Mặt La Kiều Oanh trắng bệch, nàng ấy chuẩn bị cất giọng. Nhưng La Tước đã ngăn nàng lại, nàng ấy không dám nói thêm lời nào.
“Ai gia thấy, tiểu công nương La gia rất tốt, dung mạo xinh đẹp, tuổi tác cũng ngang bằng Lão Lục, nhìn sao cũng thấy hai đứa nhỏ rất xứng đôi”.
Có người thay mình nói ra những lời này, Chiêu Vũ để lập tức nhìn thái hậu với ánh mắt cảm kích.
“Mẫu hậu nói rất đúng! Tên nhóc này nhất định sẽ nhớ chuyện này, sớm muộn gì cũng bàn ngày lành”.
Thái hậu gật đầu một cách hài lòng, lại nói với huynh muội La gia vẫn đang quỳ: “Mau đứng lên đi, ngồi xuống ăn cơm”. La Kiều Oanh sắp khóc, nàng không hề có ấn tượng tốt đẹp với Mộ Dung Tố.
Vốn cho rằng tên này ăn chơi đàn đúm, không nghĩ hắn còn là một tên dâm tặc, quả thật mất hết liêm sỉ, hại không ít người!
Nhưng nàng ấy không biết, Mộ Dung Tô còn ấm ức hơn nàng.
Bữa cơm này đã ăn bữa đến cuối bữa, mỗi người có mặt ở đây trong lòng đều có những suy nghĩ khác nhau.
Thái hậu cảm thấy buồn ngủ nên đang đi trước.
Hoàng hậu biết Chiêu Vũ để đợi một lát còn phải tìm người tính sổ, nên cũng không làm mất thời gian mà cùng với hoàng thượng về trước.
Mộ Dung Bắc Hải nhân lúc đông người hỏi hoàng hậu một câu riêng tư: “Mẫu hậu, rốt cuộc là ai viết?”.
Hoàng hậu ghé sát ai hắn nói nhỏ: “Xem ra là chữ của Lão Đại.” Mộ Dung Bắc Hải ngây người hoàn toàn. Đầu óc hắn nhanh chóng nghĩ đến chuyện khác.
Bởi vì đề cập đến “Đan Tâm”, nên hắn lại nói chuyện này với Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan.
Trong đầu Triệu Khương Lan hiện lên hình ảnh của buổi yến tiệc, lúc đó dường như chỉ có Mộ Dung Bắc Yến và La Kiều Oanh rời khỏi chỗ ngồi.
Sao lại là hai người bọn họ, trùng hợp vậy à? Người trong cung đang đợi chủ tử lần lượt rời khỏi, mới thu dọn chén bát trên bàn. Đam Mỹ Hài
Đột nhiên Triệu Khương Lan nhớ ra điều gì, vội vàng chạy đến bên hoàng hậu: “Mẫu hậu, nhi thần có một thỉnh cầu”
Nàng đã chữa khỏi cánh tay của Mộ Dung Bắc Hải, nên bây giờ hoàng hậu nhìn thấy nàng ta liền thấy thích, bà nở nụ cười.
“Con nói đi”
“Con có thể kiểm tra một tí thức ăn trước mặt của đại ca và La công nương không?” Hoàng hậu không ngờ nàng lại đột nhiên nói câu như vậy, sắc mặt có chút thay đổi.
“Con nghi ngờ..”
“Con chỉ đang nghi ngờ, nên mới muốn tìm chứng cứ xác nhận”.
Có câu nói này của nàng, hoàng hậu đã bảo trưởng sự cố cô trong cung của mình ở lại giúp đo.
Mũi của Triệu Khương Lan rất nhạy, cầm cái muỗng ngửi ngửi, nhưng lại không ngửi ra bất gì mùi vị nào đặc biệt.
Chuyện này chỉ do nàng suy đoán, không nhất định sẽ làm thật, đổi lại là người khác chắc sẽ không muốn truy cứu.
. Nhưng theo trực giác của nàng ta thì không thể trùng hợp như vậy được, hai người rời khỏi chỗ nào lại xảy ra chuyện của hai người.
Ngộ nhỡ là vụ bạn thì sao. Vậy chắc chắn sẽ ra tay trong thức ăn, có điều cô không thấy bọn họ có điều gì bất thường cả. Trong tình huống không có điều gì bất thường, bọn họ đều đứng dậy đi tiểu tiện sao? Cho nên là tình trạng… lợi tiểu? Trong đầu Triệu Khương Lan bắt đầu tìm kiếm những dược phẩm lợi tiểu.
Ở Du Bắc ngày trước, có một vị thái phi bị ứ nước không thể tiểu tiện được, thải y không có cách nào nên đã mời nàng đến xem thử.
Vị thái phi đó không chịu uống thuốc, Triệu Khương Lan đã hao tâm tổn sức tìm ra một loại dược liệu không mùi không vị, trong đó có một vị thuốc chuyên môn giúp lợi tiểu.