Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 333: Chương 333




Nhưng Thẩm Hi Nguyệt vẫn chưa thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể thuận theo những lời đó.

“Còn không phải sao! Thần thiếp cũng cảm thấy chuyện này thật vô lý. Tuy rằng, thân thiếp thỉnh thoảng sẽ không hiểu chuyện, sẽ đố kỵ với tình cảm của ngài dành cho Vương phi, có chút vô lễ với nàng ấy. Nhưng không có nghĩa là thần thiếp sẽ để mặc người ngoài nói nhảm ảnh hưởng đến danh tiếng của Vương phi nhà chúng ta“.

Ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên sắc lạnh: “Những lời này từ đầu truyền ra?“.

Ảnha đầu quỳ trên mặt đất bị hắn nhìn đến mức không dám ngẩng đầu lên, ấp a ấp úng nói: “Nô tỳ cũng không biết“.

“Không biết mà dám lấy chủ tử ra làm câu chuyện để bàn tán? Não người nhà họ Liên có bệnh thì không nói làm gì, nhưng nếu người đã là cung nữ của Vương phủ, lẽ nào não của ngươi cũng bị hỏng rồi à! Người đâu, mau cắt lưỡi của ả cho bổn vương! Nếu như còn có người nào dám nói Vương phi và Sơn vương có điều mờ ám, bổn vương sẽ trực tiếp lấy đầu của người đó!“.

Thẩm Hi Nguyệt chợt rùng mình, hắn không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại có phản ứng lớn đến vậy.

Vốn dĩ nàng ta muốn cố ý mượn miệng của con nô tì này để làm cho Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy nghi ngờ, ai ngờ hắn lại tức giận đến mức này.

Ảnô tỳ sợ tới mức dập đầu liên tục, không ngừng cầu cứu Thẩm Hi Nguyệt: “Trắc phi hãy cứu nô tỳ với, nô tỳ không dám nữa.”

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hi Nguyệt: “Nàng muốn cứu nàng ta?“.

“Thần thiếp... Thần thiếp không muốn cầu tình cho nàng ta, nhưng lại cảm thấy những lời này không phải do nàng ta nói, chẳng qua nàng ta chỉ thuật lại những lời đồn đãi ở bên ngoài mà thôi.”

“Chắc Trắc phi cũng biết, họa từ miệng mà ra. Nhưng nếu những người hầu này kiểm soát tốt cái miệng của mình, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, thì sẽ không rơi vào kết cục này. Bổn vương cũng coi nàng ta là tấm gương, nếu kẻ khác còn dám tái phạm, đừng trách bổn vương ra tay độc ác.”

Nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không thèm nhìn nàng ta mà trực tiếp ra hiệu cho thị vệ kéo người xuống.

Thẩm Hi Nguyệt bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Trước kia, tại sao nàng lại có thể nghĩ Mộ Dung Bắc Uyên là một người có tính tình tốt. Hiện tại xem ra tất cả chỉ là ảo giác.

Nếu hắn thực sự nổi giận nàng ta chắc chắn không thể gánh nổi. Đợi người vừa rời đi, hai chân của Thẩm Hi Nguyệt đều mềm nhũn.

Hoán Vân vội vàng đỡ lấy nàng ta: “Trắc phi, chuyện này phải giải quyết sao đây?“.

“Bỏ đi, xem ra kế hoạch để cho hạ nhân trong phủ đồn đãi mấy lời không hay như này không thể dùng tiếp được nữa rồi. Bằng không dựa theo tính cách của Vương gia, ai mà dám nói mấy câu đó sợ rằng sẽ đều bị lôi đi chém đầu. Ngươi thử sai mấy người ngoài phủ loan tin xem sao, nhớ làm việc kín đáo một chút, đừng để người khác biết là do chúng ta tung ra.“.

“Lại đến tú phòng xem xem, xem chiếc túi thơm kia làm đến đâu rồi, nhất định phải mau chóng hoàn thành sớm. Chữ viết thì mô phỏng lại theo chữ của Vương phi, nhất định phải làm giống như đúc.”

Hoán Vân chỉ có thể run run rẩy rẩy đi làm. Trong lòng Thẩm Hi Nguyệt cười lạnh, rồi từ từ bình tĩnh lại.

Lý do khiến Mộ Dung Bắc Uyên phản ứng mạnh mẽ như vậy có lẽ là vì hắn để ý đến mối quan hệ giữa Mộ Dung Bắc Hải và Triệu Khương Lan.

Nếu hắn càng tỏ ra quan tâm Triệu Khương Lan nhiều hơn, thì sau này cuộc cãi vã sẽ càng trở nên gay gắt hơn.

Nàng ta tìm một người ở bên ngoài tủ phòng cũng dùng những nguyên liệu kia để thêu một chiếc túi thơm.

Trên mặt không thêu hoa văn nhưng lại thêu một chữ “Phúc”.

Đó là chữ cuối cùng trong hai dòng chữ mà Triệu Khương Lan viết trong buổi trà thưởng hoa ngày hôm đó. Thẩm Hi Nguyệt sai Hoán Vân lấy lại tờ giấy đỏ là để dùng cho dịp này.

Đến lúc đó xem nàng ta làm thế nào để giải thích! Mộ Dung Bắc Uyên không ngờ lại thật sự nghe được những lời đồn đại kỳ quái đó ở bên ngoài phủ.

Hôm qua, ở Lạc Hương Các hẳn đã cố gắng nhịn một bụng lửa giận. Hôm nay, khi đi tảo triều hắn vừa ngồi vào một cửa quán đề ăn bữa sáng thì liền nghe được có người đang nói nhảm về chuyện đó.

“Các ngươi có nghe được tin gì hay chưa, Sơn vương điện hạ đến nay vẫn sống ở Thần Vương phủ, đều do Thần Vương phi một mình chăm sóc, vô cùng chu đáo! Quan hệ giữa bọn họ rất không bình thường!”

“Sơn vương điện hạ không phải là tiền Thái Tử sao? Nghe nói ngài ấy là người hiền lành, là một người chính nhân quân tử. Chẳng lẽ là bởi vì Thần Vương phi không được Thần Vương yêu thích, lại gặp được một sự huynh tốt tính như Sơn vương, thường xuyên qua lại hai người đó liền nảy sinh tư tình”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.