Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 310: Chương 310




Quả nhiên huyết ngọc đặt trên người nàng vô cùng xinh đẹp, nhiệt tình như lửa lại óng ánh sáng bóng, như thể tiên nữ trên chín tầng trời.

Vì trong lòng rất cao hứng, trên mặt hắn cũng theo lộ ra ý cười: “Vương phi hôm nay thật là đẹp mắt, bản vương không dời nổi mắt rồi”

“Vương gia sao trở về sớm như vậy?” Bình thường, khi hạ triều, hắn còn đi Kinh Triệu Phủ xử lý Nàng ng sự. Gần đây công vụ bề bộn, sẽ không về sớm như vậy.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thoáng qua phía sau, mấy người phụ nhân tiến lên một bước, cùng kêu lên: “Nô tỳ tham kiến Vương phi!”

“Những người này là ai?”.

“Bản vương sai người tìm tỳ nữ thiếp thân cho nàng, nàng có thể chọn một người mình thích trong số này. Tuy hiện giờ Hồng Mai vẫn hầu hạ trong viện của nàng nhưng trên danh nghĩa, nàng ấy đã là thị thiếp của Tam ca, không thể lúc nào cũng ở bên nàng. Sở Sở tuy không tệ nhưng không biết Nàng ng phu, bản vương tìm người thân thủ lanh lẹ, lúc nào cũng có thể bảo hộ nàng”

Nguyên bản có đám người Dịch chân thì Mộ Dung Bắc Uyên không quá lo lắng.

Nhưng lần trước, ở cửa hàng, nàng suýt chút nữa gặp chuyện không may, hắn cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút.

Triệu Khương Lan nhìn mấy người này, lúc đầu thấy các nàng đều không khác nhau mấy, chọn ai cũng như nhau.

Nàng giơ ngón tay chỉ người cách mình gần nhất, chuẩn bị bảo những người khác đi.

Thế nhưng khi khóe mắt nàng liếc về phần gáy lộ ra khi mấy người còn lại xoay đi, liền thầm rùng mình.

Triệu Khương Lan lập tức lên tiếng: “Chờ một chút!” Mộ Dung Bắc Uyên hoài nghi nhìn nàng: “Sao vậy, có gì không ổn?”.

“Không biết Vương gia tìm được những nhà hoàn này ở đâu, thân thể có thanh bạch không?”

“Là bản vương phân phó Chu Khiết để tâm tìm, có xuất thân võ quán, còn có từng tòng quân”.

Triệu Khương Lan đi tới sau lưng nữ nhân nhìn có vẻ gầy yếu nhất, ánh mắt nàng xẹt qua ba nốt ruồi son trên phần gáy trắng như tuyết.

“Vương gia, thần thiếp thay đổi chủ ý, ta muốn nàng, đổi người đi”

Mộ Dung Bắc Uyên không hiểu, nói: “Người này nhìn qua hình như hơi gầy quá, người trước nàng chọn là nhìn có vẻ khỏe mạnh nhất, bản vương có thể miễn cưỡng yên tâm được“.

“Không cần, nhìn khỏe mạnh cũng có lúc không tiện mang theo, hơn nữa gầy gò chưa chắc thân thủ sẽ không tốt. Vẫn là muốn người này.”

Thấy nàng kiên trì, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không phản bác: “Chi bằng lưu cả hai người lại đi.”

“Một người là đủ”.

Cuối cùng chỉ còn lại người nàng nhìn trúng, những người này đều không có khế ước bán thân, vậy nên đều chỉ là làm thuê.

Nhưng nha hoàn này vẫn cung kính quỳ xuống: “Nô tỳ có thể lọt được vào mắt xanh của Vương phi là vinh hạnh của nô tỳ, xin Vương phi ban tên”

Triệu Khương Lan nhìn một cây hồng mai trong viện: “Bổn cung cứ gọi ngươi là Mai Hương đi?”

“Đa tạ Vương phi thưởng tên, Mai Hương ngày sau nhất định sẽ thề sống chết bảo hộ ngài”.

Chu Khiết rất nhanh đã đưa nàng ta đi làm thủ tục.

Sở Sở có chút kỳ quái hỏi: “Sao Vương phi đột nhiên lại đổi ý, là vị Mai Hương này thoạt nhìn thanh tú hơn một chút sao?”

“Bổn cung trong mắt ngươi là người trong nhan sắc vậy sao? Khụ khụ, nhưng đây cũng là một phần lý do“.

Còn có một phần lý do nàng không thể nói cho Sở Sở. Ba nốt ruồi son... Thực ra tượng trưng cho một loại biểu tượng bí mật.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.