Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 241: Chương 241




Triệu Khương Lan vô thức siết chặt ngón tay, chuyện mà hắn kể đối với nàng mà nói rõ mồn một như hiện ra trước mắt.

Nữ tử thân mang dị thuật từ miệng của Phú Sơn, chính là bản thân nàng không sai.

Trong trận chiến với Thịnh Khang vào thời điểm đó, bọn họ quả thực đã nhận được một bức thư bí mật nói rằng Thiết Ngô Quân có ý lợi dụng đầm lầy để đối phó với quân Vinh Dương.

Vì gấu nâu có thể đi lại tự do trong đầm lầy, dưới tình huống không biết mật báo thật sự là thật hay giả, để đề phòng nàng đã cưỡi linh thú xuất kích.

Không ngờ rằng, nàng đã vô tình giao thủ như vậy với Phú Sơn, còn hại Thiết Ngô Quân thương vong nặng nề, đó thực sự là ý trời.

Mộ Dung Bắc Uyên có chút khó hiểu:

“Tại sao lại kết luận tin tức quân sự này là do người làm rò rỉ, cũng có thể là người khác mà?”

“cùng với việc rò rỉ này, còn có bản vẽ thiết kế cung nỏ của Thiết Ngô Quân. Trong trận chiến đó, người ta đã tìm thấy những chiếc nỏ giống hệt như vậy ở quân Vinh Dương. Hình ảnh chỉ có ta và La tướng quân hai người từng nhìn thấy qua. Đồ từ tay ta mà ra, La Tước có lẽ cũng là nghĩ đến điều này, nếu như không có ai gánh trách nhiệm thì hắn chính là tội nhân lớn nhất, cho nên hắn đã đẩy ta ra ngoài”.

Triều Khương Lan đã kinh ngạc nói không nên lời rồi, nàng cho rằng La Tước, thân là danh tướng của thế hệ, có lẽ phải là một quân tử ngay thẳng, thật không ngờ vì lợi ích cũng sẽ không tiếc hy sinh người bên cạnh.

Mộ Dung Bắc Hải khó hiểu:

“Nhưng bổn vương nhớ, viện binh sau đó đã nhanh chóng đến yểm trợ, không lâu sau lại đánh một trận nữa. Trận đó đã toàn thắng, giết được quân Vinh Dương vô cùng nhếch nhác. Phụ | hoàng cũng vui mừng khôn xiết, bày tiệc chiêu đãi triều thần, bạn thưởng cho tam quân”

Phú Sơn gật đầu:

“Đúng vậy, chủ tướng tới chi viện Liên Tư Thành cũng nổi danh vì chiến công đó, nhất trận phong thần. Có thể nói, La Tước trước đó đã bị đánh bại sa sút tinh thần bao nhiêu, thì thắng lợi của Liên Tư Thành sau đó càng vẻ vang bấy nhiêu!“.

Triệu Khương Lan không khỏi nhắc nhở nói:

“Liên Tư Thành không phải là huynh trưởng của Lạc quý phi, con trai của Ninh Quốc Công sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên liếc nhìn nàng rồi nói thêm:

“Bởi vì Liên Tư Thành đại thắng, năm đó hắn được thăng đến hai bậc liên tiếp, trực tiếp phụ trách thuỷ quân Đông Nam. Cùng năm đó, Lạc phi được thăng làm Lạc quý phi” Gia đình của Ninh Quốc công danh tiếng vô hạn, đến ngày hôm nay vẫn đang hưng thịnh không thôi.”

Tất cả bọn họ đều là người Thịnh Khang, không ở trong trại địch ở Vinh Dương, vì vậy căn bản không rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Triệu Khương Lan có chút lo lắng, không biết phải nói sự thật với họ như thế nào..

Chân tướng không đơn giản là việc bản doanh của Thịnh Khang xuất hiện phản quan tiết lộ quân tình.

Bởi vì trận chiến thứ hai, bọn họ cũng nhận được một thư của quân tình báo tiết lộ như vậy.

Bởi vì trận đầu tiên Vinh Dương đại thắng, ăn lợi lộc, nên đã ngầm thừa nhận người bí mật rò rỉ thông tin là đáng tin cậy.

Vì vậy, khi tình quân bị rò rỉ cho Vinh Dương lần thứ hai, bọn họ hoàn toàn không nghi ngờ gì cả và đã theo như thông tin quân sự bị rò rỉ.

Nhưng không ai ngờ rằng, bản quân tình lần thứ hai là giả.

Gần bốn vạn đại quân của Vinh Dương bị mắc kẹt ở Ung Triết, bị người vây đánh từ trên cao, căn bản không có chỗ để chống trả.

Đây cũng là điều khiến Triệu Khương Lan rất khó hiểu.

Nếu như vì đánh thắng trận mà cố ý đưa ra tình báo một giả một thật, tương đương với việc giết một nghìn kẻ thù mà tự hy sinh tám trăm, hai vạn người của Thiết Ngô Quân căn bản chính là hy sinh vô tội.

Nàng thật sự không hiểu tại sao lại có sự sắp xếp như vậy, nhưng bây giờ mới hiểu.

Rất có thể đây là kế sách của Liên Tư Thành.

Để cho La Tước chịu một thất bại, còn hắn ta lại giành được chiến thắng, chỉ để phát huy tài năng tuyệt thế của mình.

E rằng hai vạn tướng sĩ Thịnh Không chết đi chỉ là những viên đá lót đường cho sự thăng quan tiến chức của Liên Tư Thành.

Hắn ta đã dẫm lên xương cốt của hai vạn người, một bước lên trời.

Triệu Khương Lan nổi da gà trước suy đoán này.

Nàng không thể nào tưởng tượng nổi điều này là sự thật, lại thực sự có người vì quyền lực mà có thể bất chấp sống chết của mấy vạn người sao?

Hành động để hèn này, đáng lẽ phải bị hàng ngàn hàng vạn người chửi rủa, lại được che đậy nhẹ như ve sầu, cũng có thể vĩnh viễn không bao giờ người ta biết được.

Tại sao lại như vậy!

Triệu Khương Lan đột nhiên cảm xúc có chút kích động, nàng nhìn thấy con dao gọt hoa quả đang đặt trên bàn, không kìm được mà cầm lấy hung hăng cứa vào ngón tay của mình.

Mộ Dung Bắc Uyên sửng sốt trước hành động của nàng, lập tức nắm giữ tay nàng lại:

“Nàng đang làm cái gì vậy, tại sao lại tự làm mình bị thương?”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.