bỗng nhiên nàng vươn tay điểm ngay vào huyệt cầm ở trên cổ nàng ta một cái

Lập tức không phát ra được âm thanh nào nữa, đến mức gương mặt diễm lệ đỏ bừng lên. “Người ôn quá. Triệu Khương Lan thờ ơ bội thuốc tê lên bụng dưới và cái eo trắng mềm mại như tuyết của nàng ta. Ninh Vân còn có thể dùng sức nhưng chỉ một lát sau đã hoàn toàn yên tĩnh lại.

Nàng ta không thể động đậy được nữa.

Nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, con mắt hạnh trợn trừng tròn trịa, trong đôi mắt ngậm nước toàn là nỗi sợ hãi.

Triệu Khương Lan, làm sao nàng ta dám, sao nàng ta dám?

Nhưng Triệu Khương Lan đã làm rồi, không biết có phải là cố ý hay không mà lúc lấy lưỡi dao ra, nàng còn cố ý huơ huơ ở trước mặt của Ninh Vân.

Dường như là cố ý để nàng ta nhìn thấy “hung khi thật gần. “Các người đều ra phía sau đi, chỗ này có bổn cung vậy là đủ rồi.”

Nàng bảo tôi tớ lui ra rồi ghé tới bên tại Ninh Vân, nhẹ nhàng nói: “Có vui không, công chúa? Người thích chơi trò này như thế thi vương tàu sẽ chơi tiếp cùng người, đảm bảo rất thú vị

Triệu Khương Lan nói một cách dịu dàng như nước, dường như đúng thật là một cô chị dâu cực kỳ hiền hòa đang nói chuyện cùng em gái của chồng.

Nhưng Ninh Vân lại sợ đến mức môi cũng đang run rẩy, nước mát không ngừng được.

Nàng ta hối hận rồi, hôm nay không nên sắp xếp để cho nàng qua đây, chác nàng đã tra rõ và đưa ra quyết định rồi! Thực ra loại phẫu thuật này nên để cho cả người nàng ta bị gây mê, hoàn toàn mất đi ý thức rồi mới ra tay ing không đối vỚI “người bệnh mà nói thì thật sự là sự dày vò, dù cho có thuốc tế cũng vẫn sẽ đau đớn.

Nhưng Triệu Khương Lan không làm vậy.

Nàng muốn Ninh Vân nhìn tận mắt, muốn nàng ta nảy lòng e sợ đối với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.