Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 209: Chương 209




Hôm nay Thẩm Hi Nguyệt mặc bộ tử y, trên tay áo thêu những bông hoa hải đường lớn bằng chỉ bạc.

Nàng ta còn cố ý thoa phấn, trang điểm theo phong cách lưu hành hiện nay, trên đầu đeo trang sức ngọc bích dát vàng mà lần trước Mộ Dung Bắc Uyên tặng nàng ta.

Thoạt nhìn duyên dáng sang trọng.

Lạc Hà nói khẽ bên tai nàng ta: “Người còn giống vương phi hơn vị kial”

Họ không biết võ công, không biết cho dù chỉ là thì thâm bên tai, người có nội lực thâm hậu vẫn có thể nghe thấy.

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng liếc nhìn gương mặt Thẩm Hi Nguyệt, chỉ cảm thấy lúc trước bản thân bị mù.

Sao hắn lại có thể cảm thấy dưới vẻ bề ngoài này là một linh hồn vô cùng thuần khiết được chứ, sau khi biết chân tướng, chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi.

Đến Hầu phủ, thái độ phu phụ Định Sơn Hầu cực kỳ thân thiết, đã sớm đứng ngoài cửa đích thân đến đón người.

Bây giờ thời cục trong triều chưa định, mấy vị hoàng tử đều âm thầm cấu kết thế lực, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên dường như không dính dáng đến bên nào.

Cố tình hắn lại đảm nhận chức vụ quan trọng, thái độ Chiêu Vũ đế đối với hắn rất trọng dụng, khó tránh khiến người ta cảm thấy thân phận vi diệu.

Nếu không phải Định Sơn Hâu dùng danh nghĩa khám bệnh, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ cảm thấy kỳ lạ với lời mời này.

Dù sao Trần gia không đứng về phía nào, không cần cố ý qua lại với hắn.

Hôm nay mời đến dự tiệc, luôn khiến người ta cảm thấy đột ngột.

Lạc Hà theo sau Thẩm Hi Nguyệt, không biết †ại sao luôn cảm thấy:có một ánh mắt sắc bén rơi lên người mình.

Nàng ta cẩn thận ngẩng đầu, lúc vô tình liếc nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Người nam nhân đứng sau lưng Định Sơn Hầu, đầu to tai lớn, nói trẻ thì không trẻ, nhưng cũng không coi là quá già, rõ ràng là người nàng ta đụng phải ở Vạn Phúc lâu hôm đó.

Lạc Hà biết hắn ta đang nhìn mình, thậm chí khoảnh khắc khi hai người bốn mắt nhìn nhau, đổi phương còn liếm môi.

Nàng ta rất sợ hãi! Lúc đó nàng ta đã nói gì nhỉ, nàng ta là người mà hắn ta tuyệt đối không thể trêu chọc nổi! Ai biết mới qua mấy ngày, vương gia đã được mời tới Hầu phủ làm khách.

Lễ nào người này cố ý? Ánh mắt hăn ta vừa ác ý lại trêu đùa, giống như con rắn lạnh lẽo trườn bò, nhìn chằm chằm khiến cả người Lạc Hà tê dại.

Nàng ta sắp khóc rồi.

Thẩm Hi Nguyệt rất nhanh phát giác Lạc Hà không ổn, nhân lúc Triệu Khương Lan khám bệnh cho hầu gia nhỏ giọng hỏi nàng ta.

“Ngươi làm sao vậy, bệnh rồi sao tay lạnh như thế?”

“Trắc phi, hình như nô tỳ trêu chọc người không nên trêu rồi, bây giờ phải làm sao mới được đây”

Lạc Hà nhanh chóng kể lại tình huống gặp phải vị tiểu hầu gia ở Vạn Phúc lâu hôm đó, Thẩm Hi Nguyệt cũng sửng sốt theo.

Nàng ta giả vờ vô ý nhìn qua vị tiểu hầu gia kia; quả nhiên phát hiện ánh mắt hắn ta vẫn luôn như có như không nhìn Lạc Hà.

Tham lam, hưng phấn, muốn chiếm hữu.

Thẩm Hi Nguyệt siết chặt tay.

Không được, tuyệt đối không được.

Lạc Hà là người trọng dụng nhất trong vương phủ của nàng ta, càng là sợi dây ràng buộc giữa nàng ta và Mộ Dung Bắc Quý.

Nếu cắt đứt, Mộ Dung Bắc Quý liệu có trách tội nàng ta không.

Bất kể về điểm nào, Thẩm Hi Nguyệt cũng không cho phép chuyện này xảy ra.

Ác danh của vị tiểu hầu gia này nàng ta cũng từng nghe thấy, nghe nói hắn ta rất thích chơi đùa nữ tử, ỷ vào thân phận của mình không ít lần xâm phạm những cô nương vô tội.

Nhất định không thể để hắn ta nhìn trúng Lạc Hà, phải làm sao để đập tan tâm tư dơ bẩn của một người, Thẩm Hi Nguyệt cau mày cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt không tự chủ rơi lên người Hồng Mai đứng sau lưng Triệu Khương Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.