Lâm Gia Uyển sau buổi hoa trà yến ngày hôm đó có thể gọi là mất sạch danh tiếng. Thậm chí, cả gia tộc nhà họ Liên trên dưới đều chỉ trích nàng.
Hơn nữa Liên Khuê Nghiêm còn giam lỏng nàng ở trong phủ để sám hối, không cho nàng đi đâu.
Nàng càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không đúng lắm. Ngay từ khi vào phủ, Triệu Khương Lan đã tràn đầy thù địch với nàng.
Đúng là nhà họ Liên và Thần Vương phủ vì lập trường không giống nhau, nên cũng không qua lại nhiều lắm.
Nhưng nàng cũng không thấy rằng nàng ta có thành kiến nhiều như thế với những người khác trong gia tộc.
Đặc biệt, bọn họ chỉ là những người bên ngoài, không liên quan trực tiếp. Chắc hẳn có điều gì đó nàng không chưa nghĩ ra.
Lâm Gia Uyển không nghĩ ra câu trả lời, liền khó ngủ và khó ăn mấy ngày, vì vậy nàng đã cử một a hoàn đến chỗ Thẩm Hi Nguyệt để tìm hiểu.
Thẩm Hi Nguyệt có chút oán hận với Lâm Gia Uyển, nhưng dù sao nàng cũng không bị trừng phạt quá nhiều, dù sao thì nàng cũng không có ý muốn đoạt tuyệt mối quan hệ.
Nàng đành hỏi người đến đưa tin: “Phu nhân nhà người gần đây có gặp vương phi ở ngoài không, hay là đắc tội với ai đó trong nhà?”
A hoàn nói một cách chắc chắn: “Phu nhân tuyệt đối không có gặp riêng vương phi bên ngoài. Nhưng mà..”
“Nhưng cái gì?”
“Nô tỳ dường như vừa mới nhìn thấy Sơn vương điện hạ ở Thần Vương phủ. Sơn vương điện hạ và Thần vương phi quan hệ có tốt không ạ? Đại nhận nhà chúng ta mấy hôm trước không cần thận lỡ làm bị thương Sơn vương điện hạ, khiến tay ngài ấy bị đâm rách rồi.”
Thẩm Hi Nguyệt không khỏi ôm trán: “Đại nhân nhà các ngươi sao có thể bất cẩn như vậy! Sơn vương điện hạ là tâm phúc của hoàng thượng, nếu hoàng thượng biết chuyện này, nhất định sẽ hỏi tội các ngươi. Đặc biệt, hắn còn người nhà họ Liên, như vậy không chỉ ảnh hưởng đến một mình hắn ta, mà còn liên lụy đến Trữ Quốc Công và Ngũ điện hạ nữa”
“Nhưng mà, hôm đó phu nhân đã đến tạ lỗi với Sơn vương điện hạ và xin ngài ấy thứ lỗi. Ngài ấy cũng đã hứa sẽ không nói với Hoàng thượng về chuyện này. Có lẽ... có lẽ không sao”.
Thẩm Hi Nguyệt cười chế nhạo, trong lòng thầm mắng cái đồ không biết điều Liên Khuê Nghiêm.
Hắn ta tự chết thì cũng thôi đi, nếu như hại đến Mộ Dung Bắc Quý, thực sự là tội tày trời! Nhưng khi a hoàn này nhắc đến, làm Thẩm Hi Nguyệt nghĩ đến điều gì đó. Thằn nào hôm đó Triệu Khương Lan không chịu tha cho Lâm Gia Uyển..
Tại sao hôm đó nàng ta lại làm to chuyện như vậy, quan hệ giữa nàng ta và Mộ Dung Bắc Hải thật không đơn giản.
Thẩm Hi Nguyệt trầm ngâm: “Trở về nói với phu nhân người rằng, vị Thần vương phi này của chúng ta quan tâm đặc biệt đối với Sơn vương điện hạ, Liên công tử nhà người động đến ngài ấy, Thần vương phi tất nhiên sẽ xử lý các ngươi”.
Sau khi nói xong, nàng đột nhiên có một kế hoạch. Không phải bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên rất coi trọng Triệu Khương Lan hay sao?
Nếu bên ngoài có tin đồn rằng Thần vương phi và huynh đệ tốt của hắn có mối quan hệ không rõ ràng, không biết rằng hắn ấy sẽ giải quyết như thế nào..
Ở cửa tiệm của Lan Tâm, Triệu Khương Lan gọi Dịch Chân đến: “Gần đây ta có thêm một ai hoàn mới, tên là “Mai Hương”. Giúp ta để mắt đến nàng ta, đặc biệt khi nàng ta ra ngoài một mình, hãy đi theo nàng ta để xem nàng ta có gặp ai khác bên ngoài hay không?
Dịch Chân có chút khó hiểu: “Vương phi lo lắng về a hoàn mới này, vậy thì đổi người khác là xong, tại sao phải thăm dò như vậy?”
“Không, ta giữ nàng ta có dụng ý khác. Ta không sợ nàng ta có thể làm hại ta, mà ta muốn biết liệu có thể lực nào khác đứng sau nàng ta hay không. Cẩn thận khi người theo dõi nàng ta. Võ công của nàng ta không hề thấp đâu. Đừng để bị nàng ta phát hiện. “
Dịch Chân chỉ đành đáp ứng. Triệu Khương Lan liếc nhìn cửa tiệm: “Phú Sơn đâu? Gần đây không thường thấy hắn ta.”
“La Tước tướng quân đến vài lần, Sơn huynh cố ý tránh mặt, cho nên đã chủ động đi giám sát công việc trong xưởng”