Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 222: Chương 222




Hắn ta kinh sợ lui liên tiếp về phía sau, co quắp ngồi dưới đất hô to: “Có ai không, cứu mạng, giết người rồi!”

Vợ chồng Định Sơn Hầu bị người giọi tỉnh từ trong giấc ngủ, trợn mắt một lúc thì biết tiểu nhi tử nhà mình bị người ta dùng tên bắn lén bắn chết ngay trước phủ, thiếu chút nữa tắt thở tại chỗ.

Khi nhìn thấy thi thể đã sớm kêu trời trách đất, tổn thương thấu tim. “Là ai, rút cuộc là ai làm đây! Sao lại ra tay độc ác với con của ta như vậy.”

“Ngươi nói là, Thần Vương muốn giết con trai ta?”

“Tên tiểu nhân cũng không biết, chẳng qua là tự thấy không đáng cho tiểu công tử. Nếu ngài ấy không nhìn trúng nữ tử kia của Thần vương phủ cũng sẽ không bị nhục nhiều lần, hôm nay lưu luyến nơi bướm hoa là bởi vì muốn mượn rượu tiêu sầu, ai ngờ, cuối cùng bị người ta hạ tử thủ!”

Định Sơn Hầu phu nhân nắm chặt nắm tay, âm ngoan chửi bởi nói: “Là Thần Vương, nhất định là Thần Vương! Hắn không muốn con ta lấy nha hoàn của quý phủ hắn nên dùng chiều như vậy, lão gia, ngươi phải lấy lại công bằng cho nhi tử”

Định Sơn Hầu ghét bỏ đẩy người ra: “Công bằng? Nếu thật là Thần Vương làm, ngươi nghĩ có thể lấy công bằng cái gì! Hắn chính là nhi tử của thánh thượng, há là người chúng ta có thể đối phó. Huống chi mũi tên này bắn tới không đầu không đuôi, cũng không lưu lại chứng cớ gì, ngươi lấy cái gì đòi lí lẽ!”

“Ta mặc kệ, đều là nữ nhân kia của thần vương phủ giở trò quỷ. Ngày đó ta đã nhìn ra đứa nha hoàn tên Hồng Mai kia không phải vẫn sống yên ổn hay sao, sinh ra dung mạo như hồ li, tuổi còn nhỏ đã biết quyến rũ nam nhân. Không phải nàng không chịu gả ấy ư, bây giờ con ta chết rồi, ta muốn làm minh cho nàng và nhi tử!”

Lời này của bà ta nhắc nhở Định Sơn Hầu.

Đúng vậy, đứa nha hoàn mà nhi tử cầu nhiều lần như vậy đều từ chối, bây giờ còn bởi vậy mà mất mạng, ông ta sao có thể cam tâm.

Muốn động Mộ Dung Bắc Uyên là không thể nào, chẳng lẽ động đến một đứa nha hoàn trong phủ hắn còn không được ư! “Được, ngày mai ta liền đi cầu kiến hoàng thượng, mời hoàng thượng hạ chỉ mang người tới Hầu phủ. Nữ nhân kia hại chết con của ta, ta muốn nàng cả đời không được sống khá giả!”

Hôm sau trời vừa sáng, tin tức tiểu công tử Định Sơn Hầu phủ nửa đêm bị người giết truyền khắp kinh thành.

Tảo triều vừa qua, Mộ Dung Bắc Uyên liền giục ngựa hồi phủ hỏi Triệu Khương Lan: “Tiểu Hầu gia chết rồi, là người của người làm sao?”

Cũng không phải hắn nghi ngờ Triệu Khương Lan, mà là nếu như đúng là nàng ra tay thì hắn cần nghĩ kĩ đối sách.

Triệu Khương Lan còn lâm vào khiếp sợ, hơi sợ sệt lắc đầu. “Sao có thể, đúng là ta muốn động thủ trừng trị hắn nhưng hoàn toàn không muốn lấy mạng của hắn. Huống chi ta sẽ không lựa chọn thời điểm này động thủ”

Kỳ thật Mộ Dung Bắc Uyên cũng đoán được không phải nàng.

Theo tài trí của Triệu Khương Lan, chắc chắn sẽ không xúc động như thế, như vậy chính là có người vu oan.

Hắn cười lạnh một tiếng, đúng là động tác rất nhanh, Hồng Mai chỉ là một nha hoàn trong phủ.

Tin tức về hôn nhân của nàng lẽ ra không truyền ra ngoài mà lại có người biết được, có thể đoán trong phủ không giấu được bí mật.

“Cũng không cần phải lo lắng quá mức.” Mộ Dung Bắc Uyên thấy Triệu Khương Lan mặt mày ủ rũ, nhịn không được lên tiếng trấn an nàng.

“Tuy rằng người đã chết nhưng lại không để lại chứng cớ gì, Định Sơn Hầu hoài nghi chúng ta cũng không dám đến trước mặt phụ hoàng nói. Huống chi vị tiểu công tử kia việc xấu loang lổ, cừu gia chỉ nhiều không ít, sau đó bảo Tần Nguyên điều tra từ Kinh Triệu phủ những chuyện trước đây hắn từng vi phạm, nhất định có thể có lý do giải vây”

Triệu Khương Lan gật gật đầu, nhưng chẳng biết tại sao, nội tâm nàng mơ hồ bất an.

Định Sơn Hầu phủ thật sự sẽ như vậy ư?? Có phải sẽ mang đến một trận mưa gió không?

Biết được Định Sơn Hầu phủ đau đớn mất con, Chiêu Vũ để cố ý triệu kiến Hầu gia, trấn an một phen cũng cho chút ít vàng bạc châu báu an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.