Lúc này, khi đang ngồi nói chuyện với các tỷ muội, nàng ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn đồ trang sức trên người Triệu Khương Lan, sau đó vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Rõ ràng đã nghe thấy Triệu Khương Lan cất ngọc bội này đi rồi, vậy tại sao bây giờ nàng lại đeo nó lên người chứ? Điều này chẳng phải là tát vào mặt nàng ta ở trước mặt nhiều người như thế này ư?
Những nữ nhân có quan hệ tốt với Thẩm Hi Nguyệt đương nhiên biết rõ nàng ta và Thần Vương phi không hợp nhau lắm, cho nên không có thái độ thân thiện với nàng.
Mặc dù có một chỗ trống ở bên cạnh nhưng không ai chủ động lên tiếng mời Triệu Khương Lan đến ngồi.
Lâm Gia Uyển cũng giống như là cố ý, bởi vì khi thấy Triệu An Linh đi phía trước, nàng ta bước lên chào hỏi với Triệu An Linh nhưng lại lạnh. nhạt với Triệu Khương Lan đang đi ở phía sau.
Triệu Khương Lan không hề quan tâm một chút nào. Nàng chỉ muốn tìm một vị trí dễ làm người khác chú ý để ngồi xuống thôi.
Đột nhiên nhị công chúa Mộ Dung Nhu chủ động lên tiếng: “Tứ đệ muội, đến đây ngồi với nhị tỷ đi“.
Từ khi bước vào cửa, Mộ Dung Nhu không nói gì nhiều. Trước đó, vì muốn lấy lòng nên Thẩm Hi Nguyệt đã ân cần đến chào nàng ấy nhưng nàng ấy chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt. Lúc này vì sao nàng ấy lại chủ động để Triệu Khương Lan đến ngồi cạnh mình vậy?
Phải biết rằng nhị công chúa có quan hệ khá tốt với và Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng hiện tại nàng ấy đã xuất giá cho nên không sống trong cung nữa mà sống ở phủ công chúa.
Lúc trước khi còn ở trong cung, mẫu thân của nhị công chúa là Hoa phi cũng chính là cung chủ trong cung của An tần.
Hoa phi có tính cách lạnh lùng và An tần là một trong số ít khuê mật của Hoa phi trong cung.
Cho nên lẽ ra nhị công chúa sẽ có thái độ tốt với Thẩm Hi Nguyệt vì Mộ Dung Bắc Uyên đang sủng ái nàng ta và ghét bỏ Triệu Khương Lan.
Nhưng bây giờ rõ ràng là nàng ấy đang lấy lòng Triệu Khương Lan. Những người đứng xem đều có suy nghĩ khác nhau, vẻ mặt của Thẩm Hi Nguyệt cũng có chút khó coi.
Nhị công chúa lại giống như không nhìn thấy biểu cảm ở trên mặt các nàng, nàng ấy chỉ cười và hỏi Triệu Khương Lan: “Trang sức của người đẹp quá, trông giống như là đồ cống phẩm vậy. Đây là được phụ hoàng ban thưởng sao? Nhưng mà kiểu dáng này thật sự rất mới mẻ và độc đáo, nhìn khác hẳn với những thứ trang sức bình thường ở bên ngoài“.
Triệu Khương Lan giả vờ ngại ngùng và cười: “Đây là phụ hoàng ban thưởng cho Vương gia nhà ta, nhưng Vương gia cố ý yêu cầu người ta thiết kế thành trang sức cho ta và nói là ta đeo lên sẽ rất đẹp”
Ha ha, không phải là các ngươi thích khoe khoang sao? Bổn cung sẽ làm các ngươi cảm thấy khó chịu muốn chết.
Có người âm thầm kinh ngạc, cũng có người khinh thường cho rằng chắc chắn là Triệu Khương Lan đang cố ý nói như vậy để nâng cao thể diện của mình bởi vì Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không thích nàng.
Ngay lập tức có người có vẻ khó chịu hỏi: “Nói như vậy thì Thần vương điện hạ đối xử với Vương phi thật là tốt. Nhưng Trắc phi lại không có trang sức như vậy. Lẽ nào Vương gia coi trọng bên này mà xem nhẹ bên kia ư?”.
Vẻ mặt Triệu Khương Lan vô tội nhìn nàng ta: “Bởi vì huyết ngọc không có nhiều nên Vương gia chỉ làm một bộ cho bổn cung thôi. Lúc đó, Trắc phi cũng muốn có nên đã cãi nhau một trận với Vương gia. Trắc phi, ta nói có đúng không?”
Thẩm Hi Nguyệt không còn cười được nữa, vẻ mặt xám xịt và không nói lời nào.
Người vừa rồi hỏi lập tức tỏ ra tức giận thay Thẩm Hi Nguyệt: “Ôi, Vương gia thật là không công bằng“.
Triệu Khương Lan nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi phu nhân này là ai vậy?”
Nhị công chúa liếc nhìn đối phương: “Đây là Trắc phu nhân của nhà Binh Bộ Thị Lang“.
Sau đó nàng ấy lại nói thêm một câu vào tai của Triệu Khương Lan: “Chính phu nhân của nhà hắn ta có sức khỏe không tốt, quanh năm luôn bị bệnh phải nằm liệt trên giường, cho nên đa số đều là tiểu thiếp này đi ra ngoài.”
Triệu Khương Lan cười khúc khích, sau đó có chút hài hước mà nhìn người kia: “Trắc phu nhân này cứ nói đùa, Vương gia không phải coi trọng bên này mà xem nhẹ bên kia đâu. Tuy bổn cung và Trắc phu nhân nhau. như tỷ muội, nhưng lại có thân phận khác nhau. Nếu Trắc phi muốn được đổi xử giống với bổn cung ở mọi thứ, thì tốt hơn hết là để cho nàng ta trực tiếp làm Vương phi, còn làm thiếp làm gì nữa chứ.”
Vẻ mặt của đối phương cứng đờ, một lúc lâu mới nặn ra được một câu: “Vương phi nói đúng“.
Triệu Khương Lan càng cười tươi hơn: “Không sao đâu. Dù sao người cũng là một Trắc phu nhân, cũng chưa bao giờ làm chính thất nên hỏi. những chuyện như vậy cũng có thể hiểu được. Bổn cũng sẽ không tính toán với người”