Ai mà biết Mộ Dung Bắc Hải lại gật đầu: “Như vậy thì khá tốt, che cho huynh đi.”
Mộ Dung Bắc Uyên chịu không nổi nữa: “Nàng ấy là em dâu của huynh, huynh có chừng có mực đi.”
“Ai nói muội ấy không phải, đệ đệ không nghe lời, huynh đối xử tốt với em dâu một chút, có vấn đề gì?”
Hiếm khi cả hai khẩu chiến, thời gian dường như cũng không quá khó chịu đựng như vậy nữa.
Gió lạnh thổi đùng đùng và cửa sổ của Ngự thư phòng, Chiêu Vũ đế không thể nào xem tiếp đống tấu sở này, đột nhiên tức giận đập bàn.
Công công ở một bên sợ thót tim, chần chừ muốn nói lại ngừng.
“Hai cái thứ không bớt lo kia vẫn còn chưa đi sao?”
“Bẩm hoàng thượng, nhìn dáng vẻ của hai vị vương gia. Chờ không được hồi âm của người. Tối nay đoán là đã ở lại đây rồi.”
Hoàng đế Chiêu Vũ đập bản tẩu: “Lão tứ cũng thôi đi, lão tam cũng hùa
theo nó làm loạn. Cơ thể đó của nó có đủ cứng cáp không! Bỏ đi, bỏ đi, ngươi ra ngoài nói với bọn chúng, cứ theo như lời nó nói, trẫm đồng ý rồi”
Công công liền chạy ra ngoài nhanh chóng đỡ Mộ Dung Bắc Uyên đã quỳ đến cứng ngắc đứng dậy; “Hai vị vương gia, hoàng thượng đã đồng ý rồi. Buổi tối gió lớn, nhanh về đi.”
“Bọn họ vẫn còn chưa về sao?”
Hồng Mai đã tỉnh rồi, mơ mơ màng màng nói vài câu rồi lại ngủ tiếp.
Triệu Khương Lan khoác áo chờ đợi ở phía trước, từ xa đã nghe thấy tiếng xe ngựa, nàng liền sải bước đi ra ngoài.
Không đợi người bước xuống, đã không nhịn được thò vào tấm màn hỏi: “Huynh nói thế nào rồi?”
Mộ Dung Bắc Hải nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của nàng liền mỉm cười, Triệu Khương Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra có xoay chuyển rồi.
Thị vệ cẩn thận dè dặt đỡ Mộ Dung Bắc Hải xuống, khi đến lượt Mộ Dung
Bắc Uyên, bởi vì hắn đã quen với việc không ai quan tâm đến mình.
Nhìn thấy Triệu Khương Lan muốn đi cùng Mộ Dung Bắc Hải, hắn liền hét lên giọng nói không to không nhỏ, “Vương phi.”
Triệu Khương Lan quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên đang nhìn mình chằm chằm trong giây lát, trong đôi mắt phong lưu uyển chuyển đó lại có một cảm giác uất ức hiếm thấy.
Giống như một con mèo lớn ngửi thấy mùi cá nhưng không thể ăn được.
“Có chuyện gì vậy?” Nàng lại quay qua.
“Bổn vương đã quỳ từ sáng đến tối, chân đau không đi được nữa”.
Nàng vội vàng đưa tay cẩn thận đỡ lấy hắn, Mộ Dung Bắc Uyên hơn nữa thân thể dựa vào người nàng, cả người đều có chút chật vật mà bước đi.
Dưới tay áo, tay hắn lạnh như băng.
Triệu Khương Lan lúc đầu bị nhiệt độ này đả kích một chút, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt, giây tiếp theo bị hắn dùng mười ngón tay đan vào nhau, đi vào trong.
Khi họ đến Tịch Chiếu Các, Sở Sở tự tay rót trà nóng cho hai người họ.
Nàng bứt rứt cả quãng đương sớm đã không nhịn được nữa: “Phụ hoàng nói thế nào?”
Mộ Dung Bắc Hải nhàn nhạt nói: “Hồng Mai không cần gả nữa. Phụ Hoàng đã hứa sẽ để cho nàng ấy làm thiếp của ta, cho nên từ nay về sau, nàng ấy coi như là người của ta.”
Triệu Khương Lan sửng sốt, kinh ngạc mở miệng.
Một tiếng cảm thán vang lên từ cửa, Mộ Dung Bắc Hải quay đầu lại, nhìn thấy Hồng Mai vừa tỉnh dậy, trên đầu còn quấn bằng gạc, đang đứng ở cạnh cửa.
Hắn vẫy tay với nàng ấy: “Vào đi.”
Đôi mắt Hồng Mai ẩm ướt, trong lòng không khỏi nức nở.
“Quyết định này là quá vội vàng, không kịp thương lượng với các ngươi. Chẳng qua chỉ là một kế tạm thời. Khi sóng gió qua đi, ngươi muốn tiếp tục ở lại bên cạnh vương phi hay kết hôn, đều tùy thuộc vào ngươi.”
Hồng Mai cung kính cúi đầu: “Đại ân của vương gia, nô tỳ không cách
nào báo đáp, nếu vương gia không chê, nô tỳ nguyện ý hầu hạ ngài cả đời.”
Mộ Dung Bắc Hải cười nhẹ nhàng: “Vậy thì không cần đâu”.