Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 395: Chương 395




Mộ Dung Bắc Uyên ngồi xuống bên cạnh nàng: “Hôm nay phụ hoàng nghiêm khắc khiển trách nhị ca cùng với lão ngũ, nàng biết tại sao không?”

Triệu Khương Lan như cười trong lòng, còn có thể là tại sao chứ.

Chắc chắn là những chiếc quan tài của ngày hôm qua đã có hiệu quả rồi. Nhưng nàng vẫn làm như chẳng biết gì: “Huynh hãy nói ra để ta vui một chút thử đi.”

Trong khi quan sát biểu hiện của nàng, Mộ Dung Bắc Uyên đã kể cho nàng nghe những gì xảy ra hôm nay.

Triệu Khương Lan cười đắc chí, sau đó nói: “Như vậy sao, thật xứng đáng mà”

“Nàng có vẻ như không ngạc nhiên lắm”

Triệu Khương Lan ánh mắt chớp chớp: “Không phải, ta chỉ nghĩ cuối cùng thì tiện nhân cũng bị trời hại, đúng là nhân quả tuần hoàn mà”

Mộ Dung Bắc Uyên ghé sát vào tai nàng: “Bổn vương có suy đoán này, ta muốn được nghe nàng giải thích. Ngày hôm đó La Tước ở sau con chim hoàng yến, lại có mấy con bọ ngựa săn ve sầu phía trước, con bọ ngựa đó, chắc không phải của nàng đó chứ?”

Triệu Khương Lan sửng sốt, cảnh giác nhìn hắn: “Huynh đừng nói linh tinh”

“Do nàng sai Tiểu Dương làm đúng không? Vốn dĩ muốn nhân cơ hội lấy được năm vạn lượng bạc, nhân tiện vu khống cho lão Ngũ, nhưng không ngờ rằng ta cũng có sự bố trí giống nàng, đã cướp đi ngân lượng mà nàng lấy được trước đó. Vì vậy việc nàng vô cùng tức giận vào ngày hôm đó cũng chẳng có gì là lạ cả..”

Nghe hắn phân tích một lúc, Triệu Khương Lan nổi cả da gà.

Tên đàn ông thối này thật thông minh, không dễ dàng giấu hắn ta điều gì.

Nhìn thấy Triệu Khương Lan không lên tiếng, Mộ Dung Bắc Uyên càng thêm phần khẳng định cho suy đoán của mình.

“Sau đó tối hôm qua, để hướng sự chú ý của Nhị ca về phía lão Ngũ, nàng còn cho người khiêng cái quan tài trống không. Triệu Khương Lan ơi Triệu Khương Lan, cái đầu nhỏ của nàng thật sự quá mưu mô rồi!”

Triệu Khương Lan không nói nên lời, hắn ta đã nói ra tất cả mọi chuyện, và hắn ta thậm chí còn không cho nàng cơ hội để giải thích.

Nàng không phủ nhận mà im lặng xem như đã thừa nhận.

Mộ Dung Bắc Uyên khoanh tay đứng nhìn nàng: “Nàng tìm đầu ra người để giúp đỡ thế, chẳng lẽ chỉ với đám sơn tặc đó mà có thể xử lý mọi chuyện ngăn nắp, đầu ra đó như vậy sao?”

Nàng tức giận: “Ta trả tiền thuê người làm đó, không được! Nếu không phải do huynh, thì năm vạn lượng đó đã vào tay ta rồi, đều là do huynh hết đấy, tự nhiên lại làm lợi cho La Tước!”

Hắn dở khóc dở cười: “Nàng không nói trước với ta, ta làm sao biết nàng làm như vậy, ta chẳng biết chuyện gì nên mới để cho La Tước gặt được lợi ích lớn như vậy chứ. Nhưng mà, nàng thuê người ở đâu thế, đừng dựng chuyện với ta nữa”

“Ôi, ta không nói cho huynh biết đâu, ai cũng cần có bí mật mà đúng không. Nếu sau này huynh đối xử tệ với ta hay bắt nạt ta, ta cũng sẽ có một thể lực có thể giúp đỡ mình. Dù sao, đây cũng là sự đảm bảo cho một cô gái đơn độc như ta, không liên quan gì đến huynh.”

Mộ Dung Bắc Uyên sững sờ trước những gì nàng nói, nhưng khi nàng ấy không chịu nói ra, cũng đành xem như không có gì.

Hắn ta đề cập đến một chuyện khác: “Bởi vì bệnh tình của tam ca có liên quan đến khảo hạch trong triều đình, vừa hay phụ hoàng hỏi ta có đủ nhân lực để giám sát các hoạt động của những sĩ tử trong kinh không, và ta đã đồng ý”

“Huynh đã đồng ý? Vậy không phải huynh sẽ rất bận sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên cười khổ sở: “Ta làm chuyện này là vì ai? Hiện tại Nhị ca và lão Ngũ đều không được lòng phụ hoàng, Tam ca lại đang bệnh như thế, đại ca thì đi Giang Nam, lão Lục thì ham chơi chẳng ham làm, chẳng phải chỉ còn mình ta có thể dùng được sao.”

Triệu Khương Lan nghĩ thấy cũng đúng, nhân tiện xoa bóp vai cho hắn: “Được rồi, nếu như huynh đã cực khổ như vậy, thần thiếp sẽ xoa bóp cho huynh”

“Làm phiền phu nhân rồi”

Bởi vì đã trì hoãn mấy ngày, đêm nay cuối cùng hai người xem như đã giải quyết xong sự việc.

Triệu Khương Lan vừa mới bào chế một loại thuốc giảm đau cho hắn ta, chỉ cần dùng thuốc trước, nó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến chuyện thân mật của hai người.

“Ta không nên cho huynh uống thuốc giảm đau mới phải, để huynh chịu đựng cơn đau thấu tim, xem huynh chịu được đến đâu, có phải tốt hơn không?

Thật sự không thể chịu được nữa.

Mộ Dung Bắc Uyên ôm lấy nàng đưa vào trong phòng tắm rửa sạch sẽ.

Trở lại giường, cả hai đã chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.